Editor: Cẩm Hi
Cô ấy hưng sư vấn tội nửa ngày, hóa ra chỉ là một ô long?
Tâm trạng của Tô Điềm hôm nay rất tệ, vì cô lao lực làm việc mấy tháng nay mà ba tháng rồi kinh nguyệt vẫn chưa tới, vốn định bớt chút thời giờ để tới bệnh viện khám, nhưng lại bị đủ loại chuyện làm cho vướng chân.
Mà hôm nay, cuối cùng kinh nguyệt của Tô Điềm cũng tới rồi, nhưng lại tra tấn làm cô khổ không nói nổi.
Cả ngày nay bụng dưới đau nhức như có ai đó đi giày cao gót đạp vào liên tục vậy, hơn nữa vì lâu rồi mới có kinh nên lần này ra rất nhiều, khăn trải giường cũng bị cô làm bẩn, cô đành phải lết cái thân xác mệt mỏi vào phòng tắm để tắm rửa, sau đó mới xử lý ” Việc tiếp theo”.
Tô Điềm vừa mới mặc xong đồ ngủ bước ra thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô vừa mới đặt Ibuprofen [1] đã giao tới rồi ư, cô bị đau dữ dội, nếu hôm nay không uống thuốc giảm đau sợ là cả đêm sẽ không ngủ được mất.
[1] Ibuprofen: Thuốc giảm đau, hạ sốt…
Cô giữ cửa, xác nhận một chút: “Có phải người giao hàng không?”,
“Không phải.”
Giọng nói này, không phải là của Ninh Trạch Ngôn sao?
Tô Điềm hơi ngồi xổm xuống nhìn qua mắt mèo, đúng là Ninh Trạch Ngôn thật.
Mặc dù đã mở cửa cho anh vào, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Sao Ninh tổng lại tới đây? Sớm muộn gì tôi cũng bị anh hại chết mất thôi.”
Tô Điềm đi tới bên cửa sổ xác nhận xe của Ninh Trạch Ngôn không có đỗ ở dưới lầu mới yên tâm, hơn nữa cũng sắp khuya rồi, chắc sẽ không có ai đi theo Ninh Trạch Ngôn đâu, sau đó quay lại ngồi phịch xuống sô pha, cầm túi giữ nhiệt lên ôm vào lòng, ngả người ra sau một cách thoải mái.
“Bởi vì điện thoại của người nào đó là đồ trang trí, chỉ để đó cho đẹp, nên tôi mới hết cách phải tự mình tới cửa giờ này, nhìn xem rốt cuộc tại sao Tô Điềm tiểu thư không nhận điện thoại? Hôm qua còn hùng hổ nói muốn làm support, thế mà hôm nay đã biệt vô âm tín rồi?”
Tô Điềm nghe hiểu lời châm chọc mỉa mai của Ninh Trạch Ngôn, lập tức rút điện thoại ra thì phát hiện điện thoại đã sập nguồn, cô vội vàng cắm sạc vào rồi mở lên kiểm tra cuộc gọi nhỡ với tin nhắn chưa đọc, tin nhắn của tổ công tác đã 99+, còn của Ninh Trạch Ngôn là 13 cuộc gọi nhỡ.
Cô nửa chết nửa sống ở trên giường cả một buổi trưa, sau đó lại mơ màng ngủ thiếp đi hai tiếng, cô thật sự không chú ý tới điện thoại đã bị sập nguồn lúc nào không hay.
“Ninh tổng ——” Cho dù muốn giải thích cũng không biết phải mở miệng thế nào.
“Em không khỏe à?” Sắc mặt Tô Điềm trắng bệch như tờ giấy, luôn cau lại, tay vừa giữ lấy túi chườm nóng, vừa xoa bóp bụng.
Ninh Trạch Ngôn thấy vậy cũng có thể đoán ra bảy tám phần, giọng nói cũng dịu đi: “Đã thế này rồi còn muốn ăn cơm hộp.”
Tô Điềm bĩu môi: “Không phải, là mua thuốc giảm đau.”
Ninh Trạch Ngôn không hiểu lắm: “Đã đau tới mức phải uống thuốc giảm đau rồi á?”
Ninh Trạch Ngôn chỉ hiểu sơ sơ về kỳ sinh lý của phụ nữ thôi, nếu ấn theo tiêu chuẩn phân chia hiện tại, tất nhiên anh sẽ thuộc phe trai thẳng chỉ biết nói câu “Uống nhiều nước ấm vào”, nhiều nhất cũng chỉ biết đến cái gọi là nước đường đỏ.
Tô Điềm cứng họng, nhếch khóe miệng cười cười: “Thật ra kỳ sinh lý uống thuốc giảm đau là rất bình thường, mặc dù có thể sẽ có tác dụng phụ nhất định, nhưng tác dụng phụ của một hai lần ngẫu nhiên cũng không đáng kể mấy, cho nên tại sao tôi phải chịu đựng cơn đau này chứ? Còn không bằng uống hai viên thuốc giảm đau cho thoải mái.”
“Là từ lúc mới đầu đã đau rồi, hay là sau này mới đau?”
Ninh Trạch Ngôn thản nhiên hỏi, giọng điệu cứ như bác sĩ đang xem bệnh vậy, ngược lại làm cho Tô Điềm có chút ngượng ngùng: “Cái này, là do ba tháng rồi tôi không bị, cho nên……”
Tại sao cô lại đi thảo luận với Ninh Trạch Ngôn về dì cả của mình chứ?!
“Đi thay quần áo đi, mặc thoải mái một chút.” Ninh Trạch Ngôn dùng giọng điệu không cho xen vào, cứ như là ra lệnh vậy.
Tô Điềm vốn đã khó chịu rồi, xong Ninh Trạch Ngôn lại đến nữa, cô không thể thoải mái trước mặt người ngoài được nên chỉ có thể chịu đựng, cứ như vậy tình trạng của cô chỉ có tệ hơn chứ không khá hơn được tí nào.
“Đồ ngủ của tôi là thoải mái nhất rồi.” Tô Điềm quyết định trước khi thuốc giảm đau ship đến cô sẽ không nói chuyện với Ninh Trạch Ngôn nữa, sau khi uống Ibuprofen xong cô sẽ lại làm một nữ hán tử, có thể cùng Ninh Trạch Ngôn nói tiếp về vấn đề support.
“Nếu em bằng lòng mặc đồ ngủ đến bệnh viện thì tôi cũng không có ý kiến gì cả.”
Bầu không khí im lặng hai giây.
“Tôi không đi bệnh viện đâu. Cũng có phải khẩn cấp đâu mà tới bệnh viện vào giờ này, chuyện này Ninh tổng không có kinh nghiệm bằng tôi đâu, thật sự chỉ cần uống một viên thuốc giảm đau là được rồi.”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, đúng lúc có người gõ cửa, Tô Điềm vội vàng muốn nhảy xuống sô pha đi lấy thuốc, muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn đau dằn vặt này.
Ninh Trạch Ngôn lạnh lùng nói: “Nằm xuống.”
Tiếng đập cửa ngày càng dồn dập, Ninh Trạch Ngôn đi ra mở cửa, duỗi tay ra muốn lấy thuốc theo lời Tô Điềm nói, nhưng phát hiện người tới không phải là nhân viên giao hàng mặc đồng phục màu lam hay vàng gì cả, mà là một cô gái sáng sủa tươi tắn.
—— Lục Anh.
Lục Anh nhìn thấy Ninh Trạch Ngôn cũng ngẩn ra, hai người nhìn nhau, nhưng Ninh Trạch Ngôn phản ứng nhanh hơn một chút, mở cửa ra sau đó xoay người quay lại phòng khách.
“Ninh Trạch Ngôn, đã muộn thế này rồi, sao anh còn ở đây?”
“Vậy cô cảm thấy vì sao muộn rồi mà tôi còn ở đây?”
Lục Anh biết hai người có quan hệ hợp tác, Tô Điềm đang làm việc cho Ninh Trạch Ngôn, nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được bọn họ trai đơn gái chiếc mà tối rồi còn ở chung một phòng, trong lúc cô ấy không có nhà hai người này đã con mẹ nói làm cái gì rồi?
Tô Điềm ở trong phòng nhìn thấy Lục Anh lôi kéo cái vali to đùng thì vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cái gì mà đau đớn đều ném hết ra sau đầu.
“Sao cậu lại đột nhiên trở về thế? Lần này về có phải đi nữa không? Cậu cũng vác cả vali về rồi này.”
Lục Anh không rảnh ôn chuyện với Tô Điềm, khoanh tay trước ngực: “Nói một chút đi, thế này là sao hả?”
“Cậu cất vali vào trong trước đi đã, rồi tớ với cậu từ từ nói chuyện.” Tô Điềm biết Lục Anh có quen Ninh Trạch Ngôn, nhưng không biết bọn họ đã từng xem mắt, nghĩ một lát xem phải giải thích với Lục Anh thế nào mới tốt.
Lục Anh nghi ngờ nhìn cô một cái, lại quét mắt sang Ninh Trạch Ngôn, không nói gì rồi đem cất vali về phòng trước, khi bước ra thì mặt mày hùng hùng hổ hổ.
“Ninh Trạch Ngôn con mẹ nó anh có còn là con người không hả? Trong giới có biết bao nhiêu người mẫu sao không ngủ? Công ty các anh có bao nhiêu ca sĩ đấy sao không ngủ? Anh muốn kiểu gì mà không có, anh còn dám chạy tới đây đụng vào người của tôi, mẹ nó anh chán sống rồi phải không? Đừng tưởng rằng Ngân Thần có mấy cái tiền dơ bẩn thì ghê gớm, tập đoàn Lục thị của bà đây sợ anh chắc?” Lục Anh nổi điên chửi mắng Ninh Trạch Ngôn xa xả.
Ninh Trạch Ngôn không nhanh không chậm nói: “Ý của cô là, là nói tôi ngủ ——” Ạnh nói tới đây thì dừng lại, đem ánh mắt nhìn sang Tô Điềm.
Sắc mặt Tô Điềm vốn đã tái nhợt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt hơn vì khiếp sợ, mà khi hình ảnh này rơi vào trong mắt Lục Anh lại biến thành Ninh Trạch Ngôn dùng ánh mắt để uy hiếp Tô Điềm.
Lục Anh thầm nghĩ không tốt, chuyện này có vẻ không đơn giản như cô ấy nghĩ, có lẽ không phải là ngươi tình ta nguyện nước chảy thành sông, mà là Tô Điềm bị Ninh Trạch Ngôn dụ dỗ?
“Đừng sợ, có tớ ở đây rồi, anh ta không dám làm gì cậu đâu.”
Tô Điềm như lọt vào trong sương mù, nói chen vào: “A Anh có phải cậu hiểu lầm cái gì rồi không? Tớ với Ninh tổng không phải loại quan hệ này đâu.”
Ninh Trạch Ngôn thấy hứng thú, còn đổ thêm dầu vào lửa, trong giọng nói có phần bỡn cợt: “Ồ? Chúng ta không phải loại quan hệ nào cơ?”
Tô Điềm trừng mắt nhìn Ninh Trạch Ngôn một cái, ý bảo anh đừng có nói nữa, tình hình hiện nay còn chưa đủ loạn chắc?
Nhìn thấy Lục Anh đang định cầm đĩa thủy tinh đựng hoa quả trên bàn trà lên, cô vội nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Cậu đừng xúc động, cậu bị cái gì kích thích vậy? Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu, Ninh tổng tới đây chỉ để bàn với tớ về chuyện support cho Lục Tử Lâm thôi.”
“Vậy khăn trải giường dính máu kia là chuyện gì?”
Tai Tô Điềm đỏ như máu, thì ra Lục Anh là nhìn thấy khăn trải giường dính máu, nên mới cho rằng Ninh Trạch Ngôn và cô……
“Dì cả! Dì cả! Dì cả!”
Cô lặp lại ba lần, khóe mắt thoáng hiện lên vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Trạch Ngôn, nhưng thật ra đáy mắt chứa đầy ý cười, làm cô càng thêm quẫn bách: “Tớ vừa mới tắm xong nên chưa kịp dọn dẹp, đợi tí nữa tớ dọn liền.”
Lục Anh sững sờ, cô ấy hưng sư vấn tội nửa ngày, hóa ra chỉ là một ô long [2]?
[2] Ô long:
Theo nghĩa cổ đại có nghĩa là con chó trung thành
Theo nghĩa hiện đại có nghĩa là phản lưới nhà: Nó thường được dùng khi người của mình làm những việc có lợi cho người đối diện (kẻ thù) mà họ không hề hay biết.
“Hai ngươi nói chuyện xong chưa? Chưa xong thì nói tiếp đi, tớ vừa mới xuống máy bay còn chưa ăn cơm, gọi món gì để ăn đi, hai người có muốn ăn không?” Lục Anh cũng không thấy xấu hổ, thái độ của cô ấy thay đổi ngay lập tức sau một cuộn phim dài.
Ninh Trạch Ngôn cũng không xấu hổ, mà ngược lại anh còn cảm thấy thú vị.
Người xấu hổ nhất chính là Tô Điềm, da mặt mỏng không chịu được, vốn dĩ chỉ có tai là đỏ thôi, nhưng giờ nó đã lan tới gò má thành “Má hồng tự nhiên” rồi.
May mắn tiếng gõ cửa đã kịp thời cứu cô, lần này chắc là thuốc của cô không sai đâu nhỉ.
“Cậu mua Ibuprofen? Không phải lần trước tớ mang cho cậu Thỏ Trắng Nhật Bản rồi à? Thuốc kia nhẹ hơn, Ibuprofen sẽ hại dạ dày đấy.”
“Lần này đau quá, mà tác dụng của thỏ trắng hơi kém, tớ không chịu được.”
“Sao lại thế này? Lúc trước cậu chỉ bị đau nhẹ thôi mà?” Lục Anh cũng không thèm kiêng kỵ Ninh Trạch Ngôn vẫn đang ở đây.
Mặt mũi Tô Điềm có chút không nhịn được, nhẹ giọng nói: “Ninh tổng hôm nay đã muộn rồi, nếu không chúng ta hẹn ngày mai rồi bàn chuyện support nhé?”
Ninh Trạch Ngôn không trả lời, mà quay sang hỏi Lục Anh: “Cô ấy đã đau như vậy rồi mà cô còn không đưa cô ấy đi bệnh viện à? Ba tháng rồi không có kinh nguyệt không phải là chuyện nhỏ đâu.”
Lục Anh hoảng sợ, vẻ mặt giận dữ: “Ba tháng rồi không có sao cậu không nói cho tớ biết? Còn không mau đi bệnh viện?”
Bởi vì Tô Điềm chỉ bị đau thôi, ngoài đau ra thì không có triệu chứng gì khác, hồi trước đến bệnh viện cũng không khám ra cái gì, mà vấn đề đau bụng nhẹ này không có cách nào trị khỏi, Tô Điềm lại hay chạy khắp nơi, Lục Anh cũng chỉ có thể mặc kệ cô thỉnh thoảng uống thuốc giảm đau.
Có điều lần này quả thật không phải là hiện tượng bình thường nữa.
Tô Điềm rụt người lại sô pha: ” Sáng mai tớ đi.”
Ninh Trạch Ngôn lạnh lùng nói: “Giờ đi luôn.”
Tô Điềm nửa bước cũng không muốn động, tranh luận với Ninh Trạch Ngôn: “Giờ có tới đó cũng không có bác sĩ phụ khoa, tôi có đi thì người ta cũng cho tôi truyền dịch glucose thôi, vậy thì đi làm gì chứ? Tôi nằm nghỉ là được rồi.”
“Giờ đi luôn, tôi đồng ý kế hoạch support của em, ngày mai tôi sẽ mở hội nghị xét duyệt dự án và chính thức làm thủ tục huy động vốn.” Không thích ăn cứng thì ăn mềm vậy.
“Được rồi! Giờ tôi đi thay quần áo đây. A Anh cậu không cần đi cùng đâu, cậu vừa mới xuống máy bay chắc là rất mệt, cậu cứ đi ngủ trước đi, khăn trải giường mới tớ để ở trong tủ ấy, cái cũ cậu cứ để vào nhà vệ sinh, đợi về tớ giặt sau, hoặc cậu muốn vứt đi cũng được.”
Sợ Ninh Trạch Ngôn đổi ý nên Tô Điềm nhanh chóng vọt vào phòng thay quần áo.
“Dự án này giá trị bao nhiêu tiền vậy, Tô Điềm chạy như như vậy còn không thèm quan tâm tới cái bụng đau nữa kìa?”
“Hai ngàn vạn.” (20 triệu tệ ~ 70,4 tỷ vnđ)
“Ây da, Ninh Trạch Ngôn, vung tiền như rác vì hồng nhan nha, đừng nói là anh……”
“Đúng vậy.”
Lục Anh kinh ngạc, xác nhận lại một lần nữa.
Vẻ mặt Ninh Trạch Ngôn phơi phới gió xuân với những cánh hoa đào bay bay, tràn ngập ý cười ——
“Tôi nói là đúng vậy.”