GIÓ XUÂN VÔ TÌNH

Nghi Huyên không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy người đang rét lạnh dần dần chuyển sang ấm áp. Hình như trong lúc đó có người gọi tên cô, cô rất muốn đáp lại, nhưng mí mắt lại nặng trĩu chẳng thể nào mở ra. Thế nên cô cứ vậy mà chìm vào giấc ngủ, và đến khi tỉnh lại thì đã là mấy ngày sau. Lúc mà cô biết mình bị thương nặng đến thế nào thì nhịn không được mà sợ hãi. Gương Trạm Lộ bị vỡ, cô còn giữ được tính mạng đã là kỳ tích. Hơn nữa cơ thể còn bị tổn thương do ma khí, cùng những thương tích ngoài da, mặc dù có tâm pháp Chân Hư Diễn nhưng cũng phải mất một thời gian nữa mới bình phục. Tuy bây giờ cô có thể an tâm hoạt động như bình thường, cơ thể không còn đau nhức nhưng chẳng qua là nhờ công hiệu của tâm pháp Chân Hư Diễn, chứ nếu muốn khỏi bệnh hoàn toàn thì còn cần phải uống thuốc điều dưỡng một thời gian dài. Chỉ có điều đạo hạnh của cô bị tổn hại quá nặng, có lẽ không thể phục hồi lại nữa.

Nghi Huyên vốn không có lòng tham, cô cũng không có chí tiến thủ, dù mất đi đạo hạnh nhưng còn được sống là tốt rồi. Nhưng cô vẫn bị Thương Hàn giáo huấn một trận. Từ “Ta đã nói với muội là không được dùng thuật Kính Ánh rồi, sao không chịu nghe hả?” đến “Ngay cả chuyện liều mạng đi cứu giúp người khác nữa, muội đi quá giới hạn của ta rồi đó, muội đặt ta ở chỗ nào hả? Vả lại, cho dù ta được cứu, nhưng nếu muội xảy ra chuyện thì ta biết làm sao đây?”, cô vốn không vừa lòng vì hắn chi li tính toán không biết thông cảm như thế, nhưng nghĩ kỹ lại thì tất cả những lời trách mắng này cũng chỉ vì quá tức giận mà thôi. Cô hành sự lỗ mãng, thiếu chút nữa mất cả mạng sống, vậy nên hắn làm sao không lo lắng, cáu giận tự trách bản thân mình cho được. Vì vậy nên cô không những không cãi lại mà còn ngoan ngoãn nhận sai với hắn. Về sau Thương Hàn cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Vì cô phải tu luyện tâm pháp Chân Hư Diễn để áp chế thương tổn nên tạm thời không thể quay về Dịch Thủy đình, Thương Hàn cũng ở lại cùng cô. Chỉ có điều cơ thể cô vẫn hơi suy nhược, tinh thần còn mệt mỏi nên mỗi ngày hắn chỉ đến thăm lúc cô uống thuốc, nói chuyện một lúc rồi đi khỏi. Như vậy không tránh khỏi xa cách, khiến cô cảm thấy hơi mất mát.

Mấy ngày tiếp theo, Nghi Huyên được nghe kể về chuyện Thực Anh bị đánh bại. Bây giờ ma vật kia thực sự đã chết, thanh bảo kiếm Sương Ngưng kia cũng hóa thành nước biến mất không để lại dấu vết, không biết là còn ở trong Lục Hư Thánh Sơn nữa không. Những đệ tử đi cùng cô cũng đều được tìm thấy, họ bị bắt nhốt mấy ngày, người chỉ bị thương nhẹ, may mắn là không bị ma chủng nhập thân. Bệnh của Vân Hòa cũng tốt lên, đạo hạnh lấy lại được hơn nửa, giờ hắn đang ở trong Chân Hư cảnh để sửa chữa pháp trận. Dân chúng trong Chân Hư cảnh đều đã “sống lại”, sau khi Vân Hòa khám cho họ thì không ngờ lại phát hiện ra linh khí Chân Hư cảnh hình như có thể áp chế được sức mạnh của ma chủng. Nếu có thể ngăn cản những người bị ma chủng nhập thân biến thành ma vật thì đúng là chuyện tốt nhất trên đời này.

Sau khi Vĩnh Thánh Thiên tông sắp xếp xong tất cả các công việc trong phái thì tiến hành ghi chép lại sự việc, rồi truyền thư sang các môn phái Cửu Nhạc khác. Lạc Kiến Hoài cũng tự mình đến thỉnh tội với Thượng Dương Chân Quân, không ngoài dự đoán, hắn bị Thương Dương Chân Quân khiển trách một trận. Từ lúc Lạc Kiến Hoài quay về đến giờ, hắn vẫn luôn giữ khuôn mặt âm u nghiêm nghị, thỉnh thoảng Nghi Huyên mà trông thấy hắn, thì đều rất thức thời tự mình lảng sang chỗ khác, miễn ình gặp họa.

Thời gian trôi qua từng ngày, Nghi Huyên dưỡng bệnh đến chán ngán, cảm thấy cả người bực bội khó chịu vô cùng. Nhưng hết lần này đến lần khác thầy thuốc Vân Hòa của cô chỉ phán một câu “Tĩnh dưỡng”, mà Thương Hàn thì càng không để cho cô làm xằng làm bậy, mọi hoạt động của cô đều bị hạn chế trong căn phòng nho nhỏ, mỗi ngày chỉ có thể nhìn mây trôi ngoài cửa sổ. Thỉnh thoảng, Điệp nhi tên Hoa Nhứ kia sẽ đến thăm cô. Cô cũng không khách khí, luôn miệng xúi nó biến thành thứ gì đó cho cô giải sầu. Nhưng Hoa Nhứ kia đại đa số lần đều phớt lờ cô, bay vòng vòng mấy vòng rồi bay đi.

Đến khi cô cảm thấy hết chịu nổi, chỉ sợ bây giờ mà không có ai nói chuyện cùng sẽ nghẹn đến chết, thì sư phụ Thiên Vân Trưởng lão của cô mang theo vài đệ tử tới. Giây phút nhìn thấy chúng tỷ muội dũng mãnh lao vào phòng, Nghi Huyên mừng đến xém khóc. Mọi người nhìn thấy cô cũng đều hân hoan nhảy nhót cả lên, cứ người một lời ta một lời hỏi han dồn dập, nên Nghi Huyên trái lại chẳng thể chen miệng vào nổi.

Giữa lúc hỗn loạn, chợt có một tiếng ho nhẹ từ ngoài cửa. Sau một tiếng này, mọi người đột nhiên im bặt. Thương Hàn nhíu mày, cất bước đi vào, không vui nói: “Sao lại làm ồn trong phòng bệnh như vậy. Đều đi ra ngoài hết đi.”

Chúng nữ tử nghe vậy, đều trề môi lầm bầm lầu bầu không muốn làm theo. Sắc mặt Thương Hàn lạnh thêm vài phần: “Chỉ qua có mười năm, mà các người đều quên hết cả tôn ti trật tự rồi sao? Lui ra.”

Nghi Huyên nào có thể để mặc hắn đuổi các tỷ muội tốt của mình, cô định mở lời khuyên hắn vài câu thì đã có người khác mở miệng: “Đồ nhi của ta không phân biệt được tôn ti, thật đúng là thất lễ mà.” Thương Hàn nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, thì thấy Thiên Vân Trưởng lão cùng Lạc Kiến Hoài và Vân Hòa, ba người cùng đồng hành đi vào. Người vừa nói chính là Thiên Vân Trưởng lão, bà nhìn hắn rồi nói: “Đa tạ Tịnh Đàn Chủ đã hao tâm tổn trí dạy dỗ.”

Thương Hàn biết bà không vui, nên cũng không nói nhiều, chỉ thi lễ bái kiến rồi lùi sang một bên. Chúng nữ tử thấy thế đều hả hê, chỉ mình Nghi Huyên là lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên trưng lên biểu cảm gì.

Thiên Vân cũng không so đo cùng Thương Hàn, bà nở nụ cười đi về phía Nghi Huyên. Nghi Huyên nhìn bà mà mừng vui không gì sánh nổi, hành lễ với bà rồi cười nói: “Làm phiền sư phụ tự mình đến đây, đồ nhi đáng trách.”

“Không sao.” Thiên Vân tìm cái ghế ngồi xuống, nói: “Vi sư đáng ra phải tới sớm hơn, nhưng công vụ ở Dịch Thủy quá bộn bề, nên bị trì hoãn mấy ngày. Các sư tỷ sư muội của con gấp đến độ ngày nào cũng đến thúc giục ta nè.” Chúng nữ tử nghe thấy thế thì cười khanh khách, Thiên Vân cũng cười theo, tiếp tục nói, “Phương Thanh sư tỷ của con cũng muốn tới nhưng sư môn lại giao nhiệm vụ cho nó, nên con bé không thể thoát thân mà đến đây được. Mà nó cũng có lòng, dặn dò đồ nhi Lâm Xuyên làm cho con một ít bánh ngọt, nhờ sư muội con mang đến hộ.”

“Sư tỷ thật là hao tâm tổn trí à.” Nghi Huyên vui mừng không thôi, “Cần gì phải phiền phức vậy, chờ con về rồi làm cho con ăn có phải hay hơn không. Thương thế của con cũng tốt lên nhiều rồi, sư phụ à, chúng ta nhanh trở về đi!”

Thiên Vân nghe xong những lời này, không ngờ lại thở dài, “Chuyện này ta lại không thể làm chủ được.”

“Ơ, vì sao ạ?”

Nghi Huyên đang khó hiểu thì Lạc Kiến Hoài đã tự giải thích, “Bởi vì cô bây giờ đã là đệ tử của Vĩnh Thánh Thiên tông ta.”

“Hả?” Nghi Huyên ngây ngẩn cả người.

Lạc Kiến Hoài thấy cô phản ứng như vậy thì hừ lạnh một tiếng, “Tâm pháp Chân Hư Thiên của bản môn há có thể trao tặng cho ngoại nhân sao? Cho dù cùng trong Cửu Nhạc nhưng chung quy cũng có khác biệt. Cô có ân với Vân Hòa nên ta mới phá lệ nhận cô vào môn phái. Việc này ta đã báo cho Vân Ẩn biết rồi, vừa rồi cũng thương lượng ổn thỏa cùng sư phụ cô, cô còn muốn hỏi vì sao nữa không?”

Sau khi nghe xong, Nghi Huyên ai oán nhìn về phía Thiên Vân.

Vẻ mặt Thiên Vân cũng u ám đi, thấy Nghi Huyên nhìn mình, bà đành bất đắc dĩ mở miệng: “Ta cũng không muốn, nhưng con rốt cuộc đã nhận ân điển của tâm pháp Chân Hư rồi. Hơn nữa bảo kính của con đã vỡ, đạo hạnh bị tổn hại nặng nề, có về Dịch Thủy đình tu luyện cũng không ích gì.”

“Thiên Vân sư muội hiểu được là tốt rồi.” Lạc Kiến Hoài nói không khách khí, xong lại càng không khách khí mà nói với Nghi Huyên, “Từ này về sau, cô theo Vân Hòa tu luyện. Ta biết cô không vừa lòng, nên cũng không ép cô gọi hắn là sư phụ. Chuyện tóm lại là như thế, đừng có nhớ nhung về Dịch Thủy đình nữa.”

Nghi Huyên nghe xong, lòng tràn đầy thương cảm. Cô vô thức nhìn về phía Thương Hàn, hắn cũng đang cau chặt mày, có vẻ cũng bị tin này làm phiền lòng. Nghi Huyên nói với Lạc Kiến Hoài: “Dù ta không còn là đệ tử Dịch Thủy đình nữa, nhưng đều là Cửu Nhạc với nhau, chả lẽ về thăm Dịch Thủy đình cũng không được sao.”

Lạc Kiến Hoài đáp: “Đã là đệ tử bản môn, thì phải tuân thủ quy tắc của bản môn. Không được sự cho phép của Chưởng môn thì không được tự tiện rời núi. Huống hồ giờ cô nửa chết nửa sống thế này, trước tiên cứ luyện cho tốt tâm pháp Chân Hư Thiên Diễn đi rồi hẵng bàn sau. Chật, xem tư chất trung bình của cô, ít nhất cũng phải tám mười năm…”

“Ngươi ——”.

Bao nhẫn nại của Nghi Huyên sụp đổ tan tành vì câu nói này, cô phẫn nộ muốn phản kích lại, nhưng Thiên Vân lại trách mắng trước: “Nghi Huyên, không được vô lễ với Chưởng môn mình như thế. Đừng để người ngoài chê cười.”

“Hắn cũng đâu coi con là người trong nhà!” Nghi Huyên khóc không ra nước mắt.

Lạc Kiến Hoài nghe cô nói vậy cũng bực mình, nhưng mặt lại nở nụ cười khinh thường nói: “Niệm tình cô có thương tích trên người nên tha cho cô tội nói năng không lễ độ. Nếu còn làm càn nữa, đừng trách ta lấy môn quy ra xử trí.”

“Tốt thôi! Ngươi nói luôn cho ta biết phạm tội nào thì bị trục xuất khỏi sư môn đi!” Nghi Huyên càng ngang hơn, hung hăng nói.

Nghi Huyên vừa dứt lời, Vân Hòa đã tiến lên một bước, ngăn cản lời trách mắng sắp ra khỏi miệng của Lạc Kiến Hoài. Hắn nhìn Nghi Huyên, nói: “Hà tất phải nói quyết tuyệt vậy. Bái ta làm thầy, khiến cô thấy khó xử vậy sao?”

Nghi Huyên bối rối vạn phần, “Đâu liên quan đến chuyện này, sư bá ngài —— không đúng, biết gọi ngài là gì giờ… Nói chung, ngài đừng gộp hai chuyện này lại.”

Vân Hòa cong môi cười, nói: “Không phải ta muốn gộp chung hai chuyện đâu. Cô là bệnh nhân, không nên buồn bực mới phải. Nổi cáu như bây giờ, rất dễ bị tổn thương nguyên khí. Ngồi xuống uống ngụm nước, nghỉ một lát rồi lại tranh cãi sau.”

“Nghỉ ngơi làm gì?” Lạc Kiến Hoài cau mày, “Để cô ta nói một lần cho xong đi, kẻo bị nghẹn đến hỏng người!”

“Ngươi mới nghẹn đến hỏng người ấy!” Nghi Huyên không khoan nhượng chút nào.

Thiên Vân thấy hai người đánh võ mồm qua lại, cũng đứng dậy, cùng Vân Hòa khuyên nhủ hai người. Nhưng hai người nào chịu bỏ qua, ngay lúc tình thế ngày càng hỗn loạn thì Thương Hàn tiến lên, một mạch kéo Nghi Huyên qua, mở miệng nói: “Chư vị, ta cùng sư muội còn có chút chuyện, xin lỗi không tiếp chuyện thêm nữa.”

Dứt lời, Thương Hàn kéo Nghi Huyên đi thẳng ra cửa. Mọi người thấy hắn làm vậy thì vừa bực vừa lo, đang định đuổi theo thì Thương Hàn đã vung tay lên, thi triển thuật Kính Không Hư Ảnh ngăn cản tầm nhìn của mọi người, làm cho Lạc Kiến Hoài cùng Thiên Vân tức giận vô cùng. Đợi đến khi mọi người tháo giải được thuật pháp thì Thương Hàn cùng Nghi Huyên đã đi mất từ lâu.

Nghi Huyên không tình nguyện đi theo Thương Hàn ra khỏi đại điện, nên bực mình nói: “Kéo muội làm chi, muội còn chưa nói xong đâu.”

“Nói xong thì sao?” Thương Hàn hỏi.

Nghi Huyên suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng, “Đúng vậy. Muội tranh cãi thì sao, việc đã định rồi…” Lòng cô xuôi xuống, quay sang cười với hắn, “Đa tạ sư huynh giải vậy uội.”

“Ừ.” Thương Hàn đáp xong lại kéo cô đi về phía trước.

Nghi Huyên hơi khó hiểu hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Hôm nay Thiên Vân Trưởng lão đến, ta vốn tưởng muội và ta có thể trở về Dịch Thủy đình, không ngờ lại xảy ra biến cố như vậy. Nhưng Lạc Kiến Hoài kia nói cũng không sai, muội bị thương quá nặng, giờ tạm thời vô sự, nhưng tâm pháp Chân Hư Thiên Diễn kia vẫn còn chỗ thiếu sót, muội ở lại đây mới có thể yên tâm được. Chỉ là muội có lẽ phải ở lại đây lâu, mà ta thì không thể ở thêm được nữa. Ta cũng nên trở về thỉnh tội với Chưởng môn. Cho nên có một chuyện phải quyết nhanh mới tốt.” Thương Hàn nói.

“Hả? Còn có chuyện gì mà sư huynh không giải quyết được chứ?” Nghi Huyên trêu chọc.

Thương Hàn lại không nghe ra ý trêu đùa của cô, đáp lại cô: “Trong lúc muội dưỡng thương, ta cũng bắt đầu tu luyện, giờ đạo hạnh gần như khôi phục trọn vẹn rồi, nhưng phương pháp Ngưng Kính vẫn còn thiếu sót, mất nhiều thời gian mà chưa ngưng tụ được Tiềm Tịch. Ta lại nhớ tới cái gương nhỏ mà ta giao uội, tuy đã vỡ nhưng ít nhiều cũng chứa nguyên thần của ta. Nếu có thể tìm lại được những mảnh vỡ đó, có lẽ sẽ thành công.”

“Mảnh vỡ của gương nhỏ kia sao?” Nghi Huyên suy nghĩ một hồi, sau đó hai má lập tức đỏ ửng. Những mảnh vỡ kia cô đã giao lại cho Thương Hàn từ lâu, đáng ra nó phải ở trên người hắn. Nếu mà mất, vậy thì chỉ có thể là mất vào đêm đó…

Đêm đó, vì sợ rằng sinh tử sẽ vĩnh viễn ngăn cách hai người, nên mới gấp gáp muốn gần kề nhau theo khát vọng. Những tháng năm nhớ mong dài đằng đẵng đã phủ mờ đi lý trí. Giờ tuy ký ức mông lung, nhưng cảm xúc như vẫn còn đây, chân thật sống động. Cô vẫn còn nhớ rõ từng cái hôn triền miên, hơi thở ấm áp, cùng những cái động chạm run rẩy… Đến giờ cô vẫn không thể hiểu được là mình lấy dũng khí ở đâu mà dám lớn mật cởi xiêm y của hắn như thế. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ là do chuyện cái gương bị vỡ.

“Chắc muội vẫn nhớ được là ở chỗ nào chứ?” Thương Hàn hỏi.

Cả người Nghi Huyên run lên, ngay cả can đảm để nhìn hắn cũng không có. Cô lí nhí đáp: “À, có lẽ là có…”

“Dẫn đường.”

Nghi Huyên không nói gì, cất bước đi theo trí nhớ của mình. Nhưng vừa bước được một bước, thì cô bỗng nhớ ra là hắn vẫn còn nắm chặt tay cô. Lòng cô khẽ rung động. quay người nhìn hắn. Thế mà vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, thấy cô nhìn lại, chỉ gật đầu rồi bước lên, sóng vai cùng cô.

Nghi Huyên không dám nhìn hắn nữa, dọc đường đều cúi đầu thật thấp. Lòng bàn tay hắn truyền đến nhiệt độ ấm áp, khiến lòng cô cũng ấm áp theo, tỏa hồng cả hai má. Trước đây họ đã thành thật bày tỏ tâm ý của nhau, đáng ra không nên xấu hổ như giờ mới phải. Nhưng thời gian gần đây bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều nên hơi có cảm giác xa lạ, mà bây giờ lại đột nhiên nắm tay nhau thân mật như thế này khiến cô cảm thấy e lệ như lần đầu gặp gỡ.

“Vừa rồi còn bảo chưa nói xong mà, sao giờ lại không nói nữa?” Thương Hàn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im ắng.

Ừ nhỉ, nãy giờ không nói lại càng thêm xấu hổ, phải tìm một chủ đề để nói mới được. Nghi Huyên cẩn thận nhìn hắn thì thấy hắn mặc quần áo trắng, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Đây hình như không phải trang phục bình thường của hắn, chắc là của Vĩnh Thánh Thiên tông chuẩn bị cho hắn. Ừ, mặc kệ như thế nào, cứ khen hắn vài câu đi. Cô nghĩ rồi, bình tĩnh nói: “Bộ bạch y này nhìn thật đẹp mắt, mặc vào càng tôn thêm vẻ băng ngọc thanh khiết của sư huynh.”

Thương Hàn nghe xong cũng không tỏ vẻ vui mừng gì, mà lại nhíu mày nói, “Chẳng qua chỉ là bộ quần áo, liên quan gì đến phẩm chất của ta?”

Nghi Huyên hơi buồn cười, sửa lại lời: “Được được được, là muội nói sai rồi. Bộ y phục này tôn lên dung mạo tuấn lãng của sư huynh, vậy được chưa?”

Thương Hàn vẫn cau mày: “Thân là nam tử, không quan trọng diện mạo, cần gì phải khen tặng như vậy?”

Nghi Huyên đỡ trán, “Có vậy mà cũng so đo từng tí một sao? Khen phẩm chất khen tướng mạo đều không được, vậy huynh nói thẳng xem huynh muốn nghe câu nào đi!”

“Muội khen ta về điều gì đều không quan trọng, nếu không thực sự xuất phát từ tâm thì thà đừng khen.” Thương Hàn đáp.

“Những câu này đều rất thật lòng mà!” Nghi Huyên vội vàng cãi lại, bay luôn cả rụt rè e lệ.

Thương Hàn nghe thế thì cúi đầu cười. Nghi Huyên nhìn mà thấy hoa cả mắt. Trước kia còn ở Dịch Thủy đình, cô chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười như thế này. Về sau đến Vĩnh Thánh Thiên tông cầu y, mặc dù ôn hòa đi nhiều nhưng vì việc điều trị khó khăn nên lòng chưa thể thư thái. Nhưng hôm nay, sự vui vẻ đó còn ánh lên trong mắt hắn, ấm áp như gió xuân vậy.

Cô còn đang nhìn đến ngây ngẩn thì Thương Hàn lại mỉm cười, nhìn lại cô, nói: “Sao lại ngừng rồi?”

Nghi Huyên cũng nở nụ cười lại với hắn, cô yên lòng nắm chặt bàn tay hắn, tiếp tục bước về phía trước.

Pháp trận trong Chân Hư cảnh đã được sửa chữa nên tất cả linh khí bị tràn ra ngoài đều được thu lại hết. Con đường trải đầy hoa như gấm xưa kia, giờ lại đìu hiu không chút sinh khí. Vốn định chờ cho thị lực của hắn khôi phục sẽ đưa hắn đến ngắm cảnh sắc của biển hoa, nhưng giờ xem ra đành phải thôi vậy. Nghi Huyên vừa đi vừa tưởng niệm, bất tri bất giác bỗng nhìn thấy cổng vào Chân Hư cảnh. Xa xa nhìn lại, cảnh vật vẫn y nguyên như cũ, nhưng lại như đã cách mấy đời rồi. Tấm bia ngoài cổng vẫn khắc rõ từng nét chữ như xưa: Chìm nổi trong bể dục vọng đến chết mới tu tỉnh, nỗi khổ trong cõi hồng trần lòng tự biết.

Nghi Huyên nhìn mà cảm thấy lòng thật phiền muộn. Rồi lại thấy bóng người nho nhỏ của Lục Tiểu Oanh chạy đến, có vẻ cô bé đang dạo chơi, tình cờ lại chạy đến gần cổng. Cô bé cũng nhìn thấy bọn họ, vui vẻ bước đến nhưng chỉ cẩn thận đứng sau tấm bia đá vẫy tay chào họ.

Nghi Huyên cũng cười vẫy vẫy lại, rồi khẽ nói: “Nếu có thể chữa khỏi cho bọn họ thì thật tốt.”

“Chuyện thế gian, chẳng qua là làm hết việc trong khả năng của mình, còn lại là theo mệnh trời. Họ vốn đã chết, làm sao có thể cưỡng cầu thêm.” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên thở dài, cười nói: “Đạo lý này muội biết. Nhưng dù sao cũng nên hy vọng vào những điều tốt đẹp hơn mới phải. Nói đến đây mới nhớ ra là muội còn chưa kịp học cách làm bánh rượu nếp của Vương tẩu tử đó, hôm nào phải vào Chân Hư cảnh một chuyển mới được.”

“Cần gì phải vào nơi hung hiểm vì một việc nhỏ đó.”

“Đó không phải là việc nhỏ nha.” Nghi Huyên cười nói, dứt lời cũng không giải thích rõ thêm. Cô lại vẫy tay về phía Lục Tiểu Oanh để tạm biệt, rồi kéo hắn đi tiếp.

Không bao lâu sau, họ đã tới được căn phòng Tử Đằng kia. Cũng giống như con đường hoa lúc nãy, những cây hoa Tử Đằng đua nhau nở rộ lúc trước đã biến mất hết. Giờ chỉ còn sót lại vài cành dây leo điểm chút lá xanh, chỉ đủ để che đi vài chùm hoa mỏng manh.

Nghi Huyên buông tay Thương Hàn, đi lên tìm kiếm khắp nơi. Nơi này không lớn lắm, cô chỉ mất chút thời gian đã tìm thấy. Từ dưới đám lá khô, cô nhặt cái túi vải đựng mảnh vỡ của chiếc gương kia lên, vỗ vỗ bụi đất trên đó rồi đưa tới trước mặt Thương Hàn, cười nói: “Nè.”

Thương Hàn nhận lấy, cầm túi dốc những mảnh gương vỡ xuống lòng bàn tay, ngưng thần vận khí, niệm khẩu quyết: “Phương chư sinh thủy, ngưng ngã minh kính. Lãng giám lục hư, động triệt bát cực.”

Chỉ chớp mắt sau, từng luồng khí thanh sạch bắt đầu lưu chuyển, mang theo hơi lạnh như nước, chậm rãi quy tụ trên bàn tay hắn. Tất cả những mảnh vỡ bắt đầu di động, gắn kết lại với nhau. Hào quang chói lọi bỗng bùng lên, bảo kính Tiềm Tịch dần dần hiện ra. Chiếc gương này nhìn không hề tầm thương chút nào, mặt gương hoàn toàn không có ánh sáng mà lại u tối như bóng đêm, chỉ có một màu đen sâu thăm thẳm. Từng luồng linh lực dần dần hội tụ dưới mặt gương phẳng lặng. Tuy hình dáng giống nhưng đã có phần khác trước kia.

Nghi Huyên thấy chiếc gương sắp hoàn thành, chưa kịp vui vẻ cho hắn thì đột nhiên mặt gương phát sáng, nhẹ nhàng khuyếch tán ra xung quanh như từng gợn sóng lăn tăn. Bao nhiêu hình ảnh bỗng chớp lóe lên. Nghi Huyên hơi khiếp sợ, nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh thì đã nghe thấy giọng nói của mình vọng lên:

“Rốt cuộc huynh đang ở đâu? Nếu còn không trở lại thì chức Đàn chủ của huynh sẽ giao cho người khác đó. Huynh thực sự không để bụng ư?”

“Từ trước đến nay huynh lúc nào cũng cao ngạo, chắc chắn sẽ không cam lòng mà vứt bỏ đâu. Ta biết huynh đang chờ… Hãy cố chịu, chờ ta tìm được huynh.”

“Rồi sẽ khỏe lên thôi, nhất định sẽ khỏe lên mà…”



Những lời này, từng câu đều rất quen thuộc với Nghi Huyên. Những đêm lo nghĩ áy náy không ngủ được, cô đều mang chiếc gương nhỏ ra, rồi tự nói cho bản thân nghe. Mặc dù chỉ là nói với một vật vô tri nhưng nhờ đó mà cô luôn giữ vững được lòng tin —— chứ cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ nói những điều này cho đương sự nghe! Huống chi là vào trường hợp này!!!

Nghi Huyên đỏ bừng mặt, hận không thể chui ngay xuống đất. Cô cuống quít xông lên, giơ tay ra định đoạt lấy cái gương trong tay hắn.

Thương Hàn thấy cô nhào đến, vừa nâng cao tay vừa nói: “Làm gì thế?”

Nghi Huyên vừa ngượng vừa bực, nói lắp bắp: “Huynh… Không phải huynh nói cái gương này… Cái gương này không truyền âm hay sao?”

“Đúng là không thể truyền âm, nhưng muốn ghi lại một ít chuyện cũ thì không có gì là khó khăn. Bảo kính của muội không có khả năng này sao?” Thương Hàn đáp rất thản nhiên.

“Vậy… Nói tóm lại là đừng để nó nói nữa!” Nghi Huyên vừa nói vừa thò tay với lấy cái gương, nhưng chỉ tốn công mà thôi.

Chờ đến khi phương pháp Ngưng Kính thành công thì Thương Hàn thở phào, thu chiếc gương lại.

Cùng lúc đó Nghi Huyên cũng thở phào nhẹ nhõm, xong lại nghe Thương Hàn nói: “Hình như muội từng nói chưa bao giờ nói chuyện với tấm gương phải không?”

“Muội…” Nghi Huyên không còn gì để nói, lòng đầy quẫn bách, thành ra sinh tức giận, “Hóa ra huynh cố ý đưa muội đến đây để đùa cợt! Đây gọi là gì hả? Là phục thù ư?”

“Muội và ta, rốt cuộc là ai đang trêu chọc ai?” Thương Hàn cũng không vui vẻ gì mà nói.

Nghi Huyên tức tối nhìn hắn, nhưng lại không nói nên lời.

“Muội và ta đều hiểu tâm ý của nhau, ta luôn chân thành với muội, còn muội sao lúc nào cũng có điều giấu diếm ta?” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên cả giận nói: “Chuyện này sao có thể nói thẳng với nhau? Căn bản là nói không nên lời được à!”

“Rốt cuộc là có cái gì nói không nên lời được hả?” Thương Hàn vặn lại.

“Muội…” Nghi Huyên bực mình, dứt khoát nói thẳng, đề cao giọng mà nói: “Được! Ta đã thích huynh từ lâu, mười năm nay ta một mực tìm huynh! Người cầm gương là ta, người nói chuyện với gương cũng là ta. Như huynh dự đoán, khi ở dưới lòng Trường Nguyệt, lệnh chủ không hề nhận ra ta! Là như vậy đó, bây giờ huynh vừa lòng chưa!”

Cô nói xong, thì quay đầu bỏ đi. Thương Hàn đi lên, kéo tay cô lại.

“Muốn gì nữa ——”

Nghi Huyên còn chưa nói xong, hắn đã dịu dàng hôn xuống môi cô, giam mọi bất mãn của cô lại. Môi lưỡi uyển chuyển triền miên, gợi dậy bao tình cảm ẩn sâu dưới đáy lòng, trào dâng lên như thủy triều, nào còn vẻ e lệ, lo lắng cãi vã kia?

Khi nụ hôn kết thúc thì lòng tức giận của Nghi Huyên cũng trôi đi hết, chỉ còn sót lại chút ít không cam lòng. Cô buông mi mắt xuống, không nhìn hắn.

Thương Hàn dịu dàng nâng gương mặt cô lên, mở miệng nói: “Nghi Huyên, cho dù muội ở nơi nào, miệng nói lời gì, hay lòng nghĩ đến điều gì, thì muội cũng là người của ta. Đợi ta trở lại môn phái, sẽ trình bày chuyện của ta và muội với Chưởng môn, không uội đổi ý đâu.”

Hắn bá đạo ngang tàng thế nào, cô đều đã được thỉnh giáo qua. Nhưng giờ trong lời nói có phần cứng rắn thế này, lại thể hiện sự dịu dàng khôn xiết. Lòng cô vui mừng vô cùng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua, chỉ nói: “Tùy huynh.”

Thương Hàn cười than một tiếng, kéo cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Lần này về phái thỉnh tội, không biết Chưởng môn sẽ trách phạt thế nào, có lẽ sẽ phải ở lại thêm mấy ngày. Muội cứ an tâm chờ ta, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta tới đón muội về.”

Nghi Huyên nghe xong, khe khẽ đáp: “Vâng.”

“Muội từng đồng ý đưa ta đi ngắm phong cảnh ở Dịch Thủy đình đó, không được nuốt lời nhé.” Thương Hàn nói.

Nghi Huyên cười thành tiếng, “Biết rồi.”

Thương Hàn cũng cười, sau chốc lát yên lặng, hắn lại nói ra một câu mà Nghi Huyên chẳng thể ngờ được:

“Ngày ta trở lại, chắc sẽ được ăn món bánh rượu nếp chứ?”

Nghi Huyên giật mình, sau đó khuôn mặt lại bừng ý cười, rồi ôm chặt lấy thắt lưng hắn, vùi đầu ngực hắn.

Không cần nhiều lời thêm, sao hắn lại không hiểu cơ chứ?

Gió khẽ vờn quanh người, đưa đến hương hoa Tử Đằng nhàn nhạt. Chùm hoa kia tuy gầy yếu nhưng vẫn trổ bông, cánh hoa hơi hé ra điểm sắc tím. Xuân sắc đến muộn, cuốn đi tia se lạnh cuối cùng, mang lại sức sống tràn đầy đất trời

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi