GIỐNG ĐỰC

Truyện 7 Chương 16 (H): Thịt

Cũng không nháo thêm được bao lâu,

Vừa nhìn kỹ khuôn mặt trắng nõn của Sơn Trúc thì cả đám bạn Vĩnh Tường đều suýt rớt hàm.

- Không phải chứ? Em mày à?

- Sinh viên năm nhất à?

- Ôi sao xinh trai thế này?

Nguyễn Tân giả bộ ôm đầu:

- Thôi xong, lại thêm một cái bạch mã hoàng tử nữa. Tao xác định ế con mẹ nó luôn, cần gì nhọc xác tập nữa chứ!

Câu nói vừa dứt, cả đám cũng chưa kịp cười, Nguyễn Tân nghịch ngợm mà huých lên sườn Vĩnh Tường một cái.

- Ai...

Mặt Vĩnh Tường phút chốc đổi sắc, ôm lấy vạt sườn.

Tuy vết thương kia không đến nỗi phải khâu, nhưng cũng là một đường chẳng nông gì cho cam. Vừa nãy vận động hăng say, đã rớm máu lại, thêm một cú huých này nữa chuẩn xác làm một đường lốm đốm thấm ra ngoài lớp áo. Sơn Trúc phút chốc nhíu mày, hàm răng cắn chặt.

Trong khi cả đám còn chưa kịp phản ứng thêm gì, đã nghe tiếng la oai oái.

- Á!!!!!!!!!!

Tiếng hét thảm tiếp theo đương nhiên không phải từ miệng Vĩnh Tường, mà là ở miệng Nguyễn Tân.

Không hiểu cậu trai nhìn có vẻ thư sinh kia lấy đâu ra khí lực, nhanh chóng chộp lấy cánh tay vừa huých tới kia. Bẻ cái rắc.

- Á mẹ ơi!

- Đau quá..

Nói rồi trong ánh mắt cực kỳ ngỡ ngàng và hoang mang của cả đám to xác, cứ thế kéo thẳng Vĩnh Tường rời khỏi.

Cả một bầu trời u ám vừa xẹt qua đây chăng?!.

Nhìn nhau hoảng hốt.

- -----------

Vĩnh Tường còn chưa kịp định thần gì cũng đã bị lôi đi mất dạng.

- Đi đâu vậy?

- Đi đâu?

- Ey, Trúc. Anh hỏi em đi đâu?

Sơn Trúc không trả lời lấy một tiếng, cả đoạn đường túm người tống lên xe, cứ thế một mạch lái đi, đôi mắt một thoáng lại liếc tới vạt áo dính máu kia.

Tay nắm vô lăng thêm siết.

Đã biết là bị thương, còn cố sức như thế để làm gì?

Trận đấu đó, mỗi một bước chạy, mỗi một cái vươn người...

Chẳng lẽ không thấy đau sao.

Đau ư?..

Sơn Trúc cố xua đi, sao trong lòng lại thấy có chút nhói thế này?

Thậm chí, vết thương đó là bởi vì cậu mà có.

Người ta làm tổn thương cậu đã nhiều, nhiều đến chai sạn mãi rồi không còn thấy đau nữa. Nhưng tên này... lại là người đầu tiên vì cậu mà chịu đau.. như thế mà chưa một lời oán trách cậu, hàng ngày vẫn nhìn nét mặt cậu khi ăn từng ngụm nhỏ thức ăn, hàng ngày vẫn cứ như thế để cậu lừa gạt.

Ngu ngốc.

Anh.. thật khiến tôi tức chết mà!

Vĩnh Tường vừa chặn lại vết máu, một lúc lại thấy đôi mày của Sơn Trúc nhăn lại, liền hỏi:

- Sao vậy? hả?

- Sắc mặt em không tốt lắm?

- Hả?

Vẫn là không trả lời.

Chung cư. Sơn Trúc thậm chí còn không thèm để xe vào hầm, cứ như thế mặc kệ mà tạt đại vào một bên lề đường.

- ---------

Vĩnh Tường ngây ngốc nghe cánh cửa đóng sầm sau lưng mình, đưa tay lên sờ sờ trán Sơn Trúc:

- Em.. ốm hả?

Sơn Trúc vẫn không trả lời, khoát tay rời đi, nhanh chóng tiến đến phía tủ thuốc, mang tới bông băng đầy đủ, chỉ lên chiếc ghế sofa.

- Ngồi xuống.

- Vén áo lên.

- Hả?

- Vén áo lên!

Vĩnh Tường hơi chần chừ một lát mới hiểu, hiểu rồi liền rất vui vẻ mà cười.

Em ấy lại bắt đầu khác lạ như thế, là vì vết thương này sao?

Lập tức lột hẳn áo cho khỏi vướng, chỉ chỉ vào vết thương:

- À.. cái này..

Câu nói còn chưa buột khỏi miệng, đã thấy Sơn Trúc ngồi kiễng xuống ngay trước mặt, tay chạm tới miếng băng dán sơ sài. Giật ra.

- Á!!!!

- Đau đau.. đau.

Quả nhiên, vết rách dài hơn nửa gang tay, lại chỉ được băng lại bằng mấy miếng bông qua loa như thế, tuy vết máu có hơi chút dọa người, nhưng chung quy lại thì cũng không quá nghiêm trọng.

Sơn Trúc thở hắt một hơi.

Bài học sơ cứu với vài thứ thuốc cần thiết này, với cậu đương nhiên quan trọng hơn mấy bài triết học Mác – Lê Nin nhiều lắm.

Sơn Trúc tỉ mỉ một lần rửa vết thương, lại chấm khô.

Vĩnh Tường hai tay tựa về phía sau, hơi nghiêng vạt sườn, nhìn một thân người đang nghiền viên thuốc, Sơn Trúc như cảm được ánh mắt đó, hắng giọng:

- Thuốc kháng sinh này nghiền ra, rắc trực tiếp lên vết thương tốt hơn nhiều so với việc uống.

Vĩnh Tường quan tâm quái gì tới việc rắc hay uống.

Chỉ là,

Từ góc độ này nhìn xuống, đôi môi kia mọng đỏ quá đi...

Tuy rằng nhiều lúc Sơn Trúc cứ như một ông cụ non, tính tình thật khó hiểu. Nhưng cảm xúc bây giờ.. khi mà đôi tay mảnh dẻ kia nhẹ nhàng rắc từng chút bột thuốc lên mặt vết thương đã nứt, nhìn.. vô cùng dịu dàng..

Vô cùng.. đáng yêu.

Rất thích.

Trái tim đập nhộn hết cả, y như khi thấy nụ cười của Sơn Trúc trên khán đài sáng nay.

Quá bất ngờ, và cũng quá vui mừng. Chính bản thân Vĩnh Tường cũng không hiểu sao, mỗi một cú đập bóng chuyền đi, đều cảm thấy như có lực hơn gấp mấy lần, khi nghĩ rằng có một ánh mắt như thế.. đang nhìn mình.

Hoặc cũng có thể là bản tính của đàn ông trỗi dậy sao?. Muốn thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt người mà mình.. để ý.

Vĩnh Tường say đắm nhìn từng đường bông băng kia xong xuôi dán tới, lại chỉ tự hỏi, đôi mi kia sao lại dài như vậy?

Còn.. hơi run lên.

- Trúc..

- Hửm?

- Anh..

Sơn Trúc ngẩng đầu lên, đôi mắt vương lo lắng:

- Đau sao?

Vĩnh Tường ngẩn người:

- Anh.. có thể hôn một cái không?

- ???!!!!

Sơn Trúc mất hàng chục giây mới phân tích xong câu nói, vẫn cứ để nguyên như thế mà nhìn người.

Chóp tai Vĩnh Tường lại bắt đầu đỏ lên,

Thôi xong, thôi xong, cái miệng này.

Sao cứ hơi hồi hộp là lại phun linh tinh cả, tay vò vò chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, tính chuồn.

- Hơ.. anh.. ngại quá..

- Ưm...

Đôi mắt Vĩnh Tường phút chốc trắng tròn,

Vì như thế mà cả người Sơn Trúc đã bật dậy, nhào tới, ép chặt anh ngẩng đầu ra phía sau sofa, hôn lên.

Nụ hôn quấn quýt vương vất, mang theo cả chút mùi thuốc chưa tan. Sơn Trúc vòng lên cần cổ màu đồng kia, trụ chắc lấy, đôi môi mút mát bờ môi còn mặn vị mồ hôi, cánh lưỡi đánh vòng theo khóe môi, khôn khéo lách vào sâu bên trong, động lấy chiếc lưỡi còn rụt rè kia, khuấy đảo.

Vĩnh Tường bị hôn đến miên man thở dốc, mắt cũng khép chặt, bám dính lấy người.

Sơn Trúc đảo tư thế, để cả bản thân đều dần ngồi xuống nơi háng, Vĩnh Tường nương theo chuyển động dụ dẫn của đầu môi kia mà cũng hạ lưng eo người xuống dần.

Đến khi đầu lưỡi Sơn Trúc bắt chiếc động tác ra vào nơi dưới thân, nửa rụt lại, nửa thọc tới sâu hơn, rồi liếm quanh hàm răng góc lợi kia, lại đem chính háng mình ma sát tới đũng quần thun.

Vĩnh Tường quả thực không dấu nổi phản ứng.

- Ha...

Sơn Trúc vừa tầm khơi gợi lên, lại buông nụ hôn rời khỏi môi người:

- Thực là chỉ muốn hôn một cái?

- .....

- Hửm?

Vĩnh Tường mặt cũng đỏ bừng, xúc cảm từ nụ hôn này quá tuyệt vời, nhưng lại không tránh khỏi có chút.. gợi tình, thực muốn khép chân lại,

- Cảm.. cảm ơn em..

Không ngoài dự đoán, tên này như thế còn muốn trốn?!

Miếng ngon dâng tận miệng, từng đường vòm khuôn ngực mê ly kia lẫn chút vị phong trần của mồ hôi ở ngay trước mắt này, còn muốn đi đâu?

- A....

Vĩnh Tường không thể tưởng tượng nổi, cả mái đầu vương vấn tóc tơ kia đã chuyển xuống một bên núm vú sậm màu của mình mà nút lấy, hàm răng cọ nhẹ một cái, bàn tay còn lại cũng không rảnh rỗi, trực tiếp men theo đường lông kéo rõ luồn thẳng qua cạp quần, bắt lấy cậu em nhỏ bán cương kia, ngón tay lập tức bao bọc lấy, không để một câu phản kháng kịp thốt ra, liền sóc đẩy hơn chục nhịp.

Sơn Trúc không những bú nút, cợt nhả mà hút ra rồi bật lại trên đầu môi đùa giỡn viên đậu đỏ, ngón tay phía dưới hơi lách qua khe của mũ nấm, khêu gợi ra một dòng dịch trong suốt khiến cả người Vĩnh Tường đều giật bắn. Bàn tay còn muốn đưa tới giữ lại tay Sơn Trúc, giờ đây chuyển thành bám chắc lên bờ eo thon nhỏ,

Cảm xúc từ đầu ngực truyền tới, cộng hưởng với từng tấc da vô cùng nhạy cảm nơi dương v*t hồng hào kia, đầu khấc liên tục giật nảy, nhỏ thành một vệt nước ướt dính vải quần.,

Vĩnh Tường phút chốc cảm thấy bản thân như cá nằm trên thớt rồi, không xong... vành mắt cũng mờ sương, há miệng thở dốc..

- A..

- Thích quá...

Từng đường gân được men theo, ngón tay mơn trớn gẩy qua hai ổ trứng, vừa kích thích sung sướng, vừa có chút lạ lẫm, liền co siết lại, cả chiếc côn th*t lại càng muốn căng to hơn nữa...trong người từng dòng máu cũng bắt đầu nóng sôi, Sơn Trúc đảo tay liên tục, nơi đầu ngực Vĩnh Tường cũng đã bị mút tới dựng lên thành vòng, bỗng chốc buông tay, dừng nhịp,

Nơi yết hầu lộ rõ chất đàn ông kia, nặng nhẹ mà mút tới một vệt hôn ngân chói mắt

- A...

Vĩnh Tường đang theo mấy chục nhịp động điên dại vừa nãy mà muốn bắn, lại bị ngừng nhịp tay, cậu em nhỏ ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang gặm cắn..

Đừng ngừng lại, trời ạ...

Giọng nói đặc quánh, nhưng lại không thể phát ra..

Lại chỉ có thể điên cuồng trút nó vào nụ hôn này.

Vừa bắt lấy chiếc cằm thon, vừa đẩy lưỡi vào vụng về mút mát.

Dưới thân không ngừng cách lớp quần tây, theo đúng phản ứng nguyên thủy nhất, cọ lên.

Sơn Trúc không tránh đi nụ hôn kia, nhưng cũng không dễ dàng gì cứ thế để Vĩnh Tường bắn ra phí phạm được.

Cả người mềm như nước, áp lên lồng ngực kia, đôi cánh mông rời khỏi dương v*t đang cọ tới.

Vĩnh Tường chưng hửng, nghẹn bứ một mảnh trong cổ.

Sơn Trúc liếm một cái sượt qua chóp mũi của Vĩnh Tường, thở chút hơi:

- Thực là chỉ muốn hôn một cái?

- ....

Vĩnh Tường nuốt xuống một ngụm, mặt đều đã đỏ lựng, chút lý trí cuối cùng thúc giục anh lảng tránh, nhưng đầu lưỡi kia còn nghịch ngợm vẽ vòng khắp vành tai, ngón tay duỗi xuống, nhằm đầu khấc kia, búng một cái.

- Trả lời?

Nét mặt Vĩnh Tường đã thực sự nhịn tới quá chật vật, một búng này khiến dòng nước nhỏ bung bật ra, vừa đau vừa sướng tới tê dại. Gầm lên một tiếng.

- Còn muốn - làm chết cậu!

Lần này thì, ác quỷ thắng.

Hoặc chỉ đơn giản là, thực muốn dành hết dịu dàng mơn trớn, ánh mắt cười trên khán đài kia, đem nó khảm sâu vào da thịt này, chút tình nhen nhóm, tưởng là bé nhỏ, lại kích thích đến không ngờ.

Vĩnh Tường một mực đè xuống, điên cuồng giật xé quần áo trên người Sơn Trúc, nói cũng không nói ra được một câu, hổn hển bú mút khắp nơi, điên cuồng mà ép cả người Sơn Trúc ghì xuống dưới háng mình, muốn đẩy dương v*t đã sưng trướng kia vào miệng người.

Sơn Trúc tránh đi, lướt eo mà lùi lại, tựa lưng lên sofa, khẽ mở hai chân, đem vài ngón chân miết lên cây gậy trước mặt.

Hậu huyệt chúm chím, một bước co, một bước mở.

Lời nói nhỏ nhẹ vương bọt nước, đầy dâm dục, tự đưa tay ấn lên cửa huyệt, mời gọi:

- Sao vậy? Là không biết để vào đâu thật, hay không còn đủ sức?

Vĩnh Tường cũng sắp điên rồi, hai ba gì đại khái lấy một chút nước bọt bôi qua quýt, trong não bây giờ không còn nghĩ được bất cứ thứ gì khác.

Đẩy vào.

Hự...

Sơn Trúc cảm giác, cả nơi ấy cũng đều quá khó tiếp nhận ngay được, vậy nhưng Vĩnh Tường cũng chẳng có kinh nghiệm gì, dương v*t được cả vách tràng nóng bỏng bao phủ, đại não không còn một con noron, cứ thế cố gắng thể hiện mà thôi. Đẩy rồi lại đẩy.

Đau,. Sơn Trúc nhíu mày, đầu ngón chân khẽ run bật.

- A....

- Chặt quá...

- Thích...

Nhưng.. cảm giác lại chân thật đến không thể tả nổi.. rõ ràng là đau, thế nhưng vì sao lại không bài xích, không co lại?

Là vì.. khuôn mặt trước mắt này sao?

Là vì mái tóc buộc chỏm theo từng cú hích mà lay động, mùi mồ hôi mặn chát trộn lẫn với hương vị của dục vọng.

Nếu là người này,

Nếu là thứ hồng hào sạch sẽ ngọt lành ấy...

Thì, không đau nữa.

Sơn Trúc mỉm cười, cánh tay đu lấy cổ người, ưỡn ngực chủ động đón từng cú thúc đầy khoái cảm kia.

- Thích quá..

- Nhanh một chút

- Ưm.. ư.. như thế.. đúng rồi..

Vĩnh Tường say mê nhìn người dưới thân, hai núm vú nhỏ dựng thẳng, vừa động vừa le lưỡi muốn liếm sượt qua.

- Ha... thích quá..

- Ngực..

Sơn Trúc đẩy eo, cả khoang ngực nhỏ chạm lên bờ môi kia, sướng đến run rẩy cả chân.

Vĩnh Tường thèm khát bế thốc người lên, dính sát lấy, vừa có thể thoải mái bú mút bờ ngực kia, vừa có thể đem côn th*t chôn vào sâu nhất.,. Hậu huyệt tham lam hé mở, một lần lại một lần nuốt tận gốc bờ lông mu rậm rạp, chọc đến từng nếp thịt đều ngứa ngáy.

Vĩnh Tường càng đơn thuần mà làm vậy, Sơn Trúc càng vì thế thoải mái tới mức nơi hậu huyệt kia cũng muốn xuất ra nước...

Quá đã...

côn th*t này.. hựm.. quá đã rồi...

============//============

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi