[GIỚI SHOWBIZ HỆ LIỆT – QUYỂN 3] - ĐẠI HỒ TIỂU MUỘI

Dịch: Phong Bụi

Chứng minh, chứng minh, không áp lực.

Bụi: Sr mọi người. Chương trước cái áo khoác của Kiều Anh Lãng là áo khoác mũ trùm, chứ không phải áo khoác và mũ riêng, mình dịch nhầm, đã sửa lại nhé.

Thời gian vài giây, đối với Thẩm Thận Nguyên mà nói, dường như kéo dài cả thế kỷ, đến tận lúc bóng dáng Kiều Dĩ Hàng dừng lại bên cửa sổ xe của La Thiếu Thần, cậu mới như tỉnh mộng mà bắt đầu kích động.

La Thiếu Thần kéo cửa kính xe xuống, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Kiều Dĩ Hàng cười hi hi nói: “Ở đây đợi tôi đi nhờ xe sao?”

“Xe của cậu đâu?”

“Nổ lốp rồi. Chốc nữa người của công ty sẽ đến giải quyết.” Ánh mắt của Kiều Dĩ Hàng nhìn về phía Thẩm Thận Nguyên, “Bạn gái à? Khá trẻ đấy.”

La Thiếu Thần nói: “Nó có việc tìm cậu đấy.”

Kiều Dĩ Hàng ngây ra một lát, nói: “Tìm tôi?”

Thẩm Thận Nguyên không nhịn được nữa nhảy xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt anh, nắm chặt tay Kiều Dĩ Hàng, “Chúng ta tìm chỗ nào đó để nói chuyện riêng đi.”

Kiều Dĩ Hàng ngơ ngác nhìn La Thiếu Thần.

“Tôi ở dưới lầu đợi hai người.” La Thiếu Thần quay ngược xe lại, lái vào Y Mã Đặc.

Thẩm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng còn đang không hiểu chuyện gì chạy thục mạng vào Y Mã Đặc.

Kiều Dĩ Hàng đi theo sau cậu, trong lòng cảm thấy rất kỳ quái. Trước không nói đến cô nhóc này là ai, có quan hệ gì với La Thiếu Thần, chỉ riêng nhìn cách bọn họ ở bên nhau đã không giống hai người ở hai độ tuổi rồi…

Chẳng lẽ đúng là bạn trai bạn gái thật sao?

Vậy mình sẽ là gì? Người thứ ba sao? Người làm chứng? Bạn bè thân thiết?

Thẩm Thận Nguyên không biết trong lòng Kiều Dĩ Hàng đã thoáng qua rất nhiều phỏng đoán, lòng lòng một dạ kéo anh vào trong phòng làm việc của Cao Cần.

Thư kí của Cao Cần đứng dậy nói: “Giám đốc Cao vẫn chưa về.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Chỉ là mượn một chỗ để dùng thôi, không cần pha trà, cà phê, nước chanh, cảm ơn!”

Thư kí: “……” Sao cô nhóc lại biết có ba lựa chọn đấy nhỉ?

Thẩm Thận Nguyên kéo Kiều Dĩ Hàng vào văn phòng, đóng sầm cửa lại.

Kiều Dĩ Hàng nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của cậu, kéo một tấm khăn giấy đưa cho cậu, nói: “Nếu như muốn xin chữ ký cũng không cần tốn công vậy đâu.” Anh lấy ra trong túi áo một sấp giấy đã ký tên sẵn, xé một trang trên mặt trên đưa cho cậu, “Cho em nè.”

“……” Thẩm Thận Nguyên chậm rãi nói, “Sư huynh, không phải anh đã nói cách làm này rất dung tục rất kiêu căng hay sao?”

Tay Kiều Dĩ Hàng chợt run lên, tờ giấy ký tên sẵn rơi khỏi tay, phất phơ bay xuống đất.

Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, nói: “Sư huynh, em là Thẩm Thận Nguyên đây.”

“Được rồi.” Kiều Dĩ Hàng đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Thận Nguyên xông lên ôm lấy chân anh ta.

Kiều Dĩ Hàng xoa xoa đầu cậu nói: “Em gái ngoan, anh Hai có việc bận rồi.”

“Sư huynh, anh nghe em nói!”

Kiều Dĩ Hàng làm như không nghe thấy gì mỉm cười nói: “Anh Thẩm Thận Nguyên của em vẫn còn nằm trong bệnh viện.”

“Đấy chỉ là vỏ ngoài thôi!”

Kiều Dĩ Hàng nhìn chăm chăm cậu một hồi, đột nhiên cười nói: “Anh biết rồi, đây là chủ ý của La Thiếu chứ gì? Không nhìn ra nha, anh ta lại có một tâm hồn trẻ thơ như thế.”

Thẩm Thận Nguyên quyết định ra đòn mạnh hơn: “Sư tỷ Tiểu Châu…”

Kiều Dĩ Hàng: “……..” Đoạn lịch sử đen tối này La Thiếu làm sao biết được?!

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tỷ phu Chiến Hồn.”

“…….”

“Thủy Tiên Hòa Thượng, Suất Suất Suất, Cự Linh Thần.”

Kiều Dĩ Hàng hít sâu một hơi hỏi: “Thế ID của cậu là gì?”

“Đại Hồ, Đại Dương…”

“Cậu đã là Đại Hồ, chắc hẳn phải biết lý do lập ID đấy là?”

“Sư huynh ở trên em ở dưới.” (Kiều: Cây cầu, Hồ: hồ nước. ^^ Bạn Nguyên đúng là rất trọng lễ nghĩa.)

Bạn trên mạng có thể biết qua các con đường khác, biết đến mức độ này, trừ phi Thẩm Thận Nguyên đã từng kể với người ta, bằng không người ngoài làm sao đoán ra được. Kiều Dĩ Hàng ngẫm nghĩ nói: “Cậu đăng nhập ID Đại Hồ thử xem.”

“Không thành vấn đề. Có điều anh phải phá khóa tài khoản của em đã.”

“Tại sao tài khoản lại bị khóa?”

Nhắc đến cái này, Thẩm Thận Nguyên liền tức giận đầy bụng, nếu như không phải tài khoản game bị khóa, có lẽ cậu đã không phải chật vật đến tận hôm nay mới liên lạc được với Kiều Dĩ Hàng. Cậu vội vàng nói lại việc cậu đã lên mạng thế nào, không tìm thấy người thế nào, rồi lại gặp được Cự Linh Thần như thế nào, ngày hôm sau thì tài khoản bị khóa.

Kiều Dĩ Hàng nhướn nhướn mày, không rõ là tin hay không, nói: “Màu Thẩm Thận Nguyên thích nhất là màu gì?”

“Màu đen.”

“Sai. Bình thường cậu ấy mua đồ đều thích màu trắng và màu xanh.”

“Màu đen nam tính hơn.”

“Ừm, cái kiểu suy nghĩ tự gạt mình gạt người này đích thực là giống Thẩm Thận Nguyên.”

“Em là Thẩm Thận Nguyên thật mà!”

Kiều Dĩ Hàng đem cậu đến trước cửa sổ bằng thủy tinh cao từ sàn đến trần, chỉ vào hình phản chiếu lại trên thủy tinh, nói: “Đối mặt với cô nhóc mà nói.”

“…….Tôi là Thẩm Thận Nguyên thật.” Thẩm Thận Nguyên hét hết sức yếu ớt.

“Còn nhớ bộ phim lần đầu tiên chúng ta hợp tác không?”

“Nhớ, anh nói đến《Hắc bạch chi gian》phải không?” Thẩm Thận Nguyên nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Kiều Dĩ Hàng, linh quang chợt lóe, đột ngột lùi sau mấy bước, cúi đầu suy nghĩ, rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi.

Kiều Dĩ Hàng híp mắt lại, dường như đang tìm kiếm những dấu vết quen thuộc trên người cậu.

Thẩm Thận Nguyên nhấc chân lên, chầm chậm đi đến, sự hống hách và du côn triệt để nhấn chìm dáng vẻ bề ngoài của cậu, ngay cả áo khoác mũ trùm dễ thương cũng nhuốm màu u ám. Cậu dừng lại trước mặt Kiều Dĩ Hàng, mặt khẽ ngẩng lên, nói với giọng thản nhiên vừa kiêu ngạo: “Lời thoại… không nhớ nữa.”

Hai má Kiều Dĩ Hàng run run, “Không sao, tiếp tục đi.”

Thẩm Thận Nguyên nhìn anh chăm chăm, sự lạnh lùng mà đôi mắt đó lóe lên vào lúc này tuyệt không phải là ánh nhìn một đứa bé gái sáu tuổi có được, “Cút!”

……

Từ mấu chốt không ngờ vẫn còn nhớ rất rõ.

Kiều Dĩ Hàng kéo ghế lại, ngồi xuống, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Sư huynh? Anh tin em rồi sao?” Thẩm Thận Nguyên chớp chớp mắt, nét mặt khôi phục lại như ban đầu, vẻ mặt không tin nhìn anh. Chuyện vô lý như thế anh ấy tin đơn giản như thế sao?

Kiều Dĩ Hàng nói: “Một trò đùa dai tới mức này, tôi cho dù bị cười cũng phải chấp nhận thôi.”

Thẩm Thận Nguyên mặt chảy dài, nói: “Em cũng hy vọng đây là một trò đùa dai, thế nhưng thực tế càng hoang đường hơn cả kịch bản đó…”

“Hoang đường đến mức nào?”

“Một câu không nói hết được……”

Thời gian dần trôi đi.

Cho dù Thẩm Thận Nguyên có rút gọn rồi lại rút gọn nữa đoạn lịch sử đó lại, nói xong cũng đã đến tối.

“Cũng may ông trời vào giây phút cuối cùng coi như cũng giúp em một tay, làm cho anh nổ lốp!” Thẩm Thận Nguyên cảm khái vuốt mặt.

“……” Kiều Dĩ Hàng giật giật đuôi sam của cậu, “Vất vả cho cậu rồi.”

“Sư huynh, tại sao biểu cảm của anh trông có vẻ như đang vui mừng khi người khác gặp họa thế?”

Kiều Dĩ Hàng nghiêm túc nói: “Tuyệt đối không có. Tôi chỉ là… lần đầu tiên sờ đuôi sam của sư đệ, cảm giác thật mới lạ.”

Thẩm Thận Nguyên giật đuôi sam lại.

Kiều Dĩ Hàng nói: “Cậu hiện giờ định làm gì?”

“Em đến tìm anh là hy vọng anh có thể nói cho em biết hiện giờ em nên làm gì.”

“……”

Mắt to nhìn chăm chăm mắt nhỏ.

Mắt nhỏ lại nhìn chăm chăm mắt to.

Tuy rằng trong lòng đã tin đến 99,9%, nhưng cứ nhìn đến vẻ bề ngoài của La Lâm Lâm, Kiều Dĩ Hàng vẫn không khỏi xem cậu là trẻ con, cam tâm tình nguyện nhận trách nhiệm nghĩ cách về mình, “Tôi nghĩ, điều quan trọng nhất là làm thế nào để cậu có thể trở về thân thể của chính mình.” Nói đến đây, sắc mặt của anh ta ngưng trọng, “Thân thể hiện tại của cậu đang gặp rắc rối lớn đấy.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Em không bán ma túy!”

“Tôi tin cậu.”

“…… Có phải anh định nói IQ của em không đủ không?”

“Không, cái này EQ quan trọng hơn.”

Thẩm Thận Nguyên: “……” Cho nên thành ra cậu thiếu hụt cả hai cái.

“Kỳ thực sau khi cậu xảy ra chuyện tại quán bar, tôi và Cao Cần đã biết ngay rồi.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Lúc đó cậu bị bên cảnh sát cách ly bảo vệ, tôi và Cao Cần nhờ vả biết bao nhiêu người mới gặp được cậu, xác định cậu không sao.”

Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, Thẩm Thận Nguyên ngoại trừ lo lắng chuyện có thể trở về được hay không, còn lo lắng tình trạng sau khi trở về, nghe anh ấy nhắc đến cơ thể mình, lập tức căng thẳng, “Em không sao ư?”

“Còn đang hôn mê.”

Thẩm Thận Nguyên thở phào, nói: “Có thể quay về là tốt rồi.”

Kiều Dĩ Hàng nói: “Đấy là mục đích cuối cùng của chúng ta.”

“Vâng, các bước cụ thể thế nào?”

“Thứ nhất, tìm ra người có thể giúp cậu trở về. Thứ hai, tìm ra tung tích của linh hồn La Lâm Lâm. Thứ ba, giúp cậu gột sạch mọi hiềm nghi.”

Thẩm Thận Nguyên liên tục gật đầu, “Sư huynh anh minh, cụ thể làm thế nào?”

“Hơ.”

“Dạ?”

“Hơ……”

Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng, nói: “Cao Cần đâu?”

“Chắc là đang giao thiệp với bên cảnh sát, về chuyện bọn họ tự ý tiết lộ tin tức cậu đang nằm viện.” Kiều Dĩ Hàng nói, “Lúc trước cậu được bên cảnh sát bảo vệ như nhân chứng quan trọng, để bên ngoài không nhận ra cậu đang bị cảnh sát khống chế, họ yêu cầu chúng tôi vờ như không biết chuyện này, nên làm thế nào thì làm thế ấy, tốt nhất là ra nước ngoài, tránh để đối phương thông qua chúng tôi mà dò la được tin tức về cậu. Hiện giờ bên cảnh sát thay đổi sách lược, cho nên tôi quay trở về xem có giúp được gì không.”

Thẩm Thận Nguyên cảm động nói: “Mọi người vất vả quá.”

“Sao cậu lại để dính líu tới ma túy vậy?”

Thẩm Thận Nguyên thở dài, nói: “Nếu như em biết thì đã tốt rồi.”

Kiều Dĩ Hàng liếc cậu một cái, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

“Tại sao vậy?”

“Đẹp trai.”

“…….”

Cửa bị gõ hai cái.

Kiều Dĩ Hàng đột nhiên nhớ tới La Thiếu Thần, “La Thiếu còn ở phía dưới.”

Thẩm Thận Nguyên cũng sợ, “Biết giải thích thế nào?”

Cửa đẩy vào, là Tiểu Chu.

“Wah, đáng yêu quá đi!” Tiểu Chu ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thận Nguyên, nhè nhẹ nhéo má cậu, lại giật giật đuôi sam của cậu.

Thẩm Thận Nguyên mặt không chút biểu cảm giật đuôi sam lại.

Kiều Dĩ Hàng hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Đưa tài liệu, tiện đường truyền đạt mệnh lệnh của Giám đốc Trương.” Tiểu Chu ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Không được phép hợp tác với Mã mặt dài.”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Mã mặt dài là ai?”

Kiều Dĩ Hàng nói: “Mã Thụy mặt dài không?”

“Phẳng.” Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu, “Mã Duy Càn?”

Tiểu Chu nói: “Cô bạn nhỏ biết nhiều thật đấy.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi còn biết Thẩm Thận Nguyên rất đẹp trai nữa.”

Kiều Dĩ Hàng: “…….”

“Nhắc đến Thẩm Thận Nguyên, tài khoản game của cậu ấy bị hack rồi.” Tiểu Chu nói xong, phát hiện sắc mặt của Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên đều có chút cổ quái.

Thẩm Thận Nguyên nói: “Sao cô biết?”

Tiểu Chu nói: “Có người đăng nhập vào tài khoản của cậu ấy. Giám đốc Trương nói với tôi, tôi liền yêu cầu khóa tài khoản rồi.”

“……” Thì ra kẻ gây họa chính là đây! Thẩm Thận Nguyên nghiến răng nói, “Chẳng may là chính anh ta thì sao?”

“Nhóc đang nói cậu ta hôn mê một nửa tỉnh lại, chạy đến quán net đăng nhập tài khoản, chào hỏi bạn mạng rồi lại chạy về bệnh viện tiếp tục hôn mê sao?” Tiểu Chu sờ cằm, “Cậu ta có mục đích gì chứ?”

Thẩm Thận Nguyên: “……..”

Kiều Dĩ Hàng nói: “Nói về chủ đề chính đi, chúng ta trước tiên nên suy nghĩ nên giải thích thế nào với La Thiếu.”

“La Thiếu? Anh định từ bỏ việc hợp tác với Mã Duy Càn sao? Tôi phục anh đó!” Tiểu Chu ôm quyền.

Kiều Dĩ Hàng nói: “Đây là cháu gái của La Thiếu.”

Ánh mắt của Tiểu Chu đảo qua đảo lại giữa hai người mấy lượt liền, bất ngờ hoảng sợ kêu lên: “……Anh đã làm gì với cô bé rồi?”

Thẩm Thận Nguyên trực tiếp bỏ mặc tiếng kinh hô của cô, do dự mở miệng nói: “Nói thật thì thế nào?”

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc hỏi: “Cậu không sợ anh ta tức giận sao?”

“Bây giờ có người cứu rồi.” Thẩm Thận Nguyên tràn đầy kỳ vọng nhìn anh.

Kiều Dĩ Hàng cúi đầu móc điện thoại ra, “Tìm Cao Cần về đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi