Người đàn ông của mình quá mạnh mẽ cũng không phải là chuyện tốt lành gì, đây là điều khiến Tô Vũ Thần buồn phiền nhất gần đây, như vậy khiến cậu có cảm giác mình rất yếu đuối.
Anh cao hơn cậu, khỏe hơn cậu, có tiền hơn cậu, lại còn được yêu thích hơn cậu.
Đây chính là chuyện khiến Tô Vũ Thần buồn phiền nhất, rốt cuộc cậu là minh tinh hay anh là minh tinh vậy? Một ông chủ công ty như anh lại còn được yêu thích hơn người ngày ngày lượn qua lượn lại trên ti vi như cậu là chuyện quái gì chứ?
Fan nhà người ta thì bình luận bên dưới Uwewe thần tượng hét nam thần em muốn sinh con cho anh!
Thế nhưng đến fan nhà cậu, sao lại trở thành nam thần anh mau đi sinh con cho Tần Boss chứ!
Nhìn đi! Đây là fan của cậu sao? Mấy người thật sự là fan chân ái mà không phải antifan chứ?
Tô Vũ Thần rất buồn bực, lúc buồn bực thì phải ăn cay mới đã nghiền.
Trong nhà thầy Dụ đột ngột xảy ra vài chuyện, cho nên chuyện gặp mặt ngược lại bị trì hoãn, nếu vậy ăn cay chút chắc cũng không sao.
Nhờ vệ sĩ đến tiệm món cay Tứ Xuyên ngon nhất đóng gói thức ăn mang về, sau đó Tần Boss cũng vừa về đến nhà.
Bên cạnh Tô Vũ Thần đặt một ly nước lớn, hà hơi một cái liền đầy vị cay, nghe thấy tiếng Tần Hoán Sâm trở về liền hăng hái kêu: “Mau tới ăn cơm! Hôm nay có thể ăn đã nghiền rồi!”
Tần Hoán Sâm nhìn bờ môi của cậu bị cay đến mức sưng đỏ lên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị bỗng nhiên tối lại, vô thức bước đến đỡ lấy đầu bảo bối nhà mình hôn lên.
Tô Vũ Thần vừa mới ăn tôm cay Tứ Xuyên, còn chưa kịp uống một ngụm nước để dịu vị cay thì Tần Hoán Sâm đã đột ngột hôn lên.
Lần này Tô Vũ Thần còn nóng nảy hơn so với mấy lần trước, bởi vì cậu sắp cay đến mức bốc khói rồi.
Đầu lưỡi Tần Hoán Sâm tiến vào, tự giác đảo quanh một vòng, cùng trao đổi hơi thở.
Đây chính là nỗi khổ của Tần Hoán Sâm, trời mới biết anh sợ ăn cay nhất, nhưng không nỡ lòng từ bỏ đầu lưỡi của bảo bối, vì vậy đành phải chịu đựng đau khổ trong vui sướng.
Vị cay từ miệng Tô Vũ Thần lan sang miệng Tần Hoán Sâm, lại từ miệng Tần Hoán Sâm trở lại miệng cậu, qua qua lại lại một lúc trong miệng hai người toàn là vị cay.
Tô Vũ Thần bị hôn đến nỗi choáng váng, đẩy Tần Hoán Sâm ra hít thở từng ngụm không khí trong lành.
Tần Hoán Sâm lấy ly nước của Tô Vũ Thần đang đặt trên bạn, dùng tốc độ chưa từng có uống hết.
Tô Vũ Thần kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó không nhịn được bắt đầu cười ha ha.
Lúc này khuôn mặt Tần Hoán Sâm đang đỏ bừng lên, chuyện đỏ mặt này nếu như là một người bình thường thì không có gì để nói, nhưng nếu đặt trên người Tần Boss thường ngày ngay cả một biểu tình cũng không có, vậy thì thú vị hơn nhiều.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh đỏ mặt có được không? Thực sự quá đáng yêu ahihi.
Bên này Tô Vũ Thần cười vui vẻ, nhưng bên kia Tần Hoán Sâm lại mặt đỏ bừng bừng như thể bị chọc giận, sao anh lại quên mất chuyện bản thân chỉ cần ăn một chút đồ cay thôi cũng đã trở nên đỏ mặt cơ chứ?
Chết tiệt, ngàn tính vạn tính, vậy mà vẫn mất mặt trước bảo bối.
Tần Hoán Sâm quay người, vẻ mặt lạnh nhạt nhanh chân bước đi về phía thư phòng của mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Anh ấy, giận rồi?
Tô Vũ Thần khó khăn lắm mới ngưng cười được, đi tới cửa phòng Tần Hoán Sâm gõ gõ, bên trong không có tiếng động nào.
“Thật ra lúc nãy anh cũng rất đẹp trai, thật đó.” Tô Vũ Thần vừa gõ cửa vừa nói.
Tần Hoán Sâm mở camera ẩn của điện thoại di động ra, lừa gạt! Không trả lời.
“Được rồi, em sai rồi, em không nên cười anh, anh ra đây có được hay không?” Trong giọng nói Tô Vũ Thần mang theo sự chân thành, nhưng trong lòng cậu đã vui mừng như nai con nhảy loạn rồi, lúc nãy vẫn còn buồn phiền thì bây giờ cậu đã biết được nhược điểm của người đàn ông nhà mình rồi.
Ha ha ha, rốt cuộc cậu cũng có một điểm mạnh hơn tên này.
Tần Hoán Sâm hừ một tiếng bằng mũi, vẫn không nói lời nào, sao có thể để bảo bối bắt được điểm yếu của mình chứ? Đây căn bản không phải là chuyện bảo bối cười hay không cười, mà là có liên quan đến vấn đề hình tượng của bản thân anh.
Vấn đề liên quan đến hình tượng là chuyện lớn đó!
Đã nhận sai rồi mà anh vẫn không trả lời, Tô Vũ Thần cũng không còn cách nào, quay trở lại bàn tiếp tục ăn món ngon của mình. Dù sao tên kia cũng là người lớn, còn lớn hơn vài tuổi so với cậu, tức giận một lát sẽ hết thôi.
Không lên tiếng nữa? Trong lòng Tần Hoán Sâm không khỏi dâng lên chút thất vọng nho nhỏ.
Bảo bối nhất định là đang nghĩ cách dỗ anh hết giận, ừm, nhất định là vậy.
Tần Hoán Sâm tự an ủi mình xong liền ngồi yên một lúc.
Nhưng thời gian nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Tần Hoán Sâm ngồi không được nữa, đứng lên, rón rén đi tới cạnh cửa, cẩn cẩn thận thận mở ra một khe nhỏ, trong lúc đó một chút tiếng động cũng không vang lên.
Lâu như vậy rồi mà không có động tĩnh gì, có phải bảo bối không nghĩ ra cách không? Có thể vì chọc anh túc giận mà khóc lóc tự trách không? Có thể…
Hành vi không ngừng âm thầm mượn cớ thay Tô Vũ Thần của Tần Hoán Sâm tuyên bố hoàn toàn thất bại, bởi vì nhìn dáng vẻ ăn đến thõa mãn của bảo bối, vốn dĩ là hoàn toàn quên mất anh rồi.
Ha ha, Tần Hoán Sâm lạnh lùng cười, tuy rằng phối với khuôn mặt đỏ bừng vẫn không thể nào nghiêm nghị được.
Đóng cửa phòng ngồi lên ghế tại bàn làm việc, lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Hoa Văn gọi đi.
“Nhạc phim của《 Đế quốc phong vân truyền 》do Thần Thần hát, tuần sau đến phòng thu âm của công ty hoàn thành. Ngoài ra, công ty chuẩn bị sang nửa năm sau ra một đĩa hát cho em ấy, những hạng mục cụ thể cần chú ý giao cho cậu xử lý, rõ chưa?”
Một tràng công việc vang lên khiến Hoa Văn chóng cả mặt, lúc này nghe thấy câu hỏi của Tần Hoán Sâm cũng chỉ biết vô thức đáp một tiếng.
Đợi đến khi cúp điện thoại mới nhận ra, thật kỳ là, chuyện như vậy không phải Boss nên chính miệng nói với tên nhóc kia sao? Chẳng lẽ là để cho cậu niềm vui bất ngờ?
Bỏ đi, dù sao công việc của anh ta là người đại diện, chuyện như vậy giao cho anh ta xử lý cũng là bình thường.
Nghĩ nghĩ, Hoa Văn liền rất tẫn trách gọi điện thoại cho Tô Vũ Thần, mặc kệ Boss có ý gì, nếu đã giao cho anh ta nhiệm vụ như vậy thì anh ta phải ra tay thôi.
Lúc này Tô Vũ Thần vẫn đang hồn nhiên không biết gì tiếp tục gặm tôm cay Tứ Xuyên, ngay khi điện thoại vang lên liền mất kiên nhẫn tháo bao tay xuống, sau khi nhấn nút nghe máy liền tiếp tục mang bao tay lên ăn ăn ăn.
“Sao vậy?”
“Ôi chao, cục vàng của tôi ơi, đây chính là chuyện tốt đó chuyện tốt đó!” Hoa Văn kích động nói.
“Chuyện gì?” Tô Vũ Thần vừa ăn vừa hàm hồ trả lời.
“Cậu ăn cái gì đó?” Trong lòngHoa Văn .
“Tôm hùm.” Tô Vũ Thần không chút áp lực trả lời, dù sao chuyện cậu là một tên tham ăn Hoa Văn cũng biết rồi.
“Cay?” Hoa Văn tiếp tục hỏi.
“Tất nhiên.” Tô Vũ Thần đắc ý đáp lại, “Chính là vị cay tê dại cực kỳ sảng khoái đó.”
“Mau phun ra cho tôi!” Hoa Văn bỗng nhiên lên giọng, âm thanh sắc bén khiến Tô Vũ Thần giật cả mình.
“Sao, sao vậy?”
“Tuần sau cậu phải ghi âm ca khúc đó, chính là nhạc phim《 Đế quốc phong vân truyền 》, cậu dám ăn cay nữa không?” Giọng điệu sắc bén của Hoa Văn kích thích đến nỗi Tô Vũ Thần dứt khoát mở loa ngoài.
“Thật hay giả, sao tôi lại không biết chuyện này?” Tô Vũ Thần vừa nói một bên vừa tháo bao tay xuống một lần nữa.
“Đương nhiên là thật rồi, Boss vừa điện thoại cho tôi biết.”
“Được tôi biết rồi.” Tô Vũ Thần lau miệng, không tiếp tục để ý đến giọng nói của Hoa Văn từ đầu kia điện thoại truyền đến, bước nhanh đến trước thư phòng giật cửa.
Thế là Tô Vũ Thần liền cùng Tần Hoán Sâm mắt to trừng mắt nhỏ.
“Anh cố ý.” Tô Vũ Thần vẻ mặt khẳng định.
Tần Hoán Sâm thẳn thắn gật gật đầu, Tô Vũ Thần nghiến răng.
Anh làm gì vậy? Em đang ăn đến vui vẻ, anh lại âm thầm kiếm chuyện không cho em ăn, tuy rằng chuyện này cũng xem như là vì tốt cho em.
“Anh có tin em hôn anh hay không!” Tô Vũ Thần vẻ mặt đầy khiêu khích, vừa này chỉ cay một chút mà đã uống nhiều nước như vậy, nhìn một cái liền biết là người vô cùng sợ cay.
Ánh mắt Tần Hoán Sâm rơi vào đôi môi càng ngày càng đỏ hồng của Tô Vũ Thần, yết hầu giật giật một cái, nhẹ nhàng lắc đầu.
Còn dám xem thường cậu?
Tô Vũ Thần bỗng nhiên xoay người lại cắn một miếng thịt tôm trong miệng, đưa tay ra đẩy Tần Hoán Sâm lên cửa phòng, nhón chân ngẩng đầu tàn bạo hôn lên.
Tần Hoán Sâm toại nguyện nếm trải mỹ vị trong mắt anh, tuy rằng hậu quả thật sự có chút nghiêm trọng, ngày hôm sau mặt của anh vẫn còn hồng hồng.
Tần Hoán Sâm đứng im trước gương hơn nửa ngày, dứt khoát quyết định hôm nay sẽ không ra khỏi cửa.
Nhưng mà Tô Vũ Thần tất nhiên không để anh như nguyện, đùa à, hôm nay chính là ngày công chiếu bộ phim đầu tiên trong hai kiếp của cậu, sao có thể không đi xem chứ?
Cậu cũng không nói thêm gì, ngay khi Tần Hoán Sâm dứt khoát nói sẽ không ra khỏi cửa, Tô Vũ Thần liền gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Lâm, đồng thời mở loa ngoài ra để Tần Hoán Sâm nghe thấy.
Tần Hoán Sâm trong một giây đó bình tĩnh đổi giọng, kính râm nón khăn quàng cổ, vũ trang còn đầy đủ hơn một minh tinh như Tô Vũ Thần rồi ra khỏi cửa, Tô Vũ Thần vén vén mái tóc xoăn màu nâu lên, khoát tay Tần Hoán Sâm đi tới một rạp chiếu phim lớn nhất ở gần biệt thự.
Dọc đường đi hai người hấp dẫn không ít ánh mắt, Tô Vũ Thần lấy vé xem phim đã đặt từ trước ra, căng thẳng kéo Tần Hoán Sâm bước vào rạp chiếu phim tối đen.
Tần Hoán Sâm cảm nhận được tâm trạng lo lắng của bảo bối nhà mình, ung dung thản nhiên kéo người vào trong lồng ngực mình cẩn thận bảo vệ cậu, không nhanh không chậm tìm vị trí của hai người rồi ngồi xuống.
Tô Vũ Thần lấy điện thoại di động ra nhắm vào màn hình lớn chụp một tấm ảnh đăng lên Uwewe, kèm theo dòng chữ —— đang cùng người nào đó xem 《 Hoa dạng niên hoa 》, mọi người có đến rạp chiếu phim không?