GIÓ XUÂN CÕI NGƯỜI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy tên Từ Tri Dã định trốn vào phòng game hòng rời xa chốn thị phi, Quan Ninh phản ứng còn nhanh hơn họ, cô chỉ trên lầu bảo: “Đi lên rồi nói.”

Hai người vào phòng sách trên tầng ba.

So với Ngô Duệ mang tâm trạng bất ổn, vẻ mặt Quan Ninh rất bình tĩnh, cô đi tới cửa sổ mở ra, một hồi lắng nghe tiếng xe cộ phố xá ồn ã. Trái tim Ngô Duệ như bị ai bóp chặt, giày xéo tới lui, cuối cùng, cậu không kìm được tiến lên một bước, cất tiếng kêu chị.

Quan Ninh quay đầu nhìn cậu, đóng cửa sổ lại.

Phòng sách tích tắc im ắng đến độ nghe thấy tiếng kim rơi, cô hỏi lại lần nữa, “Quan Trình và bạn gái cũ của cậu Trình Nhuỵ thật sự đã từng ôm nhau?”

Sự việc này rõ ràng là cái gai trong lòng Ngô Duệ, hễ nhắc tới là cậu sít chặt tay, dù vậy lần này Ngô Duệ rất thẳng thắn thừa nhận, “Vâng. Hơn một tháng trước ở ban công lầu dưới, em thấy Trình Nhuỵ và Quan Trình ôm nhau, ngày đó em đã đánh Quan Trình.”

Quan Ninh không thiên vị em trai mình, nếu Quan Trình thực sự làm chuyện có lỗi với Ngô Duệ thì nó đáng bị đánh.

Ngô Duệ tiếp tục bảo, “Quan Trình đã kể cho em là Trình Nhuỵ chủ động ôm nó, sau đó em tìm Trình Nhuỵ xác nhận, cô ta thừa nhận bản thân nhất thời khó kìm lòng nổi, cô ta đã thích Quan Trình rất lâu, còn sớm hơn em nữa, chỉ bởi vì em theo đuổi nên cô nàng mới đáp ứng quen em, nhưng trong lòng vẫn mãi nhớ thương Quan Trình. Ngày đó bọn em đã chia tay. Chị còn muốn hỏi gì nữa không?”

Vốn dĩ Quan Ninh đang tự vẫy vùng và ấm ức, nhưng bây giờ cô rất muốn hỏi một câu.

“Một đứa con gái như vậy, chính xác cậu thích ở điểm nào?”

Quan Ninh muốn hỏi thế lắm nhưng không thốt nên lời.

Cô cảm thấy Trình Nhuỵ dối trá, gu ăn mặc kém cỏi, EQ thấp và thiếu tử tế, song tự đáy lòng Quan Ninh biết rằng, tất thảy cái nhìn đều dựa trên cơ sở hiện giờ cô là bạn gái Ngô Duệ, cô thấy mình giống Lục Tri Nhiễm khi chơi trò thử thách ban nãy, để ý và đố kỵ với người cũ của bạn trai, kể cả khi trước đây cô không quan tâm mấy tới những cảm xúc vui đùa của Ngô Duệ.

Song giờ đây Quan Ninh cảm thấy có lẽ mình sai rồi.

Ngô Duệ lưu tâm cái kết đáng tiếc của mối tình cũ, cậu lảng tránh khi bạn bè đề cập đến những đề tài liên quan đến Trình Nhuỵ, ngay cả mật mã cậu còn không nỡ đổi chứ đừng nói tới dám hé nửa chữ về người xưa.

Cậu để tâm.

Chứng tỏ cậu đã từng rất thích cô gái tên Trình Nhuỵ ấy.

Quan Ninh bỗng cảm thấy nản lòng, dẫu cô tự thấy mình không nên lâm vào tình trạng này, cô là người phụ nữ sắp bước vào hàng ba, cô hẳn nên chín chắn rộng lượng mà không phải tính toán chi li mỗi đoạn tình cũ của bạn trai.

“Là thế này,” Quan Ninh thả giọng, “Theo tôi thấy, cậu còn chưa sửa sang lại tình cảm với Trình Nhuỵ, cô ấy giống như một cái dằm trong tim, một khi chạm vào cậu sẽ đau. Có lẽ tôi không giúp được cậu, cậu phải tự mình quên cô ấy đi, chờ cậu thu vén xong hết thảy, tới đó hẵng tính tới việc chúng ta có nên tiếp tục không.”

Ngô Duệ cảm thấy lòng mình đau đớn không thôi, vành mắt lập tức hoe đỏ, “Có ý gì? Chị muốn đá em?”

“Quyền quyết định ở cậu,” Quan Ninh nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ au kia, dằn nỗi xúc động đi ôm cậu, ngữ điệu cô cực kì bình lặng, “Chiều mai cậu cho tôi câu trả lời nhé.”

“Trả lời gì?” Ngô Duệ nở nụ cười nhưng một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt, cậu vội quệt đi, cố chấp hau háu nhìn mặt Quan Ninh, “Ngày mốt là sinh nhật em, tại sao chị lại nói lời như thế ngay lúc này cơ chứ?”

Quan Ninh hít sâu một hơi, “Lỗi của tôi, đáng ra tôi không nên theo Quan Trình tới đây, không có mặt tôi thì cậu đã có thể vui vẻ mừng tuổi hai hai rồi.”

“Không phải ——” Ngô Duệ phản bác theo bản năng.

Quan Ninh nhẹ giọng ngắt lời, “Nhưng cậu sắp hăm hai tuổi rồi, có vài đạo lý cậu nên rõ, ví dụ như cậu không cách nào chịu đựng Trình Nhuỵ ôm người khác, tôi cũng không tài nào tiếp thu trong lòng bạn trai mình còn cất giấu bóng hình khác, huống chi, tôi không chắc lắm việc cậu tự dưng dính lấy tôi đến tột cùng là vì chính bản thân tôi hay vì nguyên nhân khác.”

“Nào có khác? Không có ai khác hết!” Ngô Duệ sốt ruột, “Chị ơi…… Quan Ninh, em thích chị kia mà, chị không nhìn ra ư? Chị đi làm em ở nhà nhớ chị, chị tan làm em lo lắng thay chị, giờ phút nào em cũng muốn ở bên chị, hôm nay Quan Trình gọi điện nói chị muốn tới đây, chị không biết em vui biết bao nhiêu đâu, thực sự em không nghĩ tới mọi việc sẽ biến thành thế này. Chị nói Trình Nhuỵ là dằm trong tim em, kỳ thật không phải, em chỉ cảm thấy mình bị người ta lừa dối, người kia lại là anh em tốt của em, chuyện như vậy mất mặt cỡ nào, không có gì hay để kể, không phải em cố ý giấu chị đâu……”

“Pass wifi biệt thự này,” Quan Ninh dừng một chút, “Là tổ hợp tên cậu và Trình Nhuỵ cộng với ngày kỉ niệm nhỉ? Lãng mạn làm sao, chia tay rồi ở bên tôi mà vẫn không nỡ thay đổi, đúng chứ? Hay cậu nghĩ, có lẽ tháng sau sẽ ở bên ai khác nên không cần đổi?”

“Tại em không lưu ý……” Ngô Duệ một chốc vui vẻ vì Quan Ninh quan tâm mình đến thế rồi lại sinh áy náy vì mình hời hợt, “Di động và máy tính em đều ghi nhớ pass wifi, em không nhập thủ công bốn năm tháng rồi. Lát nữa em…… Bây giờ em đổi pass liền, chị muốn đổi thành cái gì, em nghe theo chị được không?”

“Hiện tại vấn đề không phải ở mật mã ——”

“Chứ vấn đề ở đâu?”

Đúng vậy, vấn đề ở đâu, Quan Ninh nhủ bụng, dường như đã nói mọi chuyện rõ ràng lại giống như chưa nói rõ chi cả. Trong đầu bỗng nắm bắt được dấu vết gì đó, Quan Ninh chậm rãi mở miệng, “Ngô Duệ, tôi hỏi cậu một câu.”

“Chị nói đi.”

Quan Ninh hỏi, “Lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi là khi nào?”

Ngô Duệ không chút nghĩ ngợi đã đáp, “Chính là hôm em đánh Quan Trình, trước đó nó nhìn chằm chằm một nhà đối diện biệt thự, em hỏi Quan Trình ai ở bên đó, nó gạt em bảo đó là một chị nó thầm mến. Em đã thấy chị đóng cửa sổ nhưng không thấy rõ mặt.”

Quan Ninh lắc đầu, “Không phải, Ngô Duệ, hồi trước chúng ta đã từng gặp nhau.”

Vẻ nghi hoặc và kinh ngạc hiện rõ trên mặt Ngô Duệ.

Quan Ninh biết cậu thực sự không để tâm, cô vờ điềm nhiên cười nhẹ, “Thôi bỏ đi, không có gì.”

Cô xoay người ra ngoài, Ngô Duệ theo sát phía sau, song Quan Ninh đột ngột chững bước quay đầu lại, cô nhắm mắt như thể đã hạ quyết tâm rất lớn, sau đó kể, “Chiều hôm ấy tôi tan ca,  trời mưa nên đường có nhiều ao tù nước đọng, tôi quên đem dù nên đã tránh mưa dưới mái hiên trạm xe buýt, cậu lái xe thể thao nên không chú ý, suýt chút nữa khiến nước sình bắn tung toé. Khéo sao gặp đèn đỏ, cậu ngừng xe, sau đó hạ cửa sổ xe gật đầu về phía tôi tỏ vẻ xin lỗi.”

Trong ấn tượng Ngô Duệ đúng là có chuyện này thật, song thật ra cậu ghét mưa vô cùng, bị Trình Nhuỵ sai vả đi rước hai cô bạn nên không sẵn lòng, lúc ấy cậu chả có hứng thú với thứ gì sất, chỉ muốn mau chóng về biệt thự.

“Em…… Em nhớ rõ, chỉ là em ——”

“Không có ấn tượng về tôi?” Dường như Quan Ninh hoàn toàn hờ hững, “Khi ấy lòng cậu chỉ có mỗi Trình Nhuỵ, trong mắt không thấy ai khác cũng rất bình thường.”

Ngô Duệ chau mày, cảm giác lời Quan Ninh vẫn chưa kết thúc.

Quả như dự đoán, cô ngừng vài giây rồi nói tiếp, “Ngô Duệ, năm nay tôi đã hai mươi tám tuổi, cuộc đời tôi xưa kia chưa từng nghĩ tới việc đi yêu một chàng trai trẻ như cậu, nhưng tôi đã hẹn hò với cậu, cậu biết tại sao không?”

“Vì sao?” Ngô Duệ nhìn vào đôi mắt phẳng lặng, trong lòng đã lảng tránh đáp án.

“Bởi vì tôi đã quên mất những cảm xúc khi yêu hồi tôi bằng tuổi cậu, đã quên mất nỗi buồn khi cãi vã và nỗi đau khi chia ly có mùi vị gì, tôi cảm thấy có một ngày cậu cũng sẽ quên mất tình yêu thời tuổi trẻ,” Quan Ninh dừng một chút rồi tự cắt vào tim, “Bao gồm cuộc tình của chúng ta.”

“Cho nên,” Vốn Ngô Duệ trưởng thành sớm, vả lại cậu chưa từng ngây ngô khi nói chuyện tình cảm, rất nhanh cậu đã vỡ lẽ ý Quan Ninh, “Chị quen em, không phải bởi em khiến chị yêu mến bao nhiêu mà vì em sẽ thay lòng, sẽ lãng quên, tương lai sẽ không níu kéo chị, cho nên hẹn hò, chơi bời một chút với em cũng không sao, là vậy ư?”

Quan Ninh sít chặt lòng bàn tay, “Đúng vậy.”

“À,” Dường như tia sáng trong mắt Ngô Duệ lập tức vụt tắt, nhưng rất nhanh cậu đã tươi cười, “Thật ra em đoán được từ lâu rồi, một người phụ nữ trưởng thành hấp dẫn như chị sao có thể thích một đứa trẻ con như em chứ, hẳn chị làm việc bộn bề cuộc sống quá đơn điệu, lại không thể từ chối em nên mới bằng lòng để em quấy rầy. Em đã bàn với ba rồi, chờ em mừng sinh nhật hai hai tuổi xong sẽ tới công ty hỗ trợ, em sẽ cố gắng hết khả năng ít xuất hiện trước mặt chị. Nhưng chị à, em không đồng ý chia tay, chị bảo em cả thèm chóng chán, dù sao lòng chị đã không có em, thế thì trước khi em thay lòng, coi như chị làm phước, ở lại bên em đi.”

Quan Ninh cảm thấy Ngô Duệ sắp khóc nhưng đang cậy mạnh, cô toan vỗ vai cậu nhưng rồi lại sợ sự an ủi sẽ thật sự làm cậu rơi nước mắt. So sánh tình cảm Ngô Duệ dành cho Trình Nhuỵ và dành cho cô, chắc chắn là tình cảm với em Nhuỵ sâu sắc hơn, khó chịu và đau đớn chỉ là tạm thời, cậu còn vượt qua được cuộc chia tay với Trình Nhuỵ thì không lý nào không quên cô được.

Song nghĩ đến sinh nhật Ngô Duệ vào ngày mười bảy, cô cảm thấy bây giờ mình có hơi tàn nhẫn, cuối cùng cô vẫn không dằn nổi lòng vỗ vai cậu, Quan Ninh không nói thẳng có chịu tiếp tục hay không mà chỉ khéo léo tìm một cái cớ rời đi.

“Có chuyện gì mai hẵng nói, hiện tại tôi cần đưa Quan Trình về, sáng mai nó phải bay, tôi sợ nó trễ chuyến mất. Tối nay khiến cậu rước thêm phiền, nếu cần dọn dẹp thì sáng mai tôi sẽ tới.”

Ngô Duệ cảm thấy lúc này Quan Ninh nói chuyện dịu dàng còn tuyệt tình hơn bất cứ thời khắc nào, cô dùng giọng điệu khách sáo xa cách dựng một bức tường chắn giữa hai người, cất hết toàn bộ ngọt ngào gần gũi mấy ngày qua về đằng sau vách tường.

“Được, để em đưa hai người về.”

“Không cần đâu, tôi đánh thức Quan Trình là được.”

“Vậy để Lộc Phong theo giúp đi, nó uống ít nhất, một mình chị không đỡ Quan Trình lên lầu nổi đâu.”

Quan Ninh không từ chối nữa.

Khi hai người xuống cầu thang, những người vây quanh Quan Trình đều ngửa đầu nhìn sang.

Quan Ninh khựng bước chân, Từ Tri Dã bảo, “Nó chưa tỉnh.”

Bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Lộc Phong đưa người đến cửa bèn rời đi ngay, Quan Ninh đỡ Quan Trình vào nhà, đặt cậu trên giường. Quan Ninh ôm một đống gối chăn ra ngủ sô pha, vừa ngả lưng là sóng mũi lập tức chua xót, nước mắt nhanh chóng ngưng tụ chảy thành hàng.

Cô không ngờ hễ yêu đương vào là cô hai mươi tám tuổi chẳng tiến bộ hơn khi cô mười tám. Vẫn cái kiểu vờ vĩnh và mong manh hệt một đứa trẻ chưa lớn.

Tất nhiên cô thích Ngô Duệ, lại còn thích vô cùng, chỉ là cô không muốn đi yêu một người yêu người khác hơn mình.

Bấy lâu nay cô cứ ngỡ tình cảm Ngô Duệ ngây thơ, bây giờ cô cho rằng đó thứ thuần khiết và rực rỡ nhất, cho nên có lẽ cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ sánh bằng Trình Nhuỵ.

Sau khi khóc thầm vài phút, Quan Ninh đứng dậy vào nhà tắm tẩy trang.

Đặt báo thức lúc bốn giờ, cô nằm trên sô pha lướt lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Ngô Duệ trên WeChat.

“Chị ơi, chị ngủ chưa? Chưa thì trò chuyện với em nhé?”

“Chị ơi, em nhớ chị lắm, nóng lòng muốn gặp chị ngay thôi.”

“Chị hết bận chưa? Nhớ uống nước và ăn cơm đều đặn nhé.”

“Em vừa thấy tin tức về công ty chị, liệu mai này em cũng có thể xem phỏng vấn của chị không nhỉ?”

“Chị ơi, em ở nhà một mình chán quá à.”

“Chị ơi, tụi mình cùng nhau nuôi mèo nhé?”

Quan Ninh không ngừng rơi nước mắt, cô che miệng, nhớ tới kế hoạch ban đầu ngày mai vốn là dẫn Ngô Duệ ghé cửa hàng mèo rước một em tai cụp về nhà làm quà sinh nhật tặng cậu.



Bình thường cô hay lẻ loi một mình, thú cưng đối với cô mà nói chỉ là gánh nặng và vướng bận, nhưng hình như Ngô Duệ rất thích mèo, thậm chí ảnh đại diện cũng trưng vuốt mèo, cô nghĩ giả Ngô Duệ không muốn ra ngoài làm việc, ở nhà nuôi mèo cũng khá tốt.

Quan Ninh lau khô nước mắt, đặt điện thoại lên bàn trà, nhắm mắt ngủ.

Mới dợm vào giấc, đồng hồ báo thức đã reo vang.

Quan Ninh đứng dậy gọi Quan Trình, ăn xong bữa sáng, cô lái xe đưa cậu ra sân bay. Quan Trình dụi mắt hỏi tối qua cậu về thế nào, Quan Ninh nói thật, Quan Trình bèn nở nụ cười, “Trong mấy đứa bọn em, Lộc Phong ít nói nhất nhưng là người chín chắn và thực tế nhất, nếu không phải thấy nó nhỏ tuổi, em còn định giới thiệu cho hai người làm bạn đó.”

Quan Ninh ngơ ra, “Thôi chị xin, hiện tại chị không muốn yêu đương.”

“Sao thế?”

Quan Ninh nói, “Gần đây chị mới lên chức, không hơi sức đâu nghĩ tới chuyện khác.”

“Không sao, em nghĩ dùm chị,” Quan Trình mỉm cười, “Trong tổ nghiên cứu của em có mấy đàn anh ưu tú đã tốt nghiệp, kém chị cỡ một hai tuổi, hình như đang công tác ở đây, để về em hỏi người khác phương thức liên lạc xem.”

“Em có nên gọi cho Ngô Duệ báo một tiếng em sắp đi không.” Quan Ninh đột nhiên nói.

Quan Trình cảm thấy đi liền thế này xác thật không hay, bèn đánh máy gọi Ngô Duệ.

“Sao giọng ông nghe kì vậy?” Quan Trình vừa nối máy đã hỏi.

Trái tim Quan Ninh co thắt kịch liệt.

“Uống nhiều lắm hả? Đừng nói là ông hút thuốc lại đó? Khó lắm mới cai được, sao lại hút nữa vậy?”

“Tôi á? Tôi đang ở sân bay, chị tôi chở tôi tới đây,” Quan Trình nhìn sang Quan Ninh, báo với đầu dây bên kia, “Sắc mặt chị ấy vẫn ổn, không nói khó chịu gì.”

Không biết tối qua Ngô Duệ như thế nào, bao năm rồi Quan Ninh mới có một hôm giấc ngủ chập choạng, thông qua di động Quan Trình, cô loáng thoáng nghe ra tiếng Ngô Duệ ấm ách khản đặc, xem chừng cậu hút thuốc không ít.

Cô duỗi tay ra.

Quan Trình nhìn tay cô, không chút nghĩ ngợi đã tự đưa máy sang, chị cậu rất giỏi giáo dục người khác.

“Ngô Duệ.” Quan Ninh cất tiếng gọi.

Bên kia yên tĩnh, một lát sau truyền đến tiếng khó tin, “Chị ạ?”

“Bớt hút thuốc đi, không tốt với cơ thể đâu.”

“…… Vâng, em biết rồi ạ.”

Quan Ninh nghĩ ngợi lại chêm thêm, “Hôm nay trời đẹp, ra ngoài chút đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi