Editor: Cẩm Hi
Phong ba đầu tiên khi bước vào giới
Lục Tử Lâm đã mất liên lạc với mọi người ba tiếng rồi, vốn không liên lạc được với ai đó trong ba tiếng là chuyện rất bình thường, nhưng nếu đặt chuyện này lên người Lục Tử Lâm thì không còn bình thường được nữa.
Tô Điềm nhận được điện thoại của Ninh Trạch Ngôn là lúc 11 giờ tối, cô vừa mệt mỏi thu dọn xong đống cơm hộp tích cóp lâu ngày, đang chuẩn bị đi tắm thì nhận được điện thoại của Ninh Trạch Ngôn.
“Tô Điềm, đã ngủ chưa?”
Tô Điềm sợ Ninh Trạch Ngôn nửa đêm không ngủ lại bày ra chuyện xấu gì, vội bóp mũi, kéo dài gọng ra giả vờ vừa vừa tỉnh ngủ, âm thanh đứt quãng.
“A —— ừm —— ngủ —— ——”
Ninh Trạch Ngôn ở đầu kia điện thoại nghe vậy thì cười một tiếng: “Đừng giả vờ nữa, kỹ thuật diễn không đến nơi đến chốn gì cả. Lục Tử Lâm ra chuyện rồi, cần cô giúp một chút.”
Tô Điềm trong lòng chùng xuống, đột nhiên tỉnh táo lại: “Làm sao vậy?”
Ninh Trạch Ngôn thấy giọng cô chuyển biến nhanh vậy cũng không thèm để ý, mà bản thân người “Diễn” bị lộ tẩy, cũng không bận rối rắm nữa.
“Lục Tử Lâm đã xảy ra xung đột với hai thực tập sinh ở trung tâm huấn luyện, sau khi được khuyên can thì trèo tường ra ngoài. Hiện tại tất cả mọi người đều không liên lạc được với cậu ta. Về tình hình cụ thể tôi còn đang tìm hiểu thêm.”
“Hai thực tập sinh xảy ra xung đột kia là của công ty chúng ta à?”
“HF.” Dường như bởi vì Tô Điềm nói “Công ty chúng ta” làm Ninh Trạch Ngôn cảm thấy hết sức hưởng thụ, nên lúc nói ra tên công ty đối thủ cũng ít đi hai phần lãnh đạm.
Mặc dù HF và Ngân Thần Thế Kỷ đều là công ty giải trí nổi danh trong ngành, nhưng lại có chuyên môn riêng, HF chủ yếu tập trung đào tạo nhóm nhạc thần tượng, trong khi Ngân Thần Thế Kỷ gần như độc quyền nguồn tài nguyên ca sĩ chất lượng cao, tuy rằng trước kia giữa hai nhà không có nhiều bộ phận trùng lặp lắm, nhưng kể từ khi Ninh Trạch Ngôn lên nắm quyền, anh bắt đầu tiến hành cải cách mạnh mẽ, không còn nghi ngờ gì nữa, điều này đang cản trở tầm mắt của HF, khiến Ngân Thần Thế Kỷ bị ngáng chân không ít.
Tuy Tô Điềm không biết nội tình cụ thể, nhưng cũng có nghe nói qua một ít, thậm chí có tin đồn hai công ty bất hòa không chỉ vì tài nguyên thị trường, mà còn vì chuyện xưa không thể nói giữa hai vị boss.
Song tin đồn này là thật hay giả cũng không quan trọng, giờ tìm cho ra nhân vật chính Lục Tử Lâm mới là nhiệm vụ hàng đầu.
“Cần tôi làm gì? Giúp tìm người sao?” Tô Điềm hỏi xong mới thấy có chút ngớ ngẩn, ngượng ngùng cười cười, nhưng nghĩ đến vấn đề khó giải quyết vẫn còn đó thì nhanh chóng thu lại cảm xúc và giải thích, “Có cần tôi đợi đến khi bên anh nhận được kết quả không, sau đó tôi sẽ đưa ra một số kiến nghị về PR [1]?”
[1] PR: viết tắt của từ Public Relations, có nghĩa là quan hệ công chúng/quan hệ xã hội.
Nhưng nghĩ tới vẻ mặt và phong thái của mình, Ninh Trạch Ngôn không thể nhìn thấy Tô Điềm, anh lại càng cảm thấy chính mình ngu ngốc, cảm giác có chút ngột ngạt.
Lúc này ở đầu kia điện thoại, Ninh Trạch Ngôn đang ngồi trong xe đậu ở bãi ở đỗ xe ngầm, ngón trỏ tay trái vô thức gõ vô lăng, đáng nhẽ phải làm theo ý của Tô Điềm, nhưng hiện tại anh rất muốn mang Tô Điềm đi cùng, cũng không có lý do đặc biệt nào cả, chỉ đơn giản là ý nghĩ này vừa nhảy ra thôi, còn ý nghĩ này đại diện cho điều gì, cũng không quan trọng.
“Hiện tại cô cũng không ngủ được, đợi chút nữa tôi tới dưới lầu đón cô.” Ninh Trạch Ngôn ném ra một câu rồi cúp điện thoại không cho thương lượng, để lại Tô Điềm bất đắc dĩ dụi mắt, nghĩ thầm đêm nay không ngủ được rồi, chiếu theo hành động này của Ninh Trạch Ngôn, nhất định là muốn cùng nhau đi tìm người đây mà.
Tô Điềm đang chuẩn bị dọn dẹp một chút để còn ra ngoài thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai?” Là con gái sống một mình, nửa đêm bị gõ cửa luôn phải chú ý hơn vài phần.
“Tôi ——” Dường như sợ Tô Điềm không nhận ra giọng mình, người tới lại bồi thêm một câu, “Lục Tử Lâm.”
Đúng là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công. Người mà cả Ngân Thần đang tìm kiếm lại đứng trước cửa nhà cô?
Khi Tô Điềm mở cửa, Lục Tử Lâm đang bọc người trong chiếc áo lông màu đen có in tên thương hiệu nhà tài trợ, thoáng thấy được một chiếc áo phông màu xanh lá bên trong, rõ ràng là vừa rời khỏi căn cứ huấn luyện, đến quần áo cũng chưa kịp thay ra.
“Tôi ——”
“Vào nhà đi đã, bên ngoài lạnh lắm.” Mùa đông Tô Điềm sợ lạnh, trong nhà đã bật hết máy sưởi, mặc dù cô nghẹn một bụng lời thô tục, nhưng khi nhìn thấy đôi tay xanh tím vì lạnh của thiếu niên, vẫn không quá nhẫn tâm, nghiêng người để anh ta đi vào.
Sau khi vào cửa, Lục Tử Lâm cởi áo khoác lông xuống treo lên móc ở chỗ huyền quan, cảm giác ánh mắt Tô Điềm dán vào lưng mình, anh ta nhất thời xấu hổ xoay người lại.
“Sao cô cứ nhìn chằm chằm tôi thế?”
“Bởi vì cậu đẹp á.” Tô Điềm không cảm xúc khen một câu, ánh mắt chậm rãi dịch tới chữ “D” sau lưng áo Lục Tử Lâm.
Lớp D, còn tốt hơn cả mong đợi ban đầu, điều này chứng tỏ chiến lược vòng đánh giá xếp lớp đã có hiệu quả.
Lời khen này ngược lại làm Lục Tử Lâm cảm thấy khó xử, anh ta biết mình đã phạm sai lầm, thật sự không có chỗ nào để đi mới nghĩ đến Tô Điềm, anh ta cũng đoán trước được mình vừa đến sẽ bị mắng té tát, nhưng Tô Điềm không chỉ không mắng anh ta, mà còn pha cho anh ta một cốc trà bưởi mật ong.
“Cô không tò mò à? Vì sao tôi lại chạy ra ngoài ấy.” Cuối cùng vẫn là Lục Tử Lâm không nhịn được nữa.
“Nếu cậu muốn nói thì sẽ tự nói, còn không muốn nói thì tôi có ép cậu cũng vô dụng. Hơn nữa,k hông phải cậu rất ghét tôi à? Đợi tí Ninh tổng tới cậu trực tiếp nói với anh ta đi?”
“Cô nói với anh ấy tôi ở đây rồi? Lúc nào? Vừa rồi tôi không thấy cô cầm điện thoại mà?” Lục Tử Lâm siết chặt tách cà phê.
Tô Điềm không thừa nhận cũng không phủ nhận, cũng không giải thích tại sao tí nữa Ninh Trạch Ngôn lại tới đây, cô cảm giác được sự lo lắng của Lục Tử Lâm, có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu bé tưởng như có một tuổi thơ êm đềm gặp phải chuyện lo lắng tới vậy, khiến Tô Điềm sinh ra một loại đồng cảm.
Lục Tử Lâm thấy mãi mà Tô Điềm không trả lời, bèn thăm dò thử sắc mặt Tô Điềm, cuối cùng không kìm được nữa đành kể lại.
“Hôm nay là ngày đánh giá lại, mấy ngày nay tôi thật sự đã tập nhảy rất chăm chỉ, ngày nào cũng tập đến 3 giờ sáng, nhắm mắt lại cũng không ngủ được, các động tác cứ luôn hiện lên trong đầu. Mặc dù tôi không thích hát với nhảy, nhưng tôi không cam tâm tụt lại phía sau người khác.” Lục Tử Lâm thấy Tô Điềm chuyên chú nhìn mình, ánh mắt nhu hòa hiếm thấy, hơi dừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp, “Hôm nay tôi được tăng hạng lên lớp B, nhưng tôi còn chưa vui vẻ được hai giây thì lúc quay về ký túc xá nghe được mấy lời khó nghe.”
……
“Này này, rốt cuộc cái tên Lục Tử Lâm kia có lai lịch gì thế? Vòng đánh giá xếp lớp còn bị phân vào lớp D. Lần đánh giá lại này cũng chẳng ra gì, thế mà lên được lớp B, chậc chậc chậc.”
“Cứ hâm mộ đi, người ta lớn lên đẹp thế kia mà.” “Đúng vậy, một tên mặt trắng, cái gương mặt hấp dẫn kia đến tôi còn muốn nhìn nữa là.”
“Ha ha ha, mấy ông chủ thích ăn kiểu như vậy đấy, tùy tiện đánh rắm thôi cũng được debut……”
……
Giờ nhớ lại đoạn đối thoại đó vẫn còn thấy khó nghe, trên mu bàn tay của Lục Tử Lâm nổi gân xanh, anh ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa mới động thủ đả thương người.
“Đánh xong rồi bỏ chạy? Cậu có bản lĩnh đấy.”
“Không chạy chả nhẽ ở lại đánh tiếp à? Thật là ghê tởm.” Những gì Lục Tử Lâm kể lại với Tô Điềm đã được cân nhắc lược bớt đi rồi, vì vậy có thể tưởng tượng ra phiên bản gốc khó mở miệng cỡ nào.
“Có chút chuyện này mà cũng gây ầm ĩ như vậy?” Lục Tử Lâm không đợi được một lời an ủi nào như dự đoán, mà ngược lại còn bị hắt cho chậu nước lạnh.
“Có chút chuyện này?!!”
Tô Điềm đứng lên, cầm lấy cốc cà phê đã uống hết trong tay Lục Tử Lâm, anh ta giận run người, như thể chỉ giây tiếp theo thôi cái cốc kia sẽ đập lên người cô.
Cô khẽ thở dài, xoa xoa giữa mày.
“Để tôi kể cho cậu một chuyện, cậu cũng biết trước đây tôi từng đu Phó Diệc.”
Thành thật mà nói, Tô Điềm thực sự không muốn nhắc tới Phó Diệc chút nào, nhưng nếu không đưa ra một ví dụ thực tế thì không thể thuyết phục được Lục Tử Lâm.
“Thời điểm Phó Diệc vừa đến Hàn Quốc, mọi thứ đều xa lạ, lại gặp phải trở ngại về ngôn ngữ. Trước khi debut, anh ấy liên tục bị bạn cùng phòng xa lánh trong những ngày còn là thực tập sinh, có đôi khi thương tích đầy mình, nhưng anh ấy không chạy trốn, thậm chí còn đến phòng tập nhảy vào ngày hôm sau bất chấp chấn thương; cậu cho rằng kiên trì đến khi debut là tốt rồi ư? Khi mới debut, lúc biểu diễn trên đường phố, anh ấy đã bị một số người Hàn Quốc chửi bới bằng những lời lẽ thô tục nhất, nhưng anh ấy làm lơ đi, sau đó trốn tới một góc nôn mửa. Không phải anh ấy nghe không hiểu, mà là giả vờ nghe không hiểu mà thôi.”
Vừa cảm động vừa bối rối, Lục Tử Lâm nhớ tới Phó Diệc đã trực diện đánh giá anh ta vào bốn ngày trước, không ngờ cũng từng có một quá khứ khó khăn như vậy.
Điều khó hiểu hơn nữa là gặp phải quá nhiều chuyện bất công, “Vậy tại sao anh ấy không từ bỏ?”
“Cậu thích diễn xuất không?”
“Đương nhiên là thích rồi, nếu không tôi bước lên con đường này làm gì.”
“Không, tôi cảm thấy cậu không đủ thích, nếu cậu thật sự thích thì tôi cho rằng cậu sẽ không làm ra hành động như vậy đâu, bởi vì sau hành động này cậu có diễn hay không cũng như nhau. Mặc kệ nội tình là gì, cái mác bạo lực ẩu đả này sẽ mãi đi theo cậu. Chỉ cần cậu còn ở trong giới giải trí một ngày, cậu sẽ không thoát được cái mác này.”
“Vì sao Phó Diệc chưa bao giờ đề cập tới những gì đã trải qua với bất kỳ ai? Bởi vì anh ấy biết một khi nói ra, anh ấy sẽ bị thương, những ánh mắt đồng tình đó sớm muộn gì cũng trở thành vết thương khắc sâu vào lòng anh ấy, mà anh ấy thích sân khấu đến nỗi anh ấy không muốn để những người khác nghĩ về những mớ hỗn độn này khi họ xem sân khấu của anh ấy.”
Lục Tử Lâm nghe vậy cúi đầu trầm mặc, hai người đều không nói câu nào, một người thì áy náy tự suy ngẫm lại, một người thì bận đè nén cảm xúc đang dân trào.
“Tôi không có.” Đột nhiên Lục Tử Lâm khẽ cười, giống như nhân vật dịu dàng mà Tô Điềm xây dựng cho anh ta, là một sự tái hiện không tệ chút nào, chỉ là lời nói bất ngờ này làm Tô Điềm cảm thấy khó hiểu.
Đang định hỏi thì bê ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Tô Thiên nghĩ chắc là Ninh Trạch Ngôn đến, đang định đứng dậy đi mở cửa, thì lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau truyền đến.
“Tôi không ghét cô.”