Đến mức này, Chính Phong mới đi đến, bình tĩnh quan sát tình hình, cuối cùng nghiêng người, nói với Mỹ Tiên: "Tình huống này tôi đã có sự chuẩn bị trước, giám đốc Từ, trong máy cô có giữ một bản dự phòng mà đúng không? Có thể gửi cho tôi?"
Câu nói này khiến mấy người ở đây rất ngạc nhiên, tại sao lại gửi bản thảo của mình cho công ty đối thủ được, điều này hết sức vô lí.
Chính Phong đoán được họ sẽ nghĩ gì, nhanh chóng nói thêm: "Mọi người không cần thắc mắc, quý công ty đây sẽ không mượn ý tưởng của chúng tôi, chỉ giữ giúp bản thảo phòng trường hợp bất đắc dĩ như hôm nay, có khi họ còn không thèm xem qua nữa ấy."
Lời nói này của cậu ba phần giải đáp câu hỏi của mọi người, bảy phần còn lại là ngầm đá xéo TG đã giở trò chơi xấu và có lẽ ở đây chỉ có hai người hiểu rõ nhất.
"Làm sao có thể?" Từ Mỹ Tiên mở máy lên, ban nãy chưa tắt hẳn nên rất nhanh đã truy cập vào được ổ đ ĩa trong máy.
"UL2PN, có file đó chứ?" Chính Phong đến sau lưng cô ta, tay đút trong túi quần, thong thả nói.
Không thể tin được, thật sự có ở đây!!
Sáng kiểm tra máy đâu có thấy nó đâu.
"Làm phiền rồi."
Cậu sang USB rồi trở lại chỗ cũ đưa cho Hạ Mộc trước sự kinh ngạc không thốt nên lời của đám người xung quanh.
Sao, sao có thể được?
Mỹ Tiên không tin vào mắt mình, khựng lại một khoảng lâu, anh Chính cô ta quen biết trước đây đã hoàn toàn khác rồi.
Cô ta quay sang nhìn bố, sắc mặt ông ấy đã tối sầm lại, dáng vẻ ôn nhu ban đầu cũng biến mất.
Rốt cuộc là ai làm chứ?
Người duy nhất có thể làm ra cái trò này không phải đã nhập viện ngày hôm qua rồi sao?
Hôm nay cũng không có mặt mà?
Đúng như suy đoán của họ, người đưa file chuyển đến máy bên TG chính là Lệ Thanh, cô đã chuẩn bị sẵn tất cả, chỉ cần đợi thông tin từ Chính Phong sẽ gửi file chương trình đi ngay, mà hiện tại cô đang ở trên xe Dư Cảnh, cả hai đang trên đường đến địa điểm họp mặt, nơi không lâu nữa sẽ diễn ra một sự kiện trọng đại.
Cùng thời điểm đó, Chính Phong bắt đầu phần thuyết trình của mình: "Xin chào mọi người, tôi là Hứa Chính Phong của Phong Nguyệt, sau đây tôi sẽ trình bày phần chuẩn bị của chúng tôi.
Trước hết, như mọi người cũng đã thấy, hệ thống an ninh và bảo mật của chúng tôi rất an toàn và muốn hack vào cũng rất khó khăn, điều này đảm bảo, thông tin của người chơi sẽ được bảo mật tuyệt đối, sẽ không có tình trạng buff bẩn hoặc hack gì ở đây cả.
Sever sẽ luôn cập nhật để người chơi không bị quá tải và văng game.
Về phần giao diện, chúng tôi quyết định giữ nguyên giao diện cũ, chỉ cải cách màu sắc, cách bố trí và nét vẽ để thêm phần phù hợp và sinh động hơn.
U Linh trước đây chỉ có 10 nhân vật, chúng tôi đã thiết kế thêm 20 nhân vật nữa, tổng cộng là 30 nhân vật, mỗi nhân vật đều có những câu chuyện riêng mà khi chơi thì mới có thể khai thác để biết rõ thêm được, đồng thời trang phục đều được nhà thiết kế từ Pháp thiết kế riêng phù hợp với tính cách và kĩ năng của nhân vật, đây chính là hệ thống tất cả các nhân vật, file chi tiết vừa gửi cho chủ tịch Lý rồi, lát nữa ông có thể xem qua.
Và những điều này vẫn chưa là gì, chúng ta đến với phần quan trọng nhất, cũng là tâm huyết của tôi và...!vợ chưa cưới."
Chưa bao giờ thấy Chính Phong nghiêm túc như này, cách dẫn dắt của cậu rất khéo léo khiến ai nấy đều tò mò, nóng lòng muốn tải game ngay về để chơi thử.
Cậu cứ mặc sức nói, theo sau đã có Hạ Mộc hỗ trợ chuyển hình ảnh và thông tin cơ bản trên màn hình chiếu, phối hợp cực kì ăn ý và chuyên nghiệp.
"Thú vị đấy, cậu nói thử xem."
Ông Lý cực kì hứng thú, dáng ngồi thoải mái dựa lưng vào ghế ban đầu đã đổi thành chống tay lên bàn, hướng người về phía trước đồng thời đeo cặp kính lão từ đầu đặt sẵn trên bàn không có ý định động đến.
"Không giấu gì mọi người, tôi và cô ấy nhờ U Linh kết nối mà đến được với nhau nên game này rất có ý nghĩa đối với chúng tôi.
Để chứng minh điều này, mọi người có thể thấy top 1 và 2 bảng xếp hạng hiện nay vẫn là tôi và cô ấy, cho thấy chúng tôi đã chơi rất lâu và mọi ngóc ngách về game đa số đều nắm rõ, những phần lỗi nhỏ, thiếu sót đại loại như cốt truyện thiếu logic hay linh thú đến level 99 sẽ không tăng cấp được nữa chúng tôi đều đã chỉnh sửa và hoàn thiện.
Việc kết hiệp lữ trong U Linh sẽ không chỉ là nam với nữ nữa mà là cho tất cả giới tính, chúng tôi tôi trọng và ủng hộ quyền tự do của mọi người.
Thêm vào đó, sẽ ưu ái hơn cho các cặp đôi có điểm số cao, khi đạt đến một con số nhất định, hệ thống sẽ mở ra chức năng kết nối video, vừa chơi game, vừa được nói chuyện, nhìn thấy mặt nhau, riêng tôi, tôi rất thích chức năng này.
Ngoài ra, mỗi cặp đôi sẽ có thêm cơ hội để nhận một phần quà đến từ Phong Nguyệt mỗi cuối tuần và tất nhiên là không giới hạn thời gian.
Đó là chi phiếu tài trợ toàn bộ các cuộc gặp gỡ, hẹn hò ngoài đời của họ, tôi mong chức năng này sẽ gắn kết thêm được nhiều cặp đôi và họ sẽ tìm được một nửa cuộc đời của mình giống như tôi.
Xin hết! Cảm ơn đã lắng nghe."
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, kể cả Từ Mỹ Tiên cũng thích thú mà vỗ tay rất lớn.
Cô ấy cũng chỉ mới tiếp xúc với lĩnh vực này gần đây, còn đang học đại học năm nhất nên kinh nghiệm không nhiều, đây cũng là dự án đầu tiên mà cô ta được bố giao cho thực hành.
Tuy chưa biết quyết định của ông Lý nhưng nhìn qua thì cũng đủ biết thắng thua, Mỹ Tiên thán phục ra mặt nhưng cô ta vẫn chưa biết sự việc đằng sau.
Ông Từ sớm đã bỏ ra ngoài, lái xe về trước.
Cuộc đàm phán đến đây là kết thúc, thời gian còn lại ông Lý sẽ xem xét và bàn bạc với bộ phận cấp cao để quyết định, những người không liên quan đều đến phòng chờ.
Khi thu dọn, Chính Phong nhìn thấy Hạ Mộc xách theo máy quay mà ban nãy đặt bên trong ra ngoài.
Cậu cứ nghĩ là ông Lý muốn quay lại quá trình cuộc họp nên không để ý, nhưng giờ nó lại nằm trong tay của Hạ Mộc, không khiến cậu nghĩ đến nguyên nhân duy nhất tồn tại kia...
Chính là quay cho Lệ Thanh xem.
Lệ Thanh xem thì không thành vấn đề, nhưng cái quan trọng là lúc nãy, cậu một tiếng vợ chưa cưới, hai tiếng vợ chưa cưới, cái này thì không để cô nghe được, vẫn chưa đến lúc.
Thấy ánh mắt sắc như dao của cậu hướng về phía máy quay, chuẩn bị làm ra hành vi trộm cướp công khai, Hạ Mộc rùng mình một cái, ôm chặt chiếc máy quý báu chạy lên trước: "Chị dâu sai em quay, giao cho anh là cái mạng này của em không còn, thông cảm đi."
Chính Phong đuổi theo: "Đưa đây, tôi cho cậu tiền, không thì cắt đoạn đó đi."
"Chị dâu dặn anh cho bao nhiêu chị cho gấp mười, không được động đến." Có người bảo kê, Hạ Mộc cũng gan dạ hơn, không có ý định chạy trốn nữa nhưng vẫn ôm khư khư máy quay phòng trường hợp bất trắc.
Chính Phong tức muốn xịt khói, rõ ràng mới ngày nào còn huynh đệ với cậu mà giờ đã trở mặt rồi.
"Anh Chính à, anh còn sợ nữa huống chi là em, thôi cứ để chị dâu xem đi."
"Tôi không cho cô ấy cơ hội để xem đâu." Cậu cười nhạt một cái, xoay người thì bắt gặp Từ Mỹ Tiên.
Cô ta rạng rỡ đối mặt với cậu, ánh mắt đầy sự kính nể: "Quả thật đúng như lời đồn, anh Chính đúng thật rất tài giỏi, tôi đây thua khâm phục khẩu phục, không uổng công năm đó tôi thích anh nhiều như thế, không thể hối hận được, hi vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, chúng ta vẫn có thể bắt tay mà đúng không?"
"Để tôi, để tôi." Hạ Mộc bắt tay Mỹ Tiên, mỉm cười hoà nhã, tay còn lại ôm chặt máy quay phim trông có hơi khổ sở.
Mỹ Tiên nhìn cậu ta, khoé môi cong cong, hàng mi dài rũ xuống đẹp mắt, chậm rãi rút tay về: "Ông Lý đang đợi mọi người bên trong.
Tôi đi trước đây."
Như vậy, có phải là công ty của họ thắng rồi không?
Chính xác là thế.
Hạ Mộc mừng rỡ nhảy tới khoác vai Chính Phong.
Công sức mấy tháng qua của họ cuối cùng cũng được đền đáp.
"Anh Chính...!xin lỗi vì tất cả." Hàn Lâm nghiêm chỉnh, cúi đầu trước Chính Phong, vẻ mặt tràn đầy sự áy náy.
"Ừ, tôi tha lỗi cho anh, Phong Nguyệt vẫn luôn chào đón anh."
"Tôi không còn mặt mũi nào ở bên cậu nữa, hãy để tôi đi, xem như là sự tự tôn cuối cùng tôi dành cho bản thân mình."
Những chuyện cậu ta làm vừa qua không thể nói hết bằng lời được, chính Hàn Lâm còn không nhận ra phiên bản đó của mình, cậu ta từ chối sự tha thứ của Chính Phong.
Chính Phong tôn trọng ý kiến của Hàn Lâm: "Hi vọng khi gặp lại, chúng ta vẫn là anh em tốt."
Sự bao dung của Chính Phong làm cho cậu ta không những mang ơn mà còn thấm thía hơn về tình cảm giữa người với người.
"Một lần nữa, xin lỗi cậu."
Bóng lưng khuất dần sau cửa kính để lại muôn điều tiếc nuối.
Trở về với thực tại là cú bắt tay khép lại chuỗi ngày cơ cực, mở ra chặn đường tương lai tươi sáng.
"Hợp tác vui vẻ."
Chiếc Bentley đen phóng như bay, đưa Chính Phong và Hạ Mộc đến công ty Phong Nguyệt, tầng thượng sớm đã được trang trí sẵn sàng cháy hết đêm nay, thành viên cốt cán đã có mặt đầy đủ, thêm vào đó là toàn thể nhân viên phòng lập trình, vài nhân viên khác cũng đến chơi góp vui, tất cả đều hoà mình vào đêm tiệc vui vẻ chờ tin vui từ giám đốc Hứa.
Chưa đến nơi đã nghe thấy giọng Hạ Mộc, cậu ta reo hò từ thang máy ra đến bên ngoài.
"Thắng rồi!!!!!"
Không khí vốn đã náo nhiệt nay lại náo nhiệt gấp mấy lần, tiếng reo hò vang lên khắp nơi.
Trái tim nhỏ của Lệ Thanh thổn thức đập nhanh vài phần, sóng mũi bắt đầu cay cay..