Editor: Cẩm Hi
Lục Tử Lâm còn đang lọt vào sương mù, đột nhiên nhìn thấy Tô Điềm chìa tay, ngẩn ra muốn đáp lại, nhưng vừa chạm vào đầu ngón tay Tô Điềm thì rùng mình.
“Hợp tác vui vẻ?” Hợp tác cái gì cơ?
Lục Tử Lâm lập tức thu tay về, “Ngài còn chưa tự giới thiệu đâu, còn về phần hợp tác, mong ngài có thể giải thích một chút.”
Tô Điềm thấy Lục Tử Lâm thu tay lại cũng không tức giận, tự nhiên giơ tay lên xoa xoa mi tâm, thầm nghĩ, thằng nhóc này cũng không tệ lắm, không tính là ngốc, còn biết cảnh giác.
“Ninh tổng, ngài giải thích tình hình cho anh ta đi, tôi đi pha hai tách cà phê.” Tô Điềm tự nhiên rút lui, vừa đi được hai bước thì xoay người lại nhìn Lục Tử Lâm, “Ninh tổng thích không đường, còn anh thích uống thế nào?” Lục Tử Lâm vẫn còn đang sững sờ, dừng lại hai giây mới nhẹ giọng nói, “Thêm một thìa sữa và hai viên đường.”
Tô Điềm nghe vậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, cô không ngờ thằng nhóc này cũng thích ngọt giống cô.
Tuy nhiên, Ninh Trạch Ngôn cảm thấy sự giống nhau ngoài ý muốn này, dù thế nào đi chăng nữa, tóm lại cũng không phải chuyện tốt khi nghệ sĩ với “fan” phải tiếp xúc với nhau mỗi ngày.
Lục Tử Lâm vẫn còn đang chờ chỉ thị của Ninh tổng, làm sao biết được trong lòng anh trăm chuyển ngàn xoay, huống chi là câu hỏi đột ngột của Ninh Trạch Ngôn, “Cậu rất thích đồ ngọt?”.
“Vâng, nó làm tâm tình tốt hơn ạ.”
Ninh Trạch Ngôn thu lại suy nghĩ, không tập trung vào việc nhỏ này nữa, ngắn gọn giải thích kế hoạch của anh cho Lục Tử Lâm nghe.
Lục Tử Lâm mất năm phút mới tiêu hóa được, trầm mặc một hồi lâu mới nở nụ cười rạng rỡ, “Ninh tổng, tôi hiểu ý của ngài, chỉ là cá nhân tôi không thích cách này, cứ có cảm giác gian lận ấy.”
Anh ta ra vẻ thoải mái, nhưng Ninh Trạch Ngôn vẫn có thể nắm bắt chính xác sự bướng bỉnh trong mắt Lục Tử Lâm.
“Cho nên?”
“Dạ?” Lục Tử Lâm khó hiểu trước câu hỏi của Ninh Trạch Ngôn.
“Cậu không thích? Không đồng ý? Không muốn làm?” Giọng điệu cứng rắn khiến cho bầu không khí lập tức bị đóng băng.
Lục Tử Lâm vừa mới gia nhập Ngân Thần không lâu, cho nên vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Ninh Trạch Ngôn, nhưng anh ta là một người thẳng tính, ngay cả trước mặt sếp lớn ở công ty, anh ta cũng chỉ có thể tạm thời kìm nén mà thôi.
“Vâng, không muốn làm ạ.”
Ninh Trạch Ngôn hơi ngoài ý muốn nâng mắt lên nhìn Lục Tử Lâm, sau đó nhàn nhạt ném ra hai chữ, “Không được.”
Lục Tử Lâm không sao cả nhún vai, tuy biết kết quả cuối cùng là thế này, nhưng là một người mới, anh ta cũng chỉ có thể tranh thủ được đến nước này thôi.
“Ninh tổng, trong quá trình này chắc tôi sẽ có một số quyền tự do nhất định chứ, không thể yêu cầu tôi cái gì cũng phải nghe theo cái vị vừa rồi được ——”, Lục Tử Lâm dừng lại một chút, rối rắm với cách xưng hô, Ninh Trạch Ngôn ở bên cạnh nhắc anh ta, “Cô ấy tên là Tô Điềm.”, Lục Tử Lâm rất tự nhiên nói tiếp, “Không thể chuyện gì cũng phải nghe theo Tô Điềm tiểu thư kia chứ.”
Nói đến đây thì Tô Điềm bưng cà phê ra, vừa lúc nghe được Ninh Trạch Ngôn nói, “Vì sao không thể? Cứ làm theo những gì cô ấy nói.”
Trong lòng cô lộp bộp một cái, có phải Ninh Trạch Ngôn tín nhiệm cô quá mức rồi không? Quả thật mình phải mang theo sứ mệnh nặng nề và ý thức trách nghiệm để làm chuyện này mà.
Đang lúc cô muốn cảm thán nhân sinh thì câu nói tiếp theo của Ninh Trạch Ngôn khiến cô “Từ trong mơ trở về hiện thực.”
Ninh Trạch Ngôn nói, “Yên tâm, cô ấy sẽ cố gắng hết sức, nếu thất bại thì cô ấy sẽ kết hôn với tôi.”
Vào giờ phút này, Tô Điềm hận không thể tưới tách cà phê trên tay lên đầu Ninh Trạch Ngôn, nhưng cô vẫn nhịn xuống, giành lấy giải thích trước khi Lục Tử Lâm nghi ngờ hơn, “Sao Ninh tổng cứ thích nói đùa như vậy chứ. Đúng rồi, trước đây chúng ta đã gặp qua rồi, nhưng chắc anh không nhớ thôi.”
Tô Điềm vừa nói, vừa đưa cà phê cho bọn họ, cười nhàn nhạt, rất tự nhiên chuyển đề tài.
Được rồi, Tô Điềm, cô làm tốt lắm, tầm mắt cố định, làm như không có việc gì, đừng nhìn cái khuôn mặt hồ ly kia của Ninh Trạch Ngôn, đừng nhìn, rất tốt.
Xây dựng tâm lý xong, Tô Điềm cảm thấy mình thật tuyệt vời, đây quả là một ca xử lý khủng hoảng đỉnh cao.
Quả nhiên Lục Tử Lâm rất kinh ngạc, thành công bị chuyển đề tài, buột miệng thốt ra, “Chúng ta từng gặp nhau ở đâu vậy?”
Tô Điềm định nói ba năm trước anh ta và Phó Diệc quay chung quảng cáo, làm người ta ấn tượng khắc sâu, nhưng cái tên Phó Diệc tới bên miệng một lúc lâu vẫn không thốt ra được, chỉ có thể lắc đầu, “Là ở một trường quay, không nhớ cũng không sao.”
“Trường quay? Tô tiểu thư là fan của tôi à?” Lục Tử Lâm hiển nhiên có chút kích động, nhưng anh ta còn chưa có tác phẩm ra mắt chính thức nào, theo lý thì hẳn là không có fan mới đúng chứ.
Ninh Trạch Ngôn ở một bên quan sát hai người họ, đúng lúc chen vào nói, hơi nhướng mày, “Cô ấy từng là trưởng trạm fan của Phó Diệc, chắc cậu từng hợp tác với Phó Diệc nên cô ấy mới nhớ rõ.”
Một chút không tình nguyện của Lục Tử Lâm lập tức bị phóng đại sau khi biết được câu chuyện phía sau, hôm nay cô ấy có thể từ bỏ Phó Diệc, ngày mai cũng có thể từ bỏ người khác.
Tô Điềm nhanh mắt bắt được biểu tình của Lục Tử Lâm, biết Lục Tử Lâm đang nhíu mày suy nghĩ cái gì, không khỏi mở miệng trấn an, “Đừng lo lắng, dù sao giữa chúng ta chỉ là quan hệ business thôi mà, nếu tôi thật sự trở thành fan của cậu thì mới là bó tay bó chân ấy, không tập trung làm việc được, hợp đồng sẽ có hiệu lực ngay sau khi ký, vậy nên tôi sẽ cố gắng hết sức vì mức lương cao mà Ninh tổng trả cho tôi.”
Ninh Trạch Ngôn thấy hai người họ đã nói chuyện được kha khá rồi, liền đưa bản hợp đồng nháp cho Lục Tử Lâm xem, khi nhìn thấy tiền lương một năm Lục Tử Lâm không khỏi líu lưỡi.
Còn trẻ như vậy mà đã với tới mức lương trăm vạn một năm, nhất định phải có chỗ hơn người.
Như vậy nghĩ, sự nghi ngờ của Lục Tử Lâm cũng tiêu tan một ít.
“Tôi không có ý kiến gì về hợp đồng cả, chỉ là các điều khoản trong này viết hơi rộng, tôi cần giữ lại xem thêm.” Lục Tử Lâm vội nhìn lướt qua, nội dung chủ yếu là về kế hoạch tuyên truyền.
“Cái này không phải để cậu ký, chỉ là thông báo cho cậu thôi, cũng không phải thương lượng.” Giọng điệu của Ninh Trạch Ngôn có chút lạnh lùng, “Cậu còn chưa ra mắt, tất nhiên mọi chuyện đều phải nghe theo công ty, chờ khi cậu đủ khả năng chấm dứt hợp đồng thì lúc đó cậu mới có tư cách ngồi xuống bàn đàm phán.”
Lục Tử Lâm nghe xong có chút lúng túng, bị Ninh Trạch Ngôn chặn họng, nửa ngày vẫn chưa mở miệng được, “Đừng có không phục, xã hội này có giai cấp, người đứng trên đỉnh thì có quyền lên tiếng. Giới giải trí cũng vậy thôi, nếu muốn nói chuyện? Vậy thì leo lên đi.”
Tô Điềm vô cùng xúc động trước lời nói của Ninh Trạch Ngôn, tuy rằng rất tàn khốc, nhưng sự thật thì luôn tàn khốc không phải sao?
Chỉ là Lục Tử Lâm vẫn là người mới, đối với người mới thì nên động viên nhiều hơn, nếu không nhiệt huyết sẽ sớm phai nhạt, lấy gì để mà chống đỡ cho những năm tháng hỗn loạn sau này đây.
“Anh có thể nói với tôi về ý tưởng của mình, nếu có thể tôi sẽ cố gắng suy xét về cảm xúc cá nhân của anh, dù sao mục tiêu cuối cùng của chúng ta là hy vọng anh có thể đạt được đỉnh cao, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là chính cậu, cậu nhất định phải nỗ lực, không được buông lỏng.” Tô Điềm hy vọng Lục Tử Lâm có thể thoải mái hết mức có thể trong quá trình hợp tác với cô, hoặc tập trung vào phương diện thực lực, chung quy thì cô cũng chỉ là đạo cụ mà thôi.
Tô Điềm kéo laptop lại gần mình, rồi cẩn thận kiểm tra các điều khoản trong hợp đồng hai lần, lúc này cô mới phát hiện ra mình đã bỏ sót một chuyện cực kỳ quan trọng.
“Ninh tổng, công ty các anh có hạn chế nghệ sĩ yêu đương không? Ý tôi là trong điều khoản hợp đồng có không?” Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Ninh Trạch Ngôn, thì có chút vội vàng.
Ninh Trạch Ngôn nhanh chóng lướt qua thông tin về các nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Ngân Thần trong đầu, Ngân Thần là một công ty thu âm, chủ yếu tập trung vào các ca sĩ có thực lực, đương nhiên trước kia không bị hạn chế, mà gần đây khi một nhóm diễn viên mới ký hợp đồng, phát hiện ra không bị hạn chế yêu đương thì đã rất kinh ngạc.
Trong lòng anh biết đây có khả năng sẽ là một lỗ hổng, nhưng không biểu hiện ra mặt, chỉ nhìn Tô Điềm nói, “Nếu hạn chế yêu đương thì thật vô nhân đạo, công ty chúng tôi không sản xuất nhóm nhạc, nên không cần bắt chước mô hình đào tạo của nghệ sĩ Hàn Quốc.”
“Nhưng hiện tại không thể phủ nhận những nghệ sĩ bước ra từ mô hình đào tạo Hàn Quốc càng làm tốt hơn.” Tô Điềm không chút lưu tình ngắt lời Ninh Trạch Ngôn, vẻ mặt nghiêm túc, “Nghệ sĩ khác như thế nào tôi không quan tâm, hay những nghệ sĩ khác của Ngân Thần thế nào tôi cũng không quan tâm, nhưng anh đã giao Lục Tử Lâm cho tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy không thể yêu đương trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực.”
“Chuyện khác chúng ta có thể thương lượng, tôi cũng có thể nhượng bộ, chỉ có chuyện này là không được.” Ánh mắt cô kiên định, nhìn thẳng vào Ninh Trạch Ngôn.
Ninh Trạch Ngôn nhìn về phía cô, màu son trên môi đã nhạt đi một chút, tóc mái vừa được cuốn lên đã hơi xẹp xuống, một đôi mắt quật cường ẩn hiện dưới lớp tóc mái, ban đầu nó chỉ là một đống đổ nát, nhưng bây giờ đã gạt bỏ bóng tối để đỡ lấy một chút ánh sáng.
Ninh Trạch Ngôn yên lặng dời mắt đi, không nhìn cô nữa, chỉ cười nhẹ, đôi mắt đào hoa cong lên, trong giọng nói dường như còn mang theo hai phần sủng nịch, “Được, tùy cô.”
“Ninh tổng!” Lục Tử Lâm cứ như người ngoài cuộc vậy? Tại sao anh ta là người duy nhất trong công ty bị hạn chế yêu đương chứ? Nghệ sĩ yêu đương không được công khai thì anh ta hiểu, nhưng có chút không hợp lý khi dùng hợp đồng để hạn chế vấn đề này.
Ninh Trạch Ngôn liếc anh ta một cái, “Muốn nói chuyện à? Thế thì leo lên đỉnh đi.”
“Tôi cần một lý do.”
“Không có lý do gì cả.”
“Ngài như vậy là ****.”
“Ồ, bị cậu nhìn ra rồi.”
Lục Tử Lâm đột nhiên cảm thấy mình tiến không được mà lùi cũng không xong, rốt cuộc tại sao anh ta lại ký với Ngân Thần vậy? Nhưng giọt nước mắt rơi ra bây giờ chính là do đầu bị úng nước lúc ấy.
Trường hợp này thật xấu hổ, Tô Điềm chỉ có thể căng da đầu đi hoà giải, tuy rằng cái chuyện xấu hổ này là do cô gây ra.
“Lục Tử Lâm ——” Tô Điềm gọi một tiếng, cảm thấy nghe quá xa lạ, bèn gọi lại lần nữa “Tử Lâm, tôi hy vọng anh có thể suy nghĩ vấn đề này dưới góc độ của một nghệ sĩ. Cho dù tôi không nói thì anh cũng biết đấy, bây giờ là thời đại của thần tượng, lưu lượng [1] nắm quyền, nếu không có fan thì anh sẽ không có gì cả. Thành thật đóng phim, từ từ trau dồi kỹ năng diễn suất, tất nhiên đây cũng là phẩm chất mà một diễn viên cần phải có, nhưng nếu anh muốn đạt đến trình độ mà Ninh tổng yêu cầu, thì có thể anh phải nỗ lực trong mười năm, hai mươi năm hoặc thậm chí lâu hơn.”
[1] Lưu lượng: danh từ dành riêng cho những ngôi sao Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo, có sức ảnh hưởng cũng như độ phổ biến rộng rãi, có thể không phải fan nhưng nhắc tới ai cũng biết.
“Cho nên không phải chúng tôi sai, mà là xã hội này đã thay đổi rồi. Anh phải rõ ràng về vị trí của mình, trong xã hội ngày nay, fan rất quan trọng đối với nghệ sĩ, các fan sẽ bỏ tiền ra vì anh, tiêu hao nhiệt huyết vì anh, lãng phí thanh xuân vì anh, chẳng lẽ bọn họ làm nhiều như vậy là để nhìn anh đi yêu đương với người khác à? Chẳng lẽ tình cảm của họ không quan trọng à? Tôi cảm thấy là một nghệ sĩ thần tượng đủ tiêu chuẩn thì không nên có loại suy nghĩ này.”
Giọng Tô Điềm trầm xuống, “Để được yêu thích không phải chuyện dễ dàng gì đâu, vì vậy dù sau này có đi đến giai đoạn nào đi nữa, thì mong anh hãy luôn trân trọng tình cảm của fan.”
Ninh Trạch Ngôn nhìn Tô Điềm, lại nghĩ tới những gì cô đã trải qua, rốt cuộc khi nào cô gái này mới có thể thoát ra khỏi bóng ma đây, đột ngột nói chuyện kích động như vậy, liệu Lục Tử Lâm có thể nghe vào không?
“Có ý kiến gì không?” Người mở miệng là Ninh Trạch Ngôn, nói với Lục Tử Lâm.
“Nhưng tại sao tôi lại phải trở thành một nghệ sĩ thần tượng?” Lục Tử Lâm chất vấn, lời nói đến đây rồi, anh ta cũng không thèm quan tâm tới hình ảnh của mình trong lòng Ninh Trạch Ngôn nữa.
“Bởi vì cậu muốn nổi tiếng.” Năm chữ đơn giản trôi nổi trong phòng khách.
Bước vào cái này vòng, chả có ai là không muốn nổi tiếng cả.
Vì nổi tiếng, nên nhượng bộ thì phải nhượng bộ, nên hy sinh thì phải hy sinh, cái gì cũng có điều kiện của nó, cái gì cũng có giá của nó.
Nên không thể cái gì cũng muốn được.