GIỚI FAN CÓ ĐỘC

Editor: Cẩm Hi

Không muốn cô trở thành người nói không giữ lời. Cô không thích như vậy, tôi cũng không thích

Lúc Ninh Trạch Ngôn mang theo túi đựng mèo xuất hiện trước mặt Tô Điềm đã là 8 giờ tối, nhiệt độ hạ xuống, sắc trời ngày càng tối, anh dẫm lên bóng đêm tới đây, ném hết mệt mỏi vào trong bóng tối.

Tô Điềm nhìn thấy Ninh Trạch Ngôn tới vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn quên mất bầu không khí xấu hổ giữa hai người trước đó.

“Ninh tổng, làm sao mà ngài tìm được một bé mèo Anh lông ngắn màu bạc [1] chất lượng nhanh như vậy?”

Bé mào con bị đặt trong túi trông rất ngoan, không có đường sọc rõ ràng trên người, đôi mắt màu lam mở to nhìn xung quanh qua chiếc túi trong suốt, không giống như những con mèo khác khi đến một nơi xa lạ đáng lẽ phải co ro sợ hãi.

Tô Điềm đưa tay là nhận nhưng lại bị Ninh Trạch Ngôn nhẹ nhàng tránh đi.

“Có nói là cho cô à?”

Tầm mắt nãy giờ vẫn luôn tập trung trên người con mèo, lúc này Tô Điềm mới để ý tới Ninh Trạch Ngôn vẫn đang mặc tây trang màu xám, cà vạt cũng chưa tháo ra. Không có mùi rượu, không phải xã giao, rõ ràng là vừa từ cuộc họp nào đó chạy tới đây.

“Vậy ngài nhắn tin cho tôi làm gì? Không phải ngài bảo tôi chờ ở nhà để tới đưa mèo à?”

Ninh Trạch Ngôn bị Tô Điềm chặn lại ở cửa, híp mắt nhìn vào trong phòng, cười nói: “Trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, tôi nhớ rõ là chỉ nhắn tổng cộng 7 chữ, trong 7 chữ này không có chữ nào đề cập tới đưa mèo cho cô cả.”

Tô Điềm lại bị Ninh Trạch Ngôn làm cho nghẹn họng, đúng là Ninh Trạch Ngôn không có nói là tới đưa mèo cho cô, nhưng mà ý tứ truyền đạt là như thế mà.

Cũng không phải ám chỉ, mà là tuyên bố rõ ràng.

Bằng không lúc này, cô nhất định sẽ dùng muôn vàn lý do để cự tuyệt, không cho Ninh Trạch Ngôn bước tới gần nhà cô trong phạm vi bán kính năm km, nào có chuyện sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ anh ta.

Có điều trong khoảng thời gian tiếp xúc với Ninh Trạch Ngôn này, Tô Điềm cũng đoán ra được phần nào tính tình của Ninh Trạch Ngôn, mọi thứ vẫn vậy, cổ ngữ “Không gian thì không phải thương nhân”, “Không có lợi sẽ không dậy sớm” đã được anh ta thể hiện một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

“Ninh tổng, ngài đã mất công mang con mèo này tới đây rồi, không phải lại định đem nó về đấy chứ? Ngài nói điều kiện hoặc giá cả của ngài đi.” Tô Điềm biết Ninh Trạch Ngôn không thiếu tiền, cũng sẽ không đưa ra mức giá nằm ngoài khả năng của cô để làm khó cô, còn về điều kiện, xét đến cái tính không được tốt lắm của Ninh Trạch Ngôn, hơn nửa là sẽ làm khó cô.

Ninh Trạch Ngôn nhìn chằm chằm Tô Điềm, dường như liếc mắt một cái đã hiểu thấu.

“Cô hẳn là đang nghĩ,” Người như Ninh Trạch Ngôn lại không thiếu tiền nên chắc sẽ không đòi tiền mình, nhất định sẽ tìm cách khác để tra tấn mình. ‘ phải không?”

Ánh mắt Ninh Trạch Ngôn sáng quắc, Tô Điềm ngượng ngùng tránh đi tầm mắt của anh, đang định mở miệng thì con mèo bảo bối kia đột nhiên kêu lên một tiếng, thanh âm kéo dài mềm mại, cào cho lòng người ngứa ngáy.

“Có phải nó đói không?” Tô Điềm cẩn thận thăm dò, chậm rãi đưa tay muốn mở khóa túi đựng mèo.

“Đừng có nói sang chuyện khác.” Ninh Trạch Ngôn giơ tay gạt bàn tay đang lại gần của Tô Điềm ra, trong mắt mang theo ý cười, “Điều cô nghĩ thật ra cũng đúng, vậy nên tôi đi cả quãng đường xa như vậy để mang mèo cho cô, cô định báo đáp thế nào?”

“Ninh tổng……” Tô Điềm đang định nói là “Ngài muốn cái gì?” Nhưng đột nhiên cô nhìn thấy tay xách túi mèo của Ninh Trạch Ngôn bị đỏ lên, những vệt đỏ trắng uốn lượn đan xen, đoán là đã đứng trong gió lạnh rất lâu, vội vạng nuốt lời định nói xuống, cười nói: “Trời lạnh như vậy, Ninh tổng mau vào đi, tôi đi pha cho anh một tách cà phê nhỏ giọt thủ công.”

Ninh Trạch Ngôn vừa lòng, khóe môi cong lên, lần đầu tiên gặp mặt đến một tách cà phê Tô Điềm cũng không cho anh đâu, chuyện cứ như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, cô nhóc Tô Điềm này cũng chỉ là ngoài mạnh trong mềm thôi, quen thói làm bộ trước mặt anh rồi.

Bé mèo con trong túi cứ như đọc được tâm tư của Ninh Trạch Ngôn, khẽ kêu “Meo” một tiếng, Ninh Trạch Ngôn vỗ nhẹ một cái vào túi đựng mèo coi như đáp lại.

Ninh Trạch Ngôn đặt mèo ở huyền quan, thuần thục cởi áo khoác ra rồi treo lên, nghĩ một lát rồi lại tháo cà vạt ra, còn thuận tay cởi thêm cúc áo ở gần cổ, để không khí lưu thông một chút.

Đợi xoay người lại thì thấy Tô Điềm đang bận nghiên cứu món “Cà phê nhỏ giọt thủ công” mà cô hứa, trên bàn trà trong phòng khách rải rác rất nhiều giấy tờ chưa dọn dẹp.

Từ trước tới nay Ninh Trạch Ngôn đối với Tô Điềm cũng không có cái gọi là ý tứ, ngồi xuống sô pha bắt đầu lật xem tài liệu trên bàn trà, may sao anh vẫn có lòng, xem xong cái nào đều đặt lại vị trí ban đầu, tránh làm đảo lộn thứ tự và bố cục của Tô Điềm.

Có người chính là như vậy, tuy rằng thoạt nhìn lộn xộn, nhưng trong lòng đều có trình tự.

Đến khi Tô Điềm bưng cà phê và trà bưởi ra, Ninh Trạch Ngôn đã xem xong đống tài liệu lộn xộn mà cô đã in ra cùng kết quả bình chọn của tất cả các thực tập sinh trên trang bỏ phiếu được mở trong notebook.

Hiện tại Tô Điềm đến tức giận cũng lười, cô đã quen rồi.

“Ninh tổng, cà phê đây.”

“Tại sao tôi uống cà phê, còn cô lại uống trà bưởi?” Từ khi ra đây tầm mắt Tô Điềm vẫn luôn dính trên người mèo con, câu hỏi khó hiểu của Ninh Trạch Ngôn mới làm ánh mắt cô miễn cưỡng dời đi, tập trung vào Ninh Trạch Ngôn.

Huh?! Nói giỡn à?!

“Ninh tổng, nếu ngài không muốn uống thì đổi với tôi, tôi đang rất muốn nếm thử đây, hạt cà phê say mất mười lăm phút, đánh bọt sữa lâu như vậy, còn tạo hình hoa. Nếu ngài uống không quen thì trả lại tôi cũng được.”

“Cô chắc đây là hình hoa chứ?” Vẻ mặt nghiêm túc dò hỏi của Ninh Trạch Ngôn, làm Tô Điềm cảm thấy bị sỉ nhục, đưa tay muốn đoạt lại tách của Ninh Trạch Ngôn.

Sức lực của Ninh Trạch Ngôn không nhỏ, đốt ngón tay giống như khảm vào cái tách, Tô Điềm làm thế nào cũng không gỡ ra được, đành phải từ bỏ, uống hai ngụm trà bưởi nóng hổi, rồi nhanh lẹ đặt cốc xuống đi xem mèo.

Ninh Trạch Ngôn thấy cô vui vẻ hăng hái cũng không ngăn cản, vừa uống cà phê vừa nhìn cô ngồi xổm xuống bên cạnh mèo con chăm chú nhìn nó.

Bởi vì kiêng dè Ninh Trạch Ngôn, Tô Điềm cũng không dám kéo khóa ra, chỉ chơi đùa với bé mèo trong chiếc túi, Ninh Trạch Ngôn câu được câu không nói chuyện với cô.

“Cô đang bắt đầu thống kê các trạm của các thực tập sinh khác à? Động tác rất nhanh.”

“Chuẩn bị trước không bao giờ sai, đến lúc liên hợp làm support sẽ hữu dụng.”

“Tiến triển gần đây có gặp rắc rối gì không?”

“Không có.” Nếu phải nói là có, vậy phiền phức lớn nhất chính là Ninh tổng không thể nghi ngờ.

“Vậy về con mèo, không phải chuyện phiền phức à?”

“……”

Ninh Trạch Ngôn cảm thấy đùa Tô Điềm như vậy là đủ rồi, nhìn thời gian, đêm nay anh còn có chuyện khác phải làm, sau đó uống nốt chỗ cà phê còn lại.

Nói đến cũng lạ, mỗi lần anh tới nhà Tô Điềm đều không để thừa lại cái gì, cho dù là tách cà phê rất bình thường này.

“Đặt một cái tên đi.”

“A, Ninh tổng đồng ý đưa mèo cho tôi rồi à?”

“Nói đúng ra là đưa cho Lục Tử Lâm, cô chỉ tạm thời nuôi giúp cậu ta một thời gian thôi.” Ninh Trạch Ngôn sửa lại cho đúng.

Tô Điềm có vẻ rất hưng phấn: “Được được được, đều giống nhau cả, tôi có thể đặt tên cho nó chứ? Là mèo cái à? Gọi là Đường Đường được chứ?”

Ninh Trạch Ngôn muốn nói lại thôi, bên trong túi mèo mờ tối, Tô Điềm lại cận thị, cho nên không nhìn thấy rõ lắm cũng là bình thường, đợi cô mở khóa ra sẽ biết không phải tất cả mèo đẹp đều là mèo cái.

Cũng không phải ai cũng dùng nhũ danh của mình để đặt tên cho thú cưng.

“Rất hay, ngọt ngào giống như cô vậy.”[1] Ninh Trạch Ngôn lại nhịn không được trêu Tô Điềm, Tô Điềm ôm túi mèo trừng mắt nhìn anh.

[2] Chữ “Điềm” đồng âm với chữ “Ngọt”, cho nên anh Ngôn mới bảo Tô Điềm ngọt đó.

Tô Điềm hôm nay xõa tóc, vừa rồi còn uống vội trà bưởi nóng, khiến đôi môi đều đỏ bừng lên, da trắng môi hồng, hơn nữa bởi vì cận thị mà ánh mắt hơi dại cũng trở nên linh động hơn trong tích tắc, thêm hai phần tươi tắn, càng nhìn càng thuận mắt.

“Tô Điềm, tôi đã nghĩ ra thứ cần trao đổi rồi.”

Ninh Trạch Ngôn đến gần chỗ huyền quan, vẻ mặt khó lường làm Tô Điềm dựng tóc gáy, vội vàng đứng dậy dùng thân thể ngăn cách Ninh Trạch Ngôn với con mèo, bảo vệ túi đựng mèo không cho Ninh Trạch Ngôn đổi ý.

“Cô khẩn trương cái gì?” Ninh Trạch Ngôn càng ngày càng gần, gần đến mức có thể nhìn thấy lông tơ nhỏ mềm mại trên mặt Tô Điềm, cũng như khuôn miệng mới ngậm lại của cô.

Ninh Trạch Ngôn giơ tay lên, vòng qua vai trái của Tô Điềm, tạo thành tư thế ôm.

Chuông cảnh báo trong lòng Tô Điềm vang lên, muốn lùi lại tránh khỏi Ninh Trạch Ngôn, nhưng Ninh Trạch Ngôn lại tiến lên ngay lập tức, để cô bị kẹt giữa vách tường và Ninh Trạch Ngôn, bị vây hãm trong tay trái của anh, tư thế ái muội.

“Cô lại nghĩ cái gì vậy?”

Đầu gối Tô Điềm đã nâng lên được một nửa, chỉ cần Ninh Trạch Ngôn tiến thêm một chút nữa, anh ta sẽ nếm được nỗi “Đau” mà đời này anh ta chưa từng được nếm qua.

Chiếc cà vạt trong tay Ninh Trạch Ngôn có hoa văn tinh xảo, nhìn qua là biết giá trị xa xỉ. Anh quơ quơ trước mặt Tô Điềm, ý bảo Tô Điềm đừng có nghĩ nhiều.

Tô Điềm không phải là cô bé không hiểu chuyện đời, cô biết Ninh Trạch Ngôn đang cố tình đùa cợt, mặc dù Ninh Trạch Ngôn không có lễ phép, âm trầm bất định, nhưng hẳn là cũng khinh thường làm một số việc không có phẩm cấp này.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Tô Điềm cảm thấy hành vi vừa rồi của mình có chút quá kích, nếu như vừa rồi thật sự xúc động, nâng gối thật……

“Đừng ngây ra đó nữa, giúp tôi thắt cà vạt đi?”

“Tôi?” Tô Điềm không chắc chắn chỉ vào mình.

“Ở đây ngoài tôi với cô còn có ai khác à?”

“Ninh tổng tự thắt đi.”

“Tôi không biết biết, bình thường chuyện này đều giao cho thứ ký.” Ninh Trạch Ngôn mặt không đổi sắc nói dối.

……

“Ngày mai Lục Tử Lâm sẽ tới xem mèo……” Ninh Trạch Ngôn ra vẻ thản nhiên.

“Ninh tổng, mặc dù tôi rất thích con mèo này, một là vì nó rất đẹp, hai là do ngài mang đến, vấn đề danh tính cũng tương đối an toàn, nhưng có lẽ đưa nó cho Lục Tử Lâm có lẽ sẽ tốt hơn, nếu hôm nay để mèo lại chỗ tôi, nhỡ đâu lần nào ngài cũng lôi chuyện này ra nói, không phải tôi sẽ rất mệt sao?”

Tuy nói thắt cà vạt cũng không phải việc gì khó, nhưng nếu lần nào Ninh Trạch Ngôn cũng hành động như vậy, thì tốt hơn là đừng bắt đầu theo cách này, cứ coi như cô là một kẻ nói không giữ lời đi.

“Hơn một tháng nay, có chuyện gì tôi đồng ý với cô mà không làm được chưa?”

Đúng là không có.

Tô Điềm cúi đầu tự hỏi, vẻ mặt cũng buông lỏng đôi chút.

“Trong xe tôi có chậu cát vệ sinh cho mèo, máy cho ăn tự động, thức ăn cho mèo, gậy chọc mèo với mấy thứ khác nữa, cô không định để Đường Đường nhịn đói đêm nay đấy chứ? Mua một được mười ba, vậy là cô lời rồi.” Ninh Trạch Ngôn rèn sắt khi còn nóng.

Tô Điềm lại nhìn Đường Đường một cái, đành nhận lấy cà vạt, ngoài miệng còn ở lẩm bẩm: “Lớn như vậy rồi còn không biết thắt cà vạt, nếu không thắt được thì nãy đừng có cởi ra.”

Ninh Trạch Ngôn không lên tiếng, anh cao hơn cô không ít, vì để Tô Điềm tiện thắt cà vạt mà anh vô thức dựa sát vào Tô Điềm hơn.

Tuy rằng mặt mũi anh sắc bén, nhưng lúc này cảm giác sắc bén đã giảm đi, hơn nữa sống mũi cao thẳng, khí chất mềm mại hiếm thấy, có một loại đẹp trai khó nói hết.

Mặc dù Tô Điềm đã quen nhìn trai đẹp rồi nhưng khi nhìn Ninh Trạch Ngôn vẫn không khỏi kinh ngạc.

Anh bỏ xuống mệt mỏi để quan sát thao tác của Tô Điềm.

Gập lại —— vòng quanh —— lật ngược lại, bàn tay nhẹ nhàng, nét mặt tập trung, thỉnh thoảng cọ qua trước ngực anh vành tai cô thoáng phiếm hồng.

“Có viết vì sao muộn như vậy rồi mà tôi vẫn tới đưa mèo không?”

Tô Điềm dừng tay lại, nghi hoặc ngẩng đầu lên.

“Không muốn cô trở thành người nói không giữ lời. Cô không thích như vậy, tôi cũng không thích.”

……

“Kẻ lừa đảo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi