GIÓ XUÂN CÕI NGƯỜI

Lần này Ngô Quốc Ý thật sự muốn liệng tài liệu, nhưng cẩn thận cân nhắc, ông thấy lời Ngô Duệ khá có lý nên làm bộ không nghe thấy, ông kêu trợ lý hành chính đưa Ngô Duệ tới phòng ban đặng cậu làm quen với nghiệp vụ.

Ngô Duệ thông minh từ bé, song từ khi vào độ chớm biết yêu, tâm tư cậu chệch đường ray. Cậu dùng sức lực người khác học hành để đánh đàn viết nhạc chơi bóng đọ xế, luyện nên tuyệt kĩ tán gái, chừa mỗi chuyện làm ăn kinh doanh là không thèm học.

Song cách nhìn của Ngô Duệ rất tinh, hồ sơ đưa tới cậu chỉ cần quét mắt là biết ngay mấy tờ này dùng cho hội nghị hay là đống giấy phế. Trợ lý hành chính họ Lộ, sau khi Ngô Duệ quyết đoán đẩy ra mấy phương án do nhân viên thực tập viết, cô ta đặt xuống bản thảo phương án chung Chủ tịch Ngô đã duyệt cho Ngô Duệ.

“Đây,” Ngô Duệ giữ nguyên vẻ thản nhiên, tiện tay lật giở đã soi được chỗ nào đó ở trang thứ tư bèn chỉ vào, “Thêm hai chữ ‘phạm vi’ đặng chừa đường lui.”

REPORT THIS AD

Trợ lý Lộ tiến tới, ghi nhớ vị trí đoạn văn, đáp được.

Ngô Duệ ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc xộc lên mũi, cậu thoáng chau mày, giương mắt thấy trợ lý Lộ mặc váy bó sát mông. Đây là trợ lý của ba không phải của mình, nghĩ tới nghĩ lui, Ngô Duệ không nói năng chi nữa.

Trợ lý Lộ dẫn cậu đi tham quan những phòng ban khác, ra khỏi Phòng Tiếp thị (Marketing), Ngô Duệ tựa vào khung cửa bảo trợ lý, “Cô về đi, tôi tự đi một mình.”

“Nhưng Chủ tịch Ngô nói ——”

“Để tự tôi báo với ông ấy.”

Ngô Duệ không đi đâu khác, cậu đi thẳng tới Phòng Nhân sự (HR), được nửa đường, cậu ngứa mũi, không nhịn được đánh cái hắt xì.

“Chuyến bay 7:40 tối.”

“Muốn gặp nhau tí không?”

Đúng vào lúc này, Ngô Duệ nhận được hai tin WeChat từ Quan Ninh. Cậu không khỏi bật cười, mau chóng đánh chữ trả lời: “Tan làm em tới gặp chị.”

“Nếu kịp hẵng tới. Đêm nay không chỉ là tiệc sinh nhật cậu, Chủ tịch Ngô hẳn sẽ nhân dịp này giới thiệu cậu với nhiều người, mạng lưới giao thiệp là tài nguyên khó quy ra tiền, đừng lãng phí cơ hội này.”

Bước chân Ngô Duệ khựng lại, gõ chữ hỏi, “Có phải chị làm ở Phòng Nhân sự không ạ?”

“Tôi ở Phòng Tổng hợp, có điều quản lý và tuyển dụng nhân sự, thưởng phạt hiệu quả, lương thưởng và phúc lợi đều thuộc chức trách của tôi.”

Nhớ tới việc chị ấy từng phải viết báo cáo nghiên cứu về các phương diện của game mobile đứng đầu, Ngô Duệ bỗng ngộ ra phạm vi nghiệp vụ của Quan Ninh rộng nhường nào, hèn chị chị ấy thường xuyên tăng ca.

“Chúng ta mua một cặp ghế mát xa nhé.” Ngô Duệ bỗng dưng nhắn một câu.

“Hở?”

“Chị làm việc cực quá, em thương lắm.”

“Quen rồi cũng không thấy cực nữa, vả lại giờ tôi có cậu rồi.”

Ngô Duệ nhìn câu này, mãi cúi đầu suýt va phải cửa kính.

Cậu ngó nghiêng xung quanh, phát hiện có vài người tụ tập ở cửa văn phòng kế bên từ khi nào, vẻ mặt của bọn họ đa dạng, vừa thấy Ngô Duệ nhìn sang thì đồng loạt ngoái đầu đi.

“Hẹn tối gặp ạ.”

Ngô Duệ nhắn thêm cái meme mèo con ôm chân bàn làm nũng, đoạn nhấc chân đi về hướng mấy người kia.

Ngoại trừ tài xế trong nhà và vệ sĩ đã quen gọi cậu là cậu Ngô, những người khác đắn đo không biết xưng hô sao cho phải, cuối cùng đành hỏi, “Anh tới rồi?”

Cậu gật đầu, “Gọi tôi Ngô Duệ là được.”

Ai dám chứ, bọn họ sôi nổi gật đầu nhưng không ai kêu ra miệng,  lúc này Quản lý Đỗ bước ra khỏi phòng, thấy Ngô Duệ thì vội đón người vào.

Ngô Duệ vừa ngồi yên chỗ là có người bưng trà tiến vào, người này có đeo thẻ công tác, trên tên họ ghi bốn chữ “Nhân viên thực tập.”

Đó giờ Ngô Duệ quen được phục vụ, chưa từng lưu ý những điều này. Bấy giờ cậu bỗng nhớ đến Quan Ninh, phải chăng khi chị mới đi làm cũng sẽ thế này, mặc kệ trên đầu đang gánh bao việc quan trọng, chỉ cần có khách là phải gạt hết đi nấu nước rót trà. Trong nháy mắt cậu sáng tỏ những lời Quan Ninh nói khi say rượu lần nọ. Cậu sinh ra dưới hào quang của ba mình, lớn lên vô tư dưới sự bảo bọc của nhà họ Ngô, rành rành được ông trời ưu ái mà không biết quý trọng sử dụng, ngồi mát ăn bát vàng chẳng vẻ vang gì.

Quan Ninh nói một lần rồi thôi, sau khi ở bên cậu cũng chả buộc cậu phải có sự nghiệp thành đạt, nhưng bây giờ cậu đòi hỏi cao hơn với bản thân, ấy là trở nên xứng đôi với người chị ưu tú ấy.

Quản lý Đỗ đã nghe sự tích về vị thiếu gia này từ lâu, thấy Ngô Duệ ngó đăm đăm cô nhân viên thực tập, gã cho rằng cậu có hứng thú với người ta, định bụng giới thiệu cho cậu thì Ngô Duệ dời mắt sang ông ta.

“ Quản lý Đỗ, tôi nghe nói đầu năm nay công ty giảm biên chế, sa thải nhiều người cũ tài giỏi có năng lực, lý do là gì?”

Chàng thanh niên ngồi trên sô pha gác chân thong dong, nói năng từ tốn, nhưng cậu hỏi một câu mà làm mình mẩy Quản lý Đỗ giật nảy. Việc giảm biên chế hồi đầu năm là quyết định mà phía lãnh đạo cấp cao đã ấp ủ nhiều năm, cốt để động viên những nhân viên giở thói ì ạch chiếu lệ sau khi có thâm niên, song hiệu quả khác xa mong đợi, nó phản tác dụng làm lạnh lòng nhóm nhân viên lão thành. Mà hết thảy những điều này quy kết về một nguyên nhân, đó là vì ông ta viết sai một câu trong bản trưng ý giảm biên chế.

Do sai lầm này, việc đề bạt ông ta làm Tổng Giám đốc chi nhánh hải ngoại cũng bị gác lại.

Quản lý Đỗ miễn cưỡng cười cười, “Lúc ấy doanh thu công ty tuột dốc, bất kể ai cũng sẽ bị cái lợi che mắt, người hướng chỗ cao mà đi, chúng ta không thể can thiệp vào lựa chọn của mỗi nhân viên.”

“Thế hả?” Ngô Duệ nhấp hớp trà, nhấc mí mắt hỏi, “Ông có biện pháp khắc phục tình hình không?”

Quản lý Đỗ đoán chừng Ngô Duệ đã thăm dò điểm này từ đời tám hoánh, cậu hỏi câu đó cốt để thị uy gã, nhưng gã ta không hiểu, Ngô Duệ chỉ gặp gã dăm ba lần, tại sao bây giờ lại nhắm vào gã.

“Có,”  Quản lý Đỗ ưỡn thẳng sống lưng, “Tôi và Giám đốc Tôn gõ cửa từng nhà những nhân viên báo cáo từ chức, chân thành khuyên họ tiếp tục ở lại công ty, cuối cùng thuyết phục được vài người quay về.”

“Quyết định đuổi người rồi cố nài người khác quay lại, nghe hợp lý ư?” Ngô Duệ khẽ cười.

“Chúng tôi đâu doạ nạt hay dụ dỗ, những người bằng lòng trở về là do họ có tình cảm với công ty.”

“Ra là thế.” Ngô Duệ thả chân, đột nhiên đứng dậy, “Ông làm tiếp việc của mình đi.”

Quản lý Đỗ không biết đến cùng Ngô Duệ định làm gì, chẳng qua gã ta hết sức chướng mắt thằng ranh chưa mọc đủ lông tóc này, Ngô Duệ đi rồi, gã tọng cả ca trà hạ hỏa.

Bên cạnh đó, tin tức Ngô Duệ “vạch lá tìm sâu” nhanh chóng truyền tới tai Ngô Quốc Ý.

“Mắc mớ gì anh quan tâm tới chuyện đã xảy ra nửa năm vậy?” Ngô Quốc Ý gọi vào số máy bàn phòng Ngô Duệ.

Ngô Duệ mở loa ngoài, ghi chú lên tài liệu đồng thời đáp, “Con tiện hỏi thôi.”

“Vừa tới đã chọc nguấy người ta là thái độ tùy tiện hả?”

“Tại ông ta làm sai, cớ sao con không được hỏi?”

“Anh chưa từng mắc lỗi hả?” Ngô Quốc Ý vặn ngược.

“Con thấy thái độ sửa sai của ông ta không hợp lẽ.”

Ngô Quốc Ý chế nhạo, “Cả cái này anh cũng biết luôn?”

Ngô Duệ phớt lờ giọng điệu ba mình, ung dung bảo, “Hôm nay Trợ lý Lộ đưa con xem mấy tệp hồ sơ, một trong số đó do nhân viên thực tập thuộc bộ phận Nhân sự viết,  Quản lý Đỗ không kiểm định nghiêm ngặt, đưa tài liệu như thế đến trước mắt con, cái tâm nào yên vậy? Trả lương thực tập nhưng giao việc khó nhằn nhất, toan mượn tay con vắt chanh bỏ vỏ (*), ông ta ủ mưu khá thật.”

(*) Nguyên văn Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ – ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa | qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế’ hết rên quên thầy (Theo: bachngocsach)

Ngô Quốc Ý hồi lâu không nói nên lời, ông nhớ tới tác phong nhất quán của Ngô Duệ, đột nhiên hỏi, “Nhân viên thực tập là nữ phải không?”

“Con không để ý.”

“Có phải rất xinh không?”

“Ba gặp qua rồi?” Ngô Duệ hỏi ngược.

“Người ta khó coi, mày thèm để bụng hả con?”

Tay Ngô Duệ cầm viết thoáng khựng, cậu nhíu mày, “Chẳng phải nhân viên nữ công ty mình đều hao hao sao ạ?”

“……”

“Không phải ạ?”

“……”

Ngô Quốc Ý cúp máy cái rụp.

Ngô Duệ nhìn lướt điện thoại bàn, đoạn thay đổi tài liệu khác đọc tiếp.

Sau khi tan sở, dựa theo kế hoạch ban đầu, Ngô Duệ ghé cửa hàng đá quý mua nhẫn, tiếp theo lái xe đến công ty Quan Ninh đón người. Bấy giờ Quan Ninh đang tăng ca sửa soạn tài liệu mang theo trong chuyến công tác, Ngô Duệ chờ dưới lầu, không hề thúc giục.

Thấy cô và đồng nghiệp ra khỏi toà nhà, cậu nhấn kèn, mở cửa xuống xe.

Quan Ninh không thấy tin nhắn cậu báo nên cứ ngỡ cậu không đến, đặng theo kịp chuyến bay, Quan Ninh đổi sang quần áo thoải mái, không dặm phấn cũng như đi cao gót, cứ thế ngơ ngác nhìn đăm đăm cậu một hồi mới đi tới cạnh xe dưới ánh mắt tò mò của đồng nghiệp.

“Tôi cứ tưởng cậu không tới.”

Ngô Duệ nhìn cô chăm chú, tuy trong mắt cậu Quan Ninh đẹp đẽ mọi bề, nhưng nghe nói phụ nữ rất để tâm nghi thức cầu hôn, sau khi âm thầm cân nhắc, cậu tự thấy lúc này không phải thời cơ đúng. Ngô Duệ cười cười, “Xong việc em trực tiếp tới luôn, chưa kịp nhắn cho chị.”

Lúc bấy giờ Giám đốc và một đồng nghiệp nữ khác đi tới, Quan Ninh giới thiệu bọn họ với nhau.

Hôm nay Ngô Duệ ăn mặc hơi trang trọng nhưng trông chững chạc hơn mọi khi, bởi vậy hai người không hề thấy kinh ngạc, duy mỗi Giám đốc nhìn chằm chằm Ngô Duệ vài giây, “Tôi thấy cậu quen quen, xin hỏi cậu làm việc ở đâu nhỉ?”

“Tập đoàn Quốc Ý, hôm nay mới nhậm chức thôi.”

“Có thể làm ở Quốc Ý chứng tỏ năng lực không tầm thường nha.”

“Quốc Ý khá ổn, hoan nghênh các cô đến.” Ngô Duệ cười.

Giám đốc không khỏi nhìn Quan Ninh, Quan Ninh cười giải thích, “Em quên nói, bạn trai em là cậu cả của Tập đoàn Quốc Ý.”

Giám đốc và đồng nghiệp nữ im lặng tiêu hóa thông tin này, ngỡ ngàng ngả ngữa lên xe Ngô Duệ, ngồi ở ghế sau thật lâu mới phản ứng, Giám đốc thình lình hỏi, “Cậu thấy cả bó tuổi như tôi còn cửa vào Quốc Ý không?”

Câu trả lời của Ngô Duệ rất văn vở, “Gần đây có tuyển dụng, cô có thể chú ý theo dõi.”

Quan Ninh kéo tay cậu.

“Tôi thấy không được.”

Quan Ninh quay đầu nhìn sang.

“…… không nên đặt nặng tuổi tác.” Ngô Duệ sửa lời.

Hai người luôn nắm tay nhau suốt chặng đường, chân Quan Ninh bất giác nghiêng sang cậu. Bàn tay Ngô Duệ là bàn tay đẹp nhất cô từng thấy, ngón tay thon gầy dài dài, mạch máu gồ trên mu bàn tay ngoằn ngoèo chạy vào cổ tay áo, tràn trề nam tính, nhất là dáng vẻ cậu thành thạo đánh vô-lăng bằng một tay đầy phóng khoáng, khiến tầm mắt Quan Ninh chẳng thể dứt ra, cô tha thiết muốn cất Ngô Duệ vào túi, xách đi công tác chung.

Đương nghĩ miên man, Ngô Duệ sấn tới thầm thì khi hai người kia đang tán gẫu đằng sau, “Còn đau không chị?”

Quan Ninh sửng sốt vài giây mới vỡ lẽ cậu đang hỏi gì, cô thoáng ngượng nghịu, cũng theo đó thì thầm, “Hết rồi.”

“Ồ.” Ngô Duệ chợt cười khẽ, dường như đương đắm trong dư vị.

Quan Ninh túm tay cậu, thẹn phát cáu, “Tập trung lái xe đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi