GIỚI FAN CÓ ĐỘC

Editor: Cẩm Hi

Ngân Thần Thế Kỷ là công ty giải trí truyền thông đã từng làm mưa làm gió trong giới âm nhạc, sở hữu nhiều ca sĩ và nhóm nhạc có thực lực, nhưng mấy năm gần đây thị trường đĩa nhạc liên tục ế ẩm, mà nhân khí của thần tượng đang cao, điều này khiến cho công ty lâu đời như Ngân Thần Thế Kỷ không thể không bước lên con đường phát triển mới.

Nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn cả ngựa, địa vị của Ngân Thần Thế Kỷ sẽ không thể sụp đổ trong một sớm một chiều được.

Nhưng Tô Điềm không thể hiểu nổi tại sao Ngân Thần Thế Kỷ lại đột nhiên gọi điện thoại thông báo cô đi phỏng vấn, cô có thể khẳng định mình chưa từng có liên quan gì tới Ngân Thần Thế Kỷ cả.

Liệu có phải là Lục Anh giúp cô không nhỉ?

Tô Điềm lắc đầu phủ định cái suy nghĩ này, hiện giờ Lục Anh vẫn còn đang ở nơi thâm sơn cùng cốc không có internet, chuyện xảy ra ở đây sao cô ấy có thể biết được chứ.

Đây là chuyện gì thế không biết?

Dù rất hoang mang, nhưng ôm theo tâm lý thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, Tô Điềm vẫn lấy hết can đảm đi tới dưới tòa nhà Ngân Thần Thế Kỷ.

Mùa đông ở thành phố A trời tối rất sớm, lúc này vừa mới qua 7 giờ, bầu trời đã hoàn toàn lắng xuống, ép người ta thở không nổi.

“Xin chào thư ký Tịch, tôi là Tô Điềm, tôi đang ở tầng một của Ngân Thần Thế Kỷ, xin hỏi tôi muốn tới chỗ phỏng vấn thì đi đường nào ạ?” Tô Điềm nhìn máy kiểm soát ra vào ở đại sảnh tầng một, gọi cho cái người hôm qua thông báo cho cô.

“Xin Tô tiểu thư chờ một lát ạ, tôi xuống đón cô ngay đây.”

Năm phút sau, một người mặc bộ đồ màu đen, đi giày cao gót có họa tiết da trăn, trang điểm tinh xảo xuất hiện ở đại sảnh, làm Tô Điềm không khỏi cảm thán, không hổ là công ty giải trí, đến cả thư ký cũng đẹp như thế.

“Xin chào, là Tô tiểu thư phải không ạ? Xin mời đi theo tôi.”

Thư ký Tịch dẫn Tô Điềm vào thẳng thang máy chuyên dụng.

Chỉ có một chiếc chìa khóa tầng trong thang máy này.

Chỉ thấy thư ký Tịch ấn tầng 23 một cách quen thuộc, rồi sau đó dịch sang bên cạnh mỉm cười với cô.

“Xin cho hỏi một chút, tầng 23 có phải tầng cao nhất không ạ?”

Thư ký Tịch vẫn duy trì một nụ cười hoàn mỹ, “Đúng vậy.”

“Vậy ——” Tô Điềm còn tưởng sẽ hỏi được một ít thông tin hữu dụng, “Đinh” một tiếng cửa thang máy mở ra.

Thư ký Tịch dẫn đầu ra khỏi thang máy, Tô Điềm sửng sốt hai giây mới nhanh chóng theo sau, rồi sau đó thư ký Tịch dừng trước cửa một gian phòng.

Dù trên cửa không có bất cứ dấu vết gì, nhưng dù ai nhìn thấy hai cánh cửa gỗ lim này đều sẽ không khỏi nghi ngờ người bên trong hẳn là một nhân vật lớn.

“Cộp cộp cộp ——” Thư ký Tịch gõ nhẹ ba tiếng, một giọng nam truyền ra từ bên trong.

“Mời vào.”

Giọng nói cách hơi xa nên Tô Điềm nghe không rõ, trong lúc cô còn đang ngẩn người thì đã bị thư ký Tịch đưa vào văn phòng.

“Tịch Tuệ, đi pha cho Tô Điềm tiểu thư một tách cà phê đi, cũng không biết khẩu vị của Tô Điềm tiểu thư thế nào?” Người đàn ông trước mặt khẽ nắm tay phải, chống cằm, nhìn chằm chằm Tô Điềm một cách chuyên chú.

Tô Điềm bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, nói ra trong vô thức, “Một thìa sữa, hai viên đường.”

“Tô Điềm tiểu thư quả là người cũng như tên, ngay cả cà phê cũng ngọt như vậy.” Anh cười trêu ghẹo, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi tới gần Tô Điềm, “Nếu Tô Điềm tiểu thư không ngại, tới bên cửa sổ uống một tách cà phê với tôi nhé.”

Theo tầm mắt, Tô Điềm nhìn thấy bên cạnh cửa kính sát đất có một quầy bar màu đen trắng đơn giản, từ góc độ kia có thể nhìn đến toàn bộ Giang thành, những ngọn đèn vẫn còn chưa ngủ, sương mù mờ ảo, điểm những đốm sáng, trông rất thích ý.

Người đang ông cách Tô Điềm ngày càng gần, đến khi ngũ quan của anh lộ rõ trước mặt Tô Điềm, trong chớp nhoáng Tô Điềm buột miệng thốt ra ba từ, “Ninh Trạch Ngôn!”

Nghe được ba từ này, người đàn ông chỉ cười cười, vươn tay gõ nhẹ trán Tô Điềm, “Tôi còn tưởng cô sẽ phản ứng nhanh hơn đấy.”

Tô Điềm kinh ngạc lui về sau nửa bước, cô có chút hối hận rồi, cô nên sớm nghĩ ra người đàn ông đứng trước mặt cô chính là Ninh Trạch Ngôn, giám đốc điều hành Ngân Thần Thế Kỷ.

Phóng nhãn toàn bộ Ngân Thần, còn ai có thể sử dụng văn phòng xa hoa như vậy, hơn nữa cái gương mặt phạm tội kia của Ninh Trạch Ngôn thường xuyên xuất hiện trên tạp chí và đầu đề tin tức, là một người thường xuyên trà trộn vào mục giải trí bát quái, tất nhiên Tô Điềm sẽ không lạ gì.

“Ninh tổng, hôm nay ngài phỏng vấn tôi ạ?” Tô Điềm nhanh chóng sửa miệng, hiện giờ đầu óc đã loạn thành một đống hồ nhão.

“Không vội, đợi chúng ta uống xong cà phê rồi nói chuyện chính sau.”

Nói chuyện phiếm? Nói chuyện phiếm! Một thường dân như cô lại có cơ hội trò chuyện với tổng tài của Ngân Thần Thế Kỷ – Ninh Trạch Ngôn, một trong tứ thiếu của Giang thành?

Ninh Trạch Ngôn dường như không cho Tô Điềm cơ hội lựa chọn, Tịch Tuệ bưng cà phê vào rồi tự giác đi ra ngoài, trong văn phòng trống không chỉ còn lại hai con người im lặng.

Trên quầy bar, Ninh Trạch Ngôn nghiêng người, hứng thú nhìn Tô Điềm uống từng ngụm cà phê, chỉ thấy Tô Điềm uống ba ngụm là xong, rồi đặt tách xuống, mở miệng nói, “Ninh tổng, tôi uống xong cà phê rồi, giờ chúng ta có thể nói chuyện chính rồi chứ.”

Ninh Trạch Ngôn vẫn cười nhạt, anh nheo mắt nâng tách cà phê trong tay lên, “Nhưng tôi còn chưa uống xong.”

Tô Điềm lo lắng đổ đầy mồ hôi tay, nhưng Ninh Trạch Ngôn vẫn như không có việc gì, ung dung thong thả nhấp từng ngụm nhỏ.

“Cô rất căng thẳng à?” Ninh Trạch Ngôn nâng khóe mắt, đồng tử của anh rất đen, giống như tấm gương đen tràn đầy bí mật, khi bị anh nhìn chằm chằm sẽ khiến người ta bất giác bị ánh mắt ấy thu hút.

“À, à, phải, tôi rất căng thẳng.” Tô Điềm rất thẳng thắn.

Ninh Trạch Ngôn xoay nhẹ tách, thấp giọng cười, “Vậy trước kia Tô Điềm tiểu thư cũng căng thẳng khi nhìn thấy một đại minh tinh như Phó Diệc à?”

“Chuyện này không giống nhau. Hầu như tôi chỉ nhìn thấy Phó Diệc một tuần một lần thôi, đương nhiên sẽ không ——” Tô Điềm nói được một nửa thì dừng lại, sao Ninh Trạch Ngôn lại nhắc tới Phó Diệc, “Ninh tổng, ngài điều tra tôi?”

Tô Điềm khiếp sợ, nhưng không biểu hiện ra ngoài.

Ninh Trạch Ngôn không tỏ ý kiến, đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn Tô Điềm, “Xem ra sau này tôi phải ở chung với Tô Điềm tiểu thư nhiều hơn mới được, để cô không căng thẳng như vậy nữa.”

Ninh Trạch Ngôn vẫn cười như cũ, nhưng Tô Điềm lại cảm nhận được một mối nguy hiểm không giải thích được. Cô đứng dậy hơi lùi hai bước, “Trò đùa của Ninh tổng không buồn cười lắm thì phải.”

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngài xem ngài đã uống xong cà phê rồi, bây giờ ngài có thể nói cho tôi biết tại sao hôm nay tôi lại ở đây không?” Cô không phải là một cô gái 15-16 tuổi, tất nhiên sẽ không ngây thơ cho rằng tiết mục tình yêu tổng tài VS thiếu nữ bình dân sẽ rơi xuống đầu mình, chưa kể khả năng nhận diện khuôn mặt của cô, cô có thể bảo đảm rằng mình chưa từng gặp Ninh Trạch Ngôn trước đây.

“Không ngờ Tô Điềm tiểu thư vẫn nôn nóng như vậy.”

“Tôi cũng không ngờ Ninh tổng lại nhàn nhã như thế.” Tô Điềm hơi bực, vì để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn này cô đã phải trang điểm tỉ mỉ, mặc đồ mới, còn dành ra ba tiếng để làm tóc nữa. Ai mà ngờ mình ăn mặc tỉ mỉ như vậy lại trở thành trò tiêu khiển cho người khác.

“Đã muộn rồi, Ninh tổng không phải lo sẽ bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng. Nhưng tôi thì có đấy, nếu tôi lỡ mất tàu điện ngầm sẽ phải gọi taxi, ngài cũng đâu trả tiền xe cho tôi.”

Lời này nghe như có chút hương vị làm nũng.

“Tôi sẽ trả.” Ninh Trạch Ngôn ngắt lời Tô Điềm.

Tô Điềm cảm thấy giọng điệu của Ninh Trạch Ngôn đột nhiên cứng nhắc, vội vàng tươi cười, “Ai, Ninh tổng ngài đừng cho là thật, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.”

Ninh Trạch Ngôn không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm cô gái đứng trước mặt mình, với nụ cười giả tạo trên mặt.

Hôm nay cô mặc áo khoác màu nâu nhạt phối với chiếc váy kẻ bên trong, mái tóc đen thẳng của cô được búi lên, chỉ để lại một ít tóc mái trên trán thể hiện sự hoạt bát và vui tươi của một cô gái trẻ. Cô vốn dĩ không lùn, giờ đi giày cao gót vào toát lên vài phần khí chất thục nữ.

Đôi mắt cô rất to, lông mi cong vút rợp bóng, có thể là do đeo kính quanh năm nên hơi không có thần. Nhưng da cô trắng nõn, sống mũi thẳng tắp hơi hếch lên, nếu nhìn kỹ thì có thể  xem như một người đẹp không tuổi.

Đương nhiên, nếu không có nụ cười giả tạo chướng mắt kia thì càng tốt.

“Cô nhìn không giống trong lời đồn.” Ninh Trạch Ngôn quan sát nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận như vậy.

“Hả? Lời đồn về tôi?”

Ninh Trạch Ngôn bỗng đứng lên, bước hai bước lại gần Tô Điềm, rồi sau đó dùng âm lượng mà chỉ có bọn họ mới có thể nghe thấy, “Tô Điềm, sinh ngày 20 tháng 2 năm 1993, cao 168cm, cung Song Ngư, tháng sáu năm ngoái tốt nghiệp học viện hí kịch Thanh Hòa, chuyên ngành biên đạo. Một thân phận khác là trưởng trạm của JUST Phó Diệc, trạm bắt đầu hoạt động sau khi Phó Diệc ra mắt một tháng, cho đến ngày hôm qua thì chính thức đóng cửa, tổng cộng là 5 năm hai tháng.”

Ninh Trạch Ngôn vừa nói vừa quan sát biểu tình của Tô Điềm, đủ mọi biến hóa nhưng nhìn còn thuận mắt hơn nhiều so với nụ cười giả tạo kia của cô.

“Trạm không bỏ sót bất cứ lịch trình nào của Phó Diệc trong 5 năm qua, lý do đóng trạm lần này là do Phó Diệc chủ động tiết lộ chuyện tình cảm của mình với Du Hiểu. Nhưng thật ra ——”

Âm điệu kéo dài khiến Tô Điềm bất giác siết chặt tay.

“Nguyên nhân thật sự là, Phó Diệc cùng Du Hiểu xảy ra tình một đêm, nhà gái mang thai, hiện hai bên đang thương lượng việc kết hôn.”

“Sao anh biết được.” Tô Điềm không nhận ra rằng khi nói đến vấn đề của Phó Diệc, cô đã quên mất không dùng kính ngữ với Ninh Trạch Ngôn.

Nhưng cái từ “Anh” này làm Ninh Trạch Ngôn khẽ nhíu mày.

“Tô tiểu thư cho rằng cô có cách để biết được tin tức, còn tôi thì không có cách nào à?”

Tô Điềm rũ mắt, “Biết thì biết, dù sao thì giấy cũng không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng bị lộ ra thôi, những thứ đó đều không liên quan gì tới tôi hết. Tôi cũng không biết chi tiết, cho nên nếu anh tìm tôi vì chuyện này thì thật sự không có ý nghĩa.”

“Ồ, đúng vậy, giờ chúng ta đi thôi.”

“Đi, đi đâu?” Tô Điềm vừa dứt lời, Ninh Trạch Ngôn đã nắm lấy cổ tay cô.

Ninh Trạch Ngôn mỉm cười, “Trả tiền xe cho cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi