GIÓ XUÂN CÕI NGƯỜI

Quan Ninh ngửa đầu ngó khuôn cằm góc cạnh của Ngô Duệ, chợt thấy hơi buồn cười, giờ phút này tay cậu chẳng bình tĩnh như mặt ngoài cậu thể hiện mà khẽ run rẩy, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, tựa hồ sợ cô phủ nhận.

Sao Quan Ninh chối cho được, sáng sớm cậu bước ra từ nhà cô với túi đựng quần áo trên tay, bên trong có áo sơ mi đen mới thay, nếu cô bảo Ngô Duệ không phải bạn trai mình, thế thì càng kì quái trong mắt người khác.

“Ầyy,” Cô chị kia than dài giữa không khí sượng sùng, “Em Quan nè, bạn trai em trông trẻ hơn tuổi quá ha.”

“Cậu ấy không phải trẻ hơn tuổi,” Quan Ninh bảo, “Cậu ấy 10X đấy ạ.”

Ngô Duệ khó tin cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt Quan Ninh phẳng lặng, thậm chí còn khẽ nhếch môi cười với hai vợ chồng.

“Vậy em…… Các em…… Em rất……” Bà chị kia không nói nên lời.

Người chồng thấy thế thì kéo chị ta, gật đầu với Quan Ninh, “Tôi đưa cổ đi làm trước, mai này có thời gian nói chuyện sau.”

Bọn họ vừa đi, Ngô Duệ không nhịn được thốt lên, “Chị ơi, em, mười, X, á?”

Quan Ninh tự nhiên rút tay, nắm lấy cánh tay Ngô Duệ kéo về trước, “Tôi ghẹo chị ta đấy, giờ đi được chưa?”

“Dạ được.” Ngô Duệ vâng lời, rút cánh tay đổi sang choàng lên vai Quan Ninh.

Đây rõ coi cô như cây nạng, Quan Ninh không từ chối. Xuống lầu, cô đỡ Ngô Duệ lên chiếc xe đậu ở cửa khu phố. Ngô Duệ nhớ tới kỹ thuật lái của Quan Ninh hồi mới mua xe, tự dưng thấy hơi hồi hộp, Quan Ninh tia cậu vài lần, “Sao không cài dây an toàn? Muốn tôi làm giùm à?”

“Để em tự làm.” Ngô Duệ không quen ngồi ghế phó lái, mất lúc lâu mới cài được dây an toàn.

“Cậu sợ hả?” Quan Ninh cuối cùng đánh hơi được, không khỏi tự bào chữa vài ba câu, “Thiệt ra tay lái tôi khá ổn đấy, nhưng tại lấy bằng lâu rồi mà không chạy, giờ lái nhiều sẽ đỡ hơn, vả lại nhà cậu gần, đường rộng xe thưa, không nguy hiểm đâu mà.”

Ngô Duệ thuận miệng hỏi, “Chị lấy bằng hồi nào ạ?”

Quan Ninh khởi động xe, tự ngẫm một lát rồi đáp, “Chừng năm năm trước.”

“…… Vậy chị cứ lái chậm thôi.”

Lờ đi quá trình thế nào, Quan Ninh vẫn đưa người về nhà an toàn.

Cô thả người tới nơi liền quay đầu đi làm.

Ngay khi Quan Ninh rời đi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Ngô Duệ biến mất tăm, trên đường đi tới cửa biệt thự, cậu bấm máy gọi điện thoại.

“Luật sư Trình, con là Ngô Duệ đây.”

Luật sư Trình là người cố vấn pháp lý cho Quốc Ý, ông không chỉ xử lý vô số vụ tranh chấp pháp lý mà còn là một trong số ít những lính thân tín dưới quyền Ngô Quốc Ý, những thương vụ ngầm của công ty đều nhờ ông phụ trách.

Ngô Duệ trình bày sơ lược chuyện Khương Vịnh cho Luật sư Trình, “Tình huống này có thể kết án nặng không ạ?”

“Chỉ cần chúng ta muốn truy cứu thì đều được.”

“Ý của ba con thì sao ạ?”

“Chủ tịch Ngô không đề cập chuyện này.”

Trong lòng Ngô Duệ hiểu rõ, “Chú Khương khá tốt với con, mấy nay hình như chú ấy đi công tác tỉnh khác bàn bạc dự án, chú cứ đưa Khương Vịnh vào trước, chờ chú Khương trở về hẵng thả người, tới đó lại tính biện pháp khác.”

“Được.” Luật sư Trình cười cười, chờ cậu tiếp tục phân phó.

“Còn có,” Ngô Duệ nói, “Con thấy chiếc Porsche Khương Vịnh lái quá xấu, chú cho người trang trí tí đi ạ.”

“Còn gì nữa không?”

Ngô Duệ cân nhắc một hồi, “Ngưỡng cửa nhà họ Hạ thấp quá, tốt bụng nhắc nhở họ mấy câu, không phải người nào ở rể cũng được. Thêm nữa, công ty riêng của Khương Vịnh gần đây vướng chút rắc rối, chú xem thử có thể “giúp” được gì không.”

Luật sư Trình làm việc Ngô Duệ rất yên tâm, sau khi xác nhận Quan Ninh đã an toàn đến công ty, cậu hiếm khi bước vào thư phòng lầu hai, nghiên cứu một số tư liệu ngoài cốt lõi về đế chế vững mạnh của ba mình.

Chơi bời lêu lổng lâu rồi, tập trung đọc suốt hai tiếng làm cậu mệt rã rời, Ngô Duệ nằm trên sô pha, chợp mắt nghỉ ngơi. Sô pha này lớn hơn và êm hơn cái ở nhà Quan Ninh, cậu nghĩ đây nghĩ đó, từng ý nghĩ ấy ấy hoá thành giấc mơ.

Trong mộng, Quan Ninh xỏ tất chân bên mép giường, qua lát sau, cô lại cởi tất ra, hai người chen nhau trên chiếc sô pha ọp ẹp nhà cô làm rất nhiều chuyện điên cuồng.

Thời điểm tỉnh giấc, Ngô Duệ có chút thất thần.

Xưa giờ cậu chưa từng thế này, hệt như một thằng đàn ông cất đầy suy nghĩ đen tối trong não.

Vào phòng tắm rửa ráy, khi đi ra Ngô Duệ nhìn chằm chặp di động trên bàn. Ấp ủ thật lâu, cậu gọi cho Quan Trình.

“Ngô Duệ?” Quan Trình thấy cậu gọi thì bất ngờ lắm thay, chắp nối với việc mấy bữa trước Trình Nhụy tới trường tìm mình, cậu hơi rén, “Cậu tìm tôi tính sổ hả? Không phải tôi gọi cô ta tới thiệt mà, lúc đó bạn học đều ở chung, chúng tôi không nói chuyện riêng, chưa quá năm phút là cô ta đi rồi.”

Ngô Duệ nghe xong, trong lòng chẳng có cảm giác gì, đang nóng lòng hỏi Quan Trình những chuyện quan trọng hơn lại lo lắng nó sẽ không trả lời, bèn cố ý thở dài âu sầu, sau đó kể, “Cậu biết gần đây Thẩm Ngọc chia tay chứ?”

Quan Trình đương nhiên biết. Thẩm Ngọc y chang mấy cô bánh bèo, mỗi lần thất tình đều phải than thở đăng tin trên dòng thời gian. “Có nghe kể rồi.” Quan Trình bảo.

“Là vầy,” Ngô Duệ tới bên cửa sổ, “Thẩm Ngọc mấy nay lại để ý một chị gái khác.”

“Nhanh dữ vậy?”

“Ờ, nhưng chị gái này khác mấy người trước đây, không phải kiểu vừa mới gặp đã gạ gẫm, cũng không chơi trò lạt mềm buộc chặt, chị ấy đi làm nhiều năm, rất ưu tú, có cuộc sống tự lập, Thẩm Ngọc cảm thấy chị này hơi thích nó nhưng không chắc lắm, tôi muốn hỏi thăm giùm nó, làm cách nào để biết chị này có thích nó thiệt không?”

“Cậu hỏi tôi á?” Quan Trình vò đầu bứt tai.

“Chính xác.”

“Tôi……” Được bạn bè tin cậy, Quan Trình hơi ngại miệng bảo mình không biết mô tê gì hết, nghĩ ngợi, cậu bèn hỏi Ngô Duệ, “Chị này mấy tuổi?”

“Hăm tám thì phải?”

“Ý, vậy bằng tuổi chị tôi rồi.”

“Thế à, khéo ghê.”

“Giờ không chắc lắm nhưng mấy năm trước chị tôi thích ai đều sẽ nói thẳng.”

Ngô Duệ “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm cậu nói chuyện huề vốn ghê.

“Cậu kêu Thẩm Ngọc trực tiếp theo đuổi cho rồi, đâu thể để nhà gái chủ động chứ?”

Ngô Duệ nhếch môi cười, “Cũng đúng.”

“Vậy theo cậu Thẩm Ngọc nên làm gì để cảm hoá trái tim một chị gái đây?” Ngô Duệ hỏi.

Quan Trình chân thành góp ý, “Lấy chị tôi làm ví dụ nhé, chị ấy trông chín chắn vậy thôi chớ thiệt ra chỉ mê mấy trò lãng mạn đàn ông bày ra lắm, nào tặng hoa đưa quà, chơi đàn hát ca, hóng gió tâm tình, nếu chỉ thật sự vui vẻ thì sẽ ghi nhớ lâu lắm.”

“Thế à?” Ngô Duệ sờ môi dưới, “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu nhé Quan Trình.”

“Có gì đâu, tôi coi tâm trạng Thẩm Ngọc mấy bữa nay thấp lè tè, giúp được nó tôi cũng thấy vui.”

“Ừm,” Ngô Duệ khẽ cười, “Nó sẽ vui lắm.”

Quan Ninh tới cơ quan thì bị sếp Trần gọi vào. Cô đã chuẩn bị tâm lý rốt ráo, ai dè sếp chỉ tán gẫu vài câu về công việc rồi để cô đi làm tiếp.

Trước khi cô mở cửa ra ngoài, sếp Trần bỗng nói với bóng lưng Quan Ninh, “Em Quan à, đừng để tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc, lúc nào cũng phải tỉnh táo làm việc trong chừng mực, em không còn nhỏ, nhớ phân biệt được việc công việc tư.”

Quan Ninh biết ý của sếp, cô xoay người gật đầu, “Cảm ơn chị Trần ạ.”

“Buổi tối đi tiếp mấy khách hàng với chị đi,” Sếp Trần lia sơ cô từ trên xuống dưới, “Tháo dây buộc tóc trên cổ tay ra đổi thành lắc tay đi.”

“Vâng.”

“Em không có dây chuyền hả?”

Quan Ninh sờ cổ, “Hôm nay không đeo ạ.”

Sếp Trần lấy một hộp trang sức từ trong ngăn kéo, “Chồng chị đi công tác đem về, chị có một cái tương tự rồi, tối em mang cái này đi.”

“Vậy không ổn đâu?”

“Kêu em đeo thì em cứ đeo đi.”

Quan Ninh mang dây chuyền kia đi dự tiệc cùng chị Trần, tới nơi Quan Ninh mới biết đối phương là người nhà họ Hạ, chính là nhà họ Hạ mà Khương Vịnh có dự định liên hôn.

“Sếp Hạ, ngưỡng mộ đã lâu.” Sếp Trần tay bắt mặt mừng với ông Hạ, xoay mình giới thiệu Quan Ninh, “Đây là em Quan công ty chúng tôi, sinh viên xuất sắc từ đại học A.”

Hôm nay mặt mày sếp Hạ đầy vẻ cau có, thấy hai người mới miễn cưỡng cười, “Vây quanh sếp Trần toàn người đẹp.”

Quan Ninh chào hỏi, hai người ngồi vào chỗ.

Sếp Trần phát hiện ông Hạ luôn có tâm sự, bèn hỏi ông ta có việc gì cần mình giúp không.

“Việc nhà ấy mà,” ông Hạ nhéo ấn đường, “Không nói việc này nữa, bàn về dự án đi?”

“Cô Quan tới trình bày đi.” Sếp Trần mỉm cười.

Quan Ninh gật đầu, cô có mang theo tài liệu nhưng vẫn giữ nó trên tay, cô giới thiệu tình hình chung và mấy chỗ chi tiết của hạng mục với sếp Hạ, khi đối đáp vừa xinh đẹp lại tự tin. Sếp Hạ không khỏi nhìn cô vài lần, hỏi cô mấy câu, Quan Ninh đều ứng đối lưu loát.

Sếp Trần rất vừa lòng với biểu hiện của Quan Ninh.

Bữa ăn này rất vừa ý, tới khi kết thúc ông Hạ đã đặt bút ký tên lên hợp đồng hợp tác. Sếp Trần cùng sếp Hạ lần lượt ra khỏi khu ghế lô, đối diện đi tới một thiếu nữ xinh đẹp, ông Hạ sửng sốt, “San San?”

“Ba,” Hạ San San(*)đi tới nơi, “Con tìm ba có tí việc, liên quan tới Khương Vịnh ạ.”

(*) Ban đầu tác giả để nhân vật này tên Hạ Chỉ, giờ là Hạ San San. Sau khi edit/beta hoàn mình sẽ thống nhất thành Hạ San San.

Nhắc tới Khương Vịnh, sắc mặt ông Hạ tức khắc đen sì, “Ừ.”

Hạ San San kéo ông Hạ rời đi, bất chợt xoay người nhìn Quan Ninh chằm chặp.

Đáy lòng Quan Ninh có dự cảm xấu, y như rằng chưa tới vài giây, Hạ San San ngập ngừng hỏi Quan Ninh, “Cô là Quan Ninh phải không?”

“Chào cô.”

“Cô và Khương Vịnh là……”

Quan Ninh cười nhẹ, “Không có quan hệ gì hết, trước kia là bạn, bây giờ là bè.”

Hạ San San cũng là người thông minh, hiểu ngay ý ngầm trong lời Quan Ninh, biết cô cố ý nói thế trước mặt ông Hạ, bèn gật đầu với cô.

Sếp Hạ vừa đi, chị Trần hỏi liền, “Người gửi bản ghi âm là Khương Vịnh thật à?”

“Đúng vậy ạ.”

“Sao em lại biết Khương Vịnh?”

“Nói ra thì dài lắm, anh ta là sếp của bạn thân em.”

Sếp Trần chậm rãi rảo bước ra ngoài cùng cô, “Mấy đứa trẻ tụi em bây giờ yêu đương quá xốc nổi, đụng tí bất mãn là chia tay, người bị bỏ thì nhất thời khó tiếp thu, bắt đầu dây dưa, cực chẳng đã làm mấy trò quá khích. Mấy bữa này chị coi tin tức mà hú hồn hú vía, mong sao thằng con nhà chị cứ lớn từ từ thôi.”

“Con chị còn nhỏ mà.”

“Nhỏ hả?” Chị Trần liếc cô, “Người trong đoạn ghi âm còn chưa tới hăm hai đúng không? Tên Ngô Duệ nhỉ, không phải Ngô Duệ mà chị biết chứ?”

Quan Ninh bảo, “Cậu ấy là cậu chủ tập đoàn Quốc Ý.”

Chị Trần nghe thế thì thốt một câu sâu xa, “Em đỉnh thật.”

Quan Ninh không rõ ý chị ấy là sao, nhưng lờ mờ đoán được nguyên nhân chị sếp đói xử tử tế với mình sau khi nhận đoạn ghi âm, thậm còn đưa cho mình sợi dây chuyền chồng chỉ mua về.

Bởi vì Ngô Duệ.

Tới cửa khách sạn, Quan Ninh tháo dây chuyền, cất hộp rồi trả lại chị Trần, chờ chị ấy đi rồi, cô mới gọi cho cô Nghiêm, người lái xe thuê quen biết để cô nàng tới đây lái xe.

“Cô Quan lại uống rượu à?” Tính cách em Nghiêm rất cởi mở.

Quan Ninh cười cười, “Đúng vậy.”

“Nhưng đô uống của chị không cao,” Em Nghiêm thoáng nhìn cô, “Uống dễ say thì phải uống ít thôi.”

“Tôi biết, tôi không chủ động uống bao giờ, tất cả tại công việc thôi.”

“Công việc quan trọng, nhưng kẻ xấu ngoài kia rất nhiều, nếu không chị cũng sẽ không kêu em lái thay đúng không?”

Quan Ninh nở nụ cười, “Em nói đúng.”

Em Nghiêm cầm lòng không đậu ngắm cô mấy lần, “Cô Quan, có ai đã nói chị cười lên rất đẹp không.”

“Thật à?” Quan Ninh lấy gương ra từ túi xách. Người phụ nữ trong gương có đôi gò má ửng hồng, hai mắt long lanh ánh nước, khi cười lên ngay cả cô cũng ngây ngẩn.

Em Nghiêm thấy cô quá dễ thương, bèn buôn dưa với Quan Ninh, “Bạn trai chị Quan làm nghề gì ạ?”

“Giờ tôi độc thân,” Quan Ninh tần ngần, “Có điều……”

Có crush một bạn, người ấy là một anh bạn nhỏ, tên là……

Tên là gì ấy nhỉ?

Em Nghiêm chưa nghe trọn nửa câu sau, ngó sang đã thấy chị đẹp nghiêng đầu ngủ rồi.

Cô Nghiêm lái xe tới khu phố Phượng Ninh, vừa dợm đánh thức Quan Ninh, cửa sổ hông đã bị gõ vài cái. Cô Nghiêm hạ cửa kính xe, phát hiện đứng ngoài xe có anh đẹp trai mới ngoài hai mươi.

“Chào?” Cô Nghiêm nghi ngờ nhìn cậu.

Ngô Duệ lướt qua cô ngó thấy người phụ nữ say xỉn kia, thoáng cau mày, “Cô ấy uống say rồi?”

“Anh là……”

“Tôi là bạn trai cô ấy.” Ngô Duệ đáp không do dự.

Cô Nghiêm chần chờ, chỉ vào Quan Ninh, “Nhưng cổ mới nói, cô ấy không có bạn trai mà.”

“Lời người uống say nói mà cô tin được à?” Ngô Duệ đi vòng qua bên phải xe, cô Nghiêm thấy chân cẳng cậu không tiện, trong lòng tiếc nuối một tẹo, hạ cửa kính bên ghế phó lái.

“Quan Ninh ơi?” Ngô Duệ vươn tay vỗ vai cô.

“Ơi?”

“Về nhà ngủ tiếp nhé.”

“Ưmm……” Quan Ninh mơ màng lên tiếng, chậm rãi mở to mắt, qua vài giây, cô nhận ra người đứng ngoài xe, bất ngờ nắm giữ bàn tay đang đặt lên vai mình.

Cô Nghiêm cảm giác bầu không khí mập mờ nhão nhoẹt giữa hai người, cô ấy thấy mình khó thở, tim đập bùm bùm.

“Sao vậy chị?” Ngô Duệ nhỏ giọng hỏi.

Quan Ninh cười với cậu, “Ngô Duệ ơi……”

“Ơi, chị nói đi.” Giọng điệu cậu dịu dàng hẳn.

“Sau này cậu có thể……”

Ngô Duệ nghiêm túc ngắm cô.

Quan Ninh chợt kéo cánh tay cậu về trước, Ngô Duệ thoáng lảo đảo, một tay chống nóc xe.

Có thể chỉ ngắm cô và phớt lờ người khác không? Dù sao cô cũng rất đẹp mà. Quan Ninh lẳng lặng nghĩ, biết chuyện này không thể nào bèn nuốt ngược  lời định nói.

“Không có gì,” Quan Ninh buông cậu ra, mở cửa xuống xe, chỉ cửa lớn khu phố Phượng Ninh, “Về nhà thôi.”

“Cảm ơn, đưa tôi chìa khóa đi.” Ngô Duệ đỡ Quan Ninh, quay đầu bảo cô Nghiêm.

Bấy giờ chị Nghiêm mới hoàn hồn, xuống xe thảy chìa khóa cho cậu.

Đoạn đường đưa Quan Ninh về nhà đúng là khó nhằn, dìu cô lên giường nằm, Ngô Duệ thở hổn hển mấy hơi, nếu không phải chân cậu cà thọt thì ôm hay bế đều tốt hơn bây giờ nhiều.

Quan Ninh vừa dính giường đã trở mình đưa lưng về phía cậu, chân gác lên con thú nhồi bông to bằng nửa người. Lần trước Ngô Duệ cứ tưởng đây là Quan Trình mua vứt ở đây, giờ nhìn mới hay, không chừng là tự Quan Ninh mua cho chính mình.

Ngắm nghía cô chăm chú một lúc, Ngô Duệ kéo ra ngăn tủ đầu giường, không tìm thấy thuốc giải rượu nhưng lại thấy một cái hộp khả nghi chưa dùng.

Trán giật nảy mấy hồi, Ngô Duệ nhớ về đêm ấy, chẳng lẽ chị ấy chuẩn bị thứ này cho Khương Vịnh sao? Lập tức cậu hết sức chướng mắt, nhét nó vào tận hóc kẹt ngăn kéo.

Đứng dậy ra phòng khách thử ghế sô pha, cảm thấy không chịu nổi độ cứng, Ngô Duệ xoay về, thảnh thơi nằm kề bên Quan Ninh.

Ngay lúc cậu sắp chìm vào giấc ngủ, người bên cạnh trở mình, vô thức dụi vào lòng cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi