GIỌT LỆ TÌNH


Một tuần sau...
Mùa thu, cảnh đêm yên bình, lãng mạn.

Ôn Kiến Hoa tay ôm một đóa hoa hồng đỏ đứng trước tiệm xăm Mộc Băng Nam, với nét mặt tuyệt nhiên phấn khích, mong ngóng.
Lúc này đã chín giờ tối, cuối cùng anh ta cũng chờ được người mình muốn gặp.

Cả sự xuất hiện của Ôn Kiến Hoa cũng khiến cô gái vừa bước ra khỏi cửa tiệm thoáng chốc ngạc nhiên.
"Anh Kiến Hoa?"
"Chúc mừng sinh nhật em!"
Đóa hoa hồng đỏ rực được hướng tới trước mặt Diệp An Băng, ánh mắt dịu dàng của người đàn ông ấy, tuyệt nhiên khiến biết bao học trò của cô lén lút nhìn ra là say đắm.
"Anh không nhắc, chắc em cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của mình."
"Cơ mà anh về nước khi nào vậy? Lệ Lệ đâu?"
Nhận lấy đóa hoa, cô vui vẻ bắt chuyện, Ôn Kiến Hoa cũng hòa nhập cùng bầu không khí thoải mái đang có.
"Anh vừa xuống máy bay thì tới đây tìm em luôn.

Lần này anh về một mình, Lệ Lệ vẫn đang ở Đức."
"Vậy à! Anh về chơi hay có công việc gì?"
"Anh về đón sinh nhật cùng em!"
"Đi nào, lên xe anh đưa em đi ăn!"

Nói xong, Ôn Kiến Hoa đã trực tiếp nắm tay Diệp An Băng dẫn cô tới chiếc ô tô vừa thuê để tiện việc đi lại.
Tuy rất ngỡ ngàng, nhưng Diệp An Băng cũng không biết phải làm sao nên đành đi cùng Ôn Kiến Hoa một chuyến, dù sao anh cũng là có ý tốt muốn đón sinh nhật cùng cô.
Chiếc xe đưa cô đi dần lăn bánh, và bấy nhiêu hình ảnh thân thiết vừa rồi giữa hai người họ đều thu trọn vào tầm mắt của hai người đàn ông đang ngồi trong xe quan sát cách đó không xa.
Thấy họ đi, chiếc xe đó cũng nhanh chóng bám theo sau.

Bên trong xe là bầu không khí lạnh lẽo đến mức choáng ngộp.
"Thật ra thì anh cũng chỉ nói bừa thôi, nhưng không ngờ là Diệp An Băng lại có người đang theo đuổi thật.

Trông họ còn rất thân mật, có khi nào đã bước vào mối quan hệ sắp kết hôn luôn rồi không?"
Không nghe thì thôi, nghe thêm vài câu của Thái Vĩnh là sắc mặt người bên cạnh càng thêm đen.
"Thời gian qua cô ấy sống thế nào?"
"Thì như anh kể với chú mày rồi đó.

Sau khi tang lễ kết thúc, Cảnh sát Trưởng Đoàn Diêu tới tìm trả lại giấy kinh doanh quán bar, di chúc chú để lại anh cũng công bố trước mặt Quách Khiếu Lâm, nhưng mà Băng nó từ chối nhận.

Sang quán bar lại cho anh, rồi đi học nghệ thuật xăm hình, tám tháng sau làm chủ, hiện tại đang theo dạy mười học viên nam lẫn nữ."
"Cũng nhờ có chú, mà mối thù giữa cả hai gia đình mới chấm dứt.

Quách Khiếu Lâm hối hận về những chuyện đã làm, sau đó cũng rửa tay gác kiếm, trở thành một vị Chủ tịch của cả hai Tập đoàn lớn tại Thượng Hải và Giang Thành.

Tóm lại là mọi việc giờ đã ổn rồi, chỉ cần chú xuất hiện nói ra hết mọi chuyện là êm đẹp."
"Những chuyện đó anh nói rồi, em đâu có kêu anh nhắc lại.

Ý em hỏi là vấn đề tình cảm của An Băng.

Một năm qua, cô ấy có phát sinh mối quan hệ mới với người nào chưa? Ngoại trừ người đàn ông vừa rồi."
Quách Khiếu Nam phũ phàng không thương tiếc, cứ hễ khi có chuyện gì liên quan tới người phụ nữ của hắn là y như rằng hắn trở nên lãnh khốc như gió thổi băng tan.

Mà thái độ đó của hắn lại khiến Thái Vĩnh mất hứng ngang.
"Chuyện đó anh không biết.

Cả năm trời lo chăm chú mày, đến vợ lớn vợ nhỏ ở nhà còn không về thăm được thì thời giờ đâu canh chừng người phụ nữ của chú."
"Thế mà dám bảo cô ấy sắp kết hôn."

"Nhờ vậy mới có kẻ nghe thấy, biết sợ rồi chịu tỉnh dậy đấy chứ."
Hắn ngông nghênh, Thái Vĩnh liền đáp trả thẳng thừng như dội nước vào mặt đối phương, khiến hắn nhất thời câm nín.
Vài phút sau, hắn mới hạ giọng lên tiếng:
"Thời gian qua vất vả cho anh rồi.

Em vẫn nợ anh một lời cảm ơn!"
"Thôi thôi, sến súa quá.

Chú cho anh về quê thăm mấy em mỹ nữ của mình là đại ân đại đức rồi.

Một năm "ăn chay", chú không biết trong anh nó bí bách tới mức nào đâu."
Nhắc tới vấn đề "chay, mặn" sắc mặt Quách Khiếu Nam trở nên hứng thú.

Dù sao cũng 26 năm rồi, hắn chưa từng biết mùi vị được "ăn thịt mỹ nữ" là như nào nên khó tránh khỏi tò mò.
"Ăn thịt", sướng đến thế cơ à?"
"Còn phải nói.

Trêu hoa ghẹo bướm chính là mỹ vị nhân gian, có cái gì sánh bằng chứ.

Anh thấy lần này chú mày nên tấn công dứt khoác, nhanh gọn lẹ để sớm được về bên nhau, chứ day dưa cả hai năm trời rồi mà chả có cái gì ra hồn.

Hết hận thù rồi, thì hãy hết mình với cái gọi là yêu thương đi."
Tuy là bề ngoài có vẻ vô tư, nhưng Thái Vĩnh vẫn là một người đàn ông có chiều nhìn sâu rộng, nói về phụ nữ thì anh ta càng rành rọt, nên chỉ nói dăm ba câu thôi đã khiến đối phương hào hứng.
"Hiểu rồi! Vậy sáng mai anh về nhà thăm mấy cô vợ của mình đi, mọi chuyện còn lại em tự lo liệu được."

"Chú mày nói thật à?"
"Thật chứ sao không! Anh cứ về nhà đi, chờ em báo hỷ rồi lại bay sang đây chung vui."
"Hay đấy! Thế lát nữa anh gọi điện báo trước với mấy em người đẹp cho họ mừng."
"Ây da...!Cuối cùng thì ngày tháng tự do tự tại của bổn đại gia cũng đã tới rồi, haha..."
Thái Vĩnh rất phấn khích, cười nói sỗ sàng, khiến Quách Khiếu Nam cũng không nhịn được mà cười theo một cái.
Họ vẫn tiếp tục bám theo chiếc xe của Ôn Kiến Hoa đến một nhà hàng nằm cạnh bờ sông.
Nơi đây không gian trữ tình lãng mạn, Diệp An Băng được người đàn ông ấy đưa tới chiếc bàn ăn đã bày sẵn hoa và nến.

Điểm nhấn khiến cô chú ý là toàn thể bàn ăn ngoài trời này đều không có khách ngồi, chỉ có riêng họ.
"Anh đặc biệt bao trọn gói bàn ăn bên ngoài này rồi, nên chỉ có hai chúng ta thôi, phù hợp với sở thích thích yên tĩnh của em."
Sự đón tiếp quá mức gần gũi của Ôn Kiến Hoa, khiến Diệp An Băng vẫn luôn thấy bối rối.

Dù sao anh ta cũng đã đính hôn với Lệ Lệ, cô không muốn day dưa vào đàn ông đã có bến đỗ riêng, nhưng xét thấy anh ta cũng là bạn thân thiết hồi còn nhỏ với mình tới tận giờ, nên vẫn chưa tiện vạch rõ ranh giới.
Lúc này, có hai nhân viên phục vụ lại mang bánh kem và quà tới, khiến Diệp An Băng càng bỡ ngỡ.
"Tặng em! Quà sinh nhật này là đích thân anh chọn lựa đấy."
"Ờ...Vâng! Cảm ơn anh, hôm nay anh làm em bất ngờ quá."
Ngại ngùng nhận lấy hộp quà từ tay Ôn Kiến Hoa, cô vẫn đang không biết nên ứng xử như thế nào, thì cách đó không xa đã có một người ghen tuông tới đỏ cả mắt.
Thái Vĩnh đặc biệt cảm thấy mùi giấm này quá chua, chua tới mức khiến anh ta cũng phải nhăn mặt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi