GIỐNG ĐỰC

Truyện 7 chương 20: Yêu.

Quả thực Sơn Trúc không nói xuông, cậu không giỏi việc nhà một tý tẹo nào.

Nói trắng ra là làm cái gì cũng muốn đổ bể hết.

Riêng cả món bắp cải luộc đơn giản nhất như thế này, cũng thiếu chút thành cháo, dùng thìa mà xúc.

Còn mấy con tôm, râu cắt chưa xong, là tôm rang muối hay muối rang tôm còn chưa rõ.

Vĩnh Tường dở khóc dở cười:

- Không sao, ăn cũng ngon, đỡ phải nhai.

Sơn Trúc thở dài, nhìn một bàn thức ăn không nuốt nổi:

- Đi ra quán đi. Em thực sự.. không có năng khiếu khoản này lắm.

- --------

Nửa tháng trôi qua như thế, tay nghề nấu nướng của Sơn Trúc cũng không khá hơn là bao.

Cần gì quan trọng quá như thế?

Nếu như cậu chỉn chu mà nấu, làm sao có thể một hai nốt phỏng mờ khiến người kia xoắn xuýt,

Nếu như cậu phơi quần phơi áo thẳng ly thẳng nếp, làm sao có thể đứng ngắm bóng dáng một người rũ bay từng chút bọt nước nhỏ trong bình minh ban sớm.

Cuộc sống cho phép ta lựa chọn, cần gì phải chọn thứ khiến mình mệt mỏi đây?

Vĩnh Tường nghiêng đầu, cười với cậu.

- Em dậy sớm như vậy?

Một vòng tay khẽ chạm qua eo, êm ru không nói.

Hai người, đứng tựa ban công, cùng đếm từng ánh nắng sớm chiếu rọi,

Bình minh một lần nữa, thắp sáng lên trong trái tim của Sơn Trúc

Những lỗ hổng, dần được lấp đầy.

Cảm giác này.. ấm áp quá.

Vĩnh Tường, em thích anh. Rất thích anh.

Ngẩng đầu lên, đón lấy nụ hôn chạm đầu môi ngọt ngào.

- Trúc, em.. làm gì?

Sơn Trúc dời đầu ngón tay chạm xuống đũng quần Vĩnh Tường,

- Em muốn " ăn " nó.

- Nhưng.. đây là ban công.

Sơn Trúc bỏ qua, cậu đương nhiên biết đây là ban công. Như thế chẳng phải càng thú vị hơn sao? Chính bản thân đã quỳ xuống, đỡ lấy dương v*t hồng hào bán cương kia, hôn lên:

- Vậy thì... anh phải rên khẽ một chút.

Vĩnh Tường thoáng đỏ bừng mặt, bối rối nhìn khắp xung quanh,:

- Trúc.. vào nhà đã..

Sơn Trúc trả lời bằng cách, dùng chính chút răng nhỏ, nghiến xẹt qua lớp da đang bọc ra đầu mũ nấm, kéo tuột xuống.

- A....

Vĩnh Tường vừa đau vừa giật mình, hét lên một tiếng.

Sơn Trúc buông miệng, cậu em nhỏ bật qua đập vào bên má:

- Anh đó, còn kêu to như vậy? muốn hàng xóm qua xem? Hửm?

Vĩnh Tường....

- Nhưng..

- A...Ưm...

Đầu lưỡi trơn trượt luồn lách giữa khe dương v*t kia, tách đôi đầu khe nhỏ hẹp, liếm sâu tận vào bên trong, đôi bàn tay thon nhỏ không rảnh rỗi mà ôm trọn vân vê hai hòn trứng, khiến Vĩnh Tường phải cắn chặt môi, hai cánh tay chống ra phía sau lan can, dùng sức mà gồng.

- Ưm...

Từng tiếng nhỏ muốn vang lên mà lại nghẹn bứ trong cổ, cảm giác vừa sợ hãi bị bắt gặp lại vừa thích đến bay bổng khiến Vĩnh Tường một mảnh khổ sở.

Ngay dưới kia, bên trái hoặc bên phải, nếu..

Ưm.. Nếu.. chỉ cần có người ra ban công... nhìn kỹ một chút, liền phát hiện ra cái tư thế khó nói này..

Cứ như thế, trên não và dưới kia giằng co nhau, một nửa muốn rút ra đến sợ sệt, một nửa lại tham lam đẩy sâu đẩy sâu hơn nữa.

Sơn Trúc bú mút điêu luyện, từng phân da đều không chừa, hai ổ trứng cũng bị chơi đùa đến sun lại...

- Ngừng..

- Anh... anh ra...

Kích thích tột cùng chịu không nổi, Vĩnh Tường ra sớm hơn thường ngày rất nhiều.

- A...Ưm..

Sơn Trúc khuôn mặt đỏ hồng,, nuốt xuống, ngẩng đầu đưa chút tinh dịch còn dư lại, hôn lên môi Vĩnh Tường:

- Thử nếm xem, vị của anh là vị gì nha?

Vĩnh Tường nghẹn một mảnh muốn chết, bế thốc cả người vào trong giường, gần như dằn xuống:

- Em chịu phạt đi.

Sơn Trúc đưa một ngón tay, chậm rãi vén đôi đùi trắng nõn lộ ra ngoài:

- Rất sẵn lòng.

========

Vĩnh Tường điên đảo, say mê

Không chỉ là ở trên giường không sao dứt ra nổi. Ngay cả ngoài cuộc sống cũng hoàn toàn không có điểm gì để chê.

Sơn Trúc quá tuyệt vời, luôn biết nặng biết nhẹ.

Chưa bao giờ quá bám dính, cũng chưa bao giờ quá thờ ơ.

Một kẻ lão luyện trải đời, nắm trong tay được từng ý nghĩ của đàn ông.

Vĩnh Tường so ra, cũng chẳng qua là hơn về chiều cao cân nặng.

Si mê, là điều hiển nhiên không cần bàn tới.

Thế nhưng nếu chỉ có thế thì cũng không đúng lắm.

Nụ cười trên môi của Sơn Trúc bây giờ. Là thật.

Vĩnh Tường kéo người tới một nhà hàng không quá sang trọng. Nhưng để chọn một không gian riêng như thế này, chắc chắn cũng đã phải suy nghĩ tới bốn phương tám hướng rồi.

Không gian dung dị,

Đèn lồng một cái treo trên cao tạo không khí ấm áp cổ xưa, bên cạnh đều là chút hoa cỏ dại mơn trớn nép vào tường.

Vĩnh Tường kéo chiếc ghế phía đối diện,

Sơn Trúc có chút bất ngờ, ngồi xuống.

Từ dưới ngăn bàn kia, là duy nhất một bông hoa hồng đỏ,

Không cần phải nhìn, Vĩnh Tường thực sự là muốn đỏ tới nứt đôi tai ra luôn rồi.

Gượng gạo chìa ra trước mặt người:

- Sơn Trúc..Em có đồng ý.. làm người yêu anh không?

Sơn Trúc lại chỉ thẫn thờ cả người.

Trò trẻ con ngây dại này,

Thế nhưng.. lại chưa từng trải qua..

Quà xa xỉ, cũng nhận nhiều rồi. Những bó hồng lớn cần phải vác trên vai, cũng đã nhận không ít.

Nhưng.. một bông hoa hồng lẻ loi thế này, chẳng đáng bao nhiêu,

Lại thành ra thứ trân trọng ngàn đời không mua được.

Tình cảm.

Bao nhiêu tiền để mua được đôi tay run run đang cầm đóa hồng chìa ra trước mặt kia?

Bao nhiêu tiền để mua được đôi vành tai đỏ cháy vì ngượng ngùng trong tim kia?

Bao nhiêu tiền, để mua được tình yêu của anh đây Vĩnh Tường?

Ván này, em lại thắng rồi, nhưng sao.. thắng mà lại khóc đây?

Hai mươi mốt năm.

À, thì ra, sống tới hai mươi mốt năm, em lại một ngày trở về với tuổi mười bảy của chính mình. Thổn thức trong tim một lời tỏ tình không đường chẳng mật, mà lại thấu tới tim gan.

Vĩnh Tường nhìn vành mắt đỏ hoe kia, bàn tay càng run rẩy:

- Sơn Trúc... Em.. Em..

- Được.

- Em nói gì cơ?

- Em nói: anh là người của em.

- Vậy là em đồng ý sao?

- Chỉ có người điên mới từ chối.

Nụ cười trên môi cùng nở,

Trái tim cùng đập một nhịp như thế hay sao?

Anh rất thích, rất thích, rất yêu em.

Em cũng vậy.

Ở nơi đây, dưới một ngọn đèn lồng treo trên tán cây xanh mát

Em bắt đầu lại từ đầu một lần, thanh xuân của chính mình.

Có được hay không?

Em, sẽ có thể quên đi từng ngày tháng phiêu bạt hết các góc quán bar

Quên đi bụi trần phong sương trên ga giường nhàu nhĩ

Chỉ là yêu thôi, sao lại không thể?

Như vậy, có anh, em lại một lần là Sơn Trúc của chính mình.

Yêu, Em rất yêu anh. Vĩnh Tường.

=========

Ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương dìu dịu dập dềnh,

Phạm Vũ lần tay vào trong ngực chàng thanh niên trẻ tuổi trước mặt, lần tới hai viên đậu đỏ khẽ xoay tròn,

Người con trai rên khẽ một tiếng điệu mị, lả lướt ấn một ngón tay xuống háng Phạm Vũ

- Hư quá,

Phạm Vũ cười bật,

- Sao nào? Còn muốn hư hơn nữa không?

- Muốn.

Phạm Vũ dời tay, vừa kéo người rời khỏi quầy, lại như va phải một người.

Không đúng, là cố tình chặn ngang mới đúng.

Giương đôi mày rậm lên, khó chịu nhìn người đàn ông hơn 30 tuổi kia,

Phạm Vũ lớn giọng:

- Sao?

Người đàn ông kia như vậy mà mỉm cười đầy chuẩn mực, đưa tay ra bắt lấy:

- Xin chào. Tôi là Văn Mạnh

==========//===========

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi