GIÓ XUÂN CÕI NGƯỜI

Phụ nữ là một loài sinh vật huyền bí. Nếu trong mơ cô ấy thấy bạn cù cưa dây dưa bên người con gái khác, khi tỉnh giấc họ sẽ nhập nhằng giữa thực và mộng, thấy người bên gối hết sức ngứa mắt.

Quan Ninh cũng không ngoại lệ.

Nhất là khi cô tới công ty đón Ngô Duệ tan sở lần đầu tiên sau khi cưới. Trông thấy cậu đứng giữa vòng vây ong bướm bu quanh, cô những tưởng tim mình bùng lên ngọn lửa không tên.

Song Quan Ninh nhanh chóng ép bản thân giữ bình tĩnh.

Quan Ninh chỉ hơi nhíu mày khi Ngô Duệ lên xe với một đống mùi nước hoa lung tung xà beng.

“Nghe nói đêm nay trời đổ tuyết,” Ngô Duệ thò tới hôn hôn môi cô, cất tiếng dịu dàng: “Tuyết sẽ rơi một lớp dày trong sân biệt thự, đẹp lắm, mai chồng gọi vợ rời giường nhé. Chẳng phải mình vừa mua ủng bông à, vừa khéo có ích luôn.”

Ngô Duệ đã thạo việc ở công ty một thời gian, từng cử chỉ hành vi đều toát nên khí phách hăng hái, thậm chí còn lắng thành chất nam tính hấp dẫn. Bọc mình giữa mùi hương dễ chịu của cậu, Quan Ninh nuốt về một bụng lời định nói, nhưng trong lòng chẳng cách nào thoải mái được, cô không để lộ ra mặt song vẫn thốt hỏi: “Những người vừa rồi đi với mình là ai vậy?”

“Hở?” Ngô Duệ nghi hoặc nhìn sang, “Có ai với chồng đâu.” Cậu ngó ra ngoài cửa sổ, Phó tổng giám đốc điều hành đã về, cửa công ty trống trơn từ lâu.

Quan Ninh ngần ngừ, giọng điệu ra chiều chua chua, “Thế cái mùi nước hoa sực nức trên người mình từ đâu ra?”

“Ể, cái này á,” Ngô Duệ vỡ lẽ cười ngoác miệng, “Chắc là do nhân viên nữ và trợ lý hành chính của ba đó, họ ưa xịt nước hoa lắm, nhưng mùi của chị thơm hơn. Sao thế mình?”

“Đâu, hỏi vu vơ thôi.”

Ngô Duệ ngồi một bên, chống cằm nhìn Quan Ninh một hồi, sau đó vươn tay nắm cái tay đang giữ vô lăng của Quan Ninh.

“Gì đó?” Quan Ninh tập trung nhìn đường.

“Chị ơi.”

“……”

“Vợ ơi.”

“…… Làm sao?”

“Ghen hở?”

“Ừm.”

“Thật á?” Ngô Duệ cười: “Tại sao chị ghen thôi mà cũng đáng yêu quá dạ?”

Quan Ninh mặc xác cậu trêu chọc, bỗng nói: “Tối qua vợ mơ thấy mình đu đưa với một cô nàng lạ mặt.”

Ngô Duệ nhanh chóng hồi tưởng, sáng sớm Quan Ninh tỉnh dậy, ngớ ra nhìn mặt cậu những hai phút, hô tên “Ngô Duệ”. Sau khi cưới, mặc dù Quan Ninh hiếm khi gọi “Chồng”, nhưng hay kêu cậu là “Cưng”. Hèn chi, Ngô Duệ vỡ lẽ nguyên cớ.

“Rồi sao nữa?” Ngô Duệ hỏi.

“Mình còn muốn sao nữa á?”

“Đâu, nào có,” Ngô Duệ nhịn cười: “Chuyện trong mơ sao coi là thật được chứ? Chị à, chẳng nhẽ mình không nhìn ra trong mắt chồng chẳng chứa được ai ngoài mình hả? Chồng dâng trọn trái tim cho mình mà vẫn không đủ cho mình cảm giác an toàn ư?”

“Cũng không phải tại mình nữa,” Quan Ninh bảo: “Chẳng biết tại sao vợ lại có giấc mơ đó, cảm xúc trong mơ quá mức chân thật, ảnh hưởng đến hiện thực. Hễ nghĩ đến cảnh mình ở bên người khác là vợ thấy khó thở.”

Tức thì Ngô Duệ thôi cười, đề nghị để mình lái xe.

Đợi hai người xuống xe và đổi vị trí, Ngô Duệ mới từ tốn rằng: “Chồng biết những lời chồng nói hay thứ chồng tặng mình đều là vật ngoài thân, chả đánh đổi được bao nhiêu niềm tin. Chồng hứa rằng chồng sẽ không lăng nhăng, nhưng lời hứa quá nhẹ nhàng quá nhạt nhoà, vậy thì chồng sẵn lòng không kết bạn với người người phái. Nếu mình muốn chồng sẽ không giao tiếp với họ, điều đó không sao ——”

“Đừng,” Quan Ninh vội bảo: “Vợ cũng có bạn khác giới mà, mình không đòi hỏi vợ làm thế thì vợ cũng không quản mình gắt thế đâu. Ghen tuông là chuyện thường tình trong hẹn hò và hôn nhân. Vợ không muốn mình hình thành thói quen xã giao dị dạng chỉ vì e ngại vợ ghen. Vợ hy vọng mình giao tiếp bình thường với bất kì người nào xung quanh, đừng cố ý xa lánh người khác, mình có quyền tự do kết bạn mà. Chúng ta bình đẳng, mình đừng dè dặt trước sau vì điều này, cũng chớ sợ mấy khi vợ khó ở.”

“Ừm,” Ngô Duệ sốt sắng gật đầu, “Nhưng chị ơi, thiệt ra chồng sợ mình lắm.”

“Tại sao?”

“Chịu, chồng sợ mình giận, sợ mình buồn, sợ mình vì chuyện này mà bỏ chồng. Chồng nghĩ mình sẽ rời đi vì những lý do này.”

“Cưng à, vợ không thế đâu.”

“Mình có.”

“Sao mình nghĩ vậy?” Quan Ninh hỏi.

“Vì chồng biết, có lẽ chồng không quan trọng bằng người nào đó trong lòng mình.”

“Ai? Quan Trình hả?”

“……” Ngô Duệ nghẹn họng, “Không phải. Cái người ‘Từ khi ly biệt, vẫn hằng mong tái ngộ’ chắc chắn quan trọng hơn chồng.”

“‘Hằng mong tái ngộ’ gì cơ?”

“Ngày 15 tháng 10 năm 201X, mình đăng bức ảnh chụp hai cây dù lên tường nhà, hai cây dù một lớn một nhỏ và caption đi kèm là câu kia đó.” Ngô Duệ nhớ dai lắm.

“Ồ……”

Giọng Ngô Duệ chua lè, “Đó là ai? Mối tình đầu của chị hả?”

Quan Ninh không ngờ bạn nhỏ ngâm chuyện này lâu dữ, cô buồn cười giải thích: “Hai cây dù đó là quà lưu niệm công ty vợ thiết kế, lấy chủ đề ‘Nhung nhớ’. Vợ nhớ hồi đó trưởng phòng đòi phải đăng kèm caption, vợ ghi bừa thôi à.”

Ngô Duệ: “……” Hoá ra cậu ghen công cốc ư?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi