GIỮA NHỮNG NHỚ QUÊN

Edit: Doãn Cơ

Beta: Bích Trâm

"Cô ấy không muốn gặp cậu." Trác Việt nói ra sự thật.

Từ Mộ Duyên trầm mặc không nói gì, môi mỏng khẽ nhếch, Trác Việt nói là sự thật, anhcũng sớm đoán được kết quả sẽ là như vậy, chỉ là không nghĩ tới sẽ ở tình huống như vậy, là cô thấy anh trước.

"Mình sẽ đi tìm cô ấy." Từ Mộ Duyên nói rõ ràng mà kiên định.

Anh nói là tìm cô ấy, nhưng Trác Việt biết, ann nói là anh một lần nữa đem Tang Điềm tìm trở về, là làm cho cô lại yêu anh giống như 5 năm trước.

Trác Việt đột nhiên cảm giác có chút hơi buồn cười, "Cậu không cảm thấy cậu như vậy rất khốn kiếp sao? Lúc cậu bỏ đi cô ấy vẫn còn yêu cậu, vất vả cho đến tận bây giờ, mà cậu còn nghĩ muốn tìm cô ấy trở về. Từ Mộ Duyên, Tang Điềm không phải là trò chơi của cậu, không phải muốn tìm người trở về là người sẽ trở về. "

"Mình hối hận." Từ Mộ Duyên thấp giọng nói, âm thanh khàn khàn nặng nề.

***

Một năm trước, Trác Việt gọi điện cho anh, hỏi anh rằng: "Cậu còn có thể quay trở về nước sao?"

Lúc đó anh chưa có xác định, người nhà hắn đều ở nước Mỹ, sự nghiệp của anh chủ yếu là ở Mỹ, Trác Việt tựa hồ hiểu ý của anh, hỏi anh: "Cậu còn nhớ rõ Tang Điềm sao?"

Bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc, chỉ bất quá hai người cho tới bây giờ không có nhắc đến Tang Điềm, Tang Điềm là người anh thích nhất, yêu nhau hai năm, cho dù đã chia tay cũng không có khả năng không nhớ.

Anh ngay lúc đó trả lời: "Nhớ kỹ, chỉ là ít khi nhớ đến."

Trác Việt tựa hồ cười một tiếng, thanh âm cũng biến thành nhẹ nhàng trong sáng, "Cô ấy có nói với mình, cô ấy hiện tại cũng rất ít khi nhớ tới cậu, cậu cũng đã nghĩ như vậy, đó là tốt nhất."

Ngày đó Trác Việt nói với ann rất nhiều chuyện, mỗi khi nghe nhiều hơn một câu anh liền hoảng hốt nhiều một chút. Những chuyện đó anh đều từng chưa có nghe qua, từng hình ảnh hiện lên không ngừng chuyển động trong đầu anh.

Lúc đó tâm tình anh rất khó hình dung, có chút hổ thẹn kèm theo tầm tình không rõ, hết sức nặng nề, hết sức khổ sở.

Trác Việt trong lời nói có chút đau lòng, Từ Mộ Duyên sao mà không biết, chỉ là sự phát hiện này khiến anh hết sức khó chịu, nhưng vẫn là nói: " Cậu thích cô ấy."

Là câu khẳng định, không nghi ngờ chút nào mà chắn chắn.

"Đúng"

"Bắt đầu khi nào?"

"À...... Đại khái là từ sau khi cậu rời đi."

Từ Mộ Duyên bắt đầu trở nên căng thẳng, bàn tay nắm trở nên trắng bệch, đột nhiên không cách nào nói rõ tâm tình lúc này.

Hồi lâu, Trác Việt hỏi anh một câu: "Cậu hối hận sao?"

"Hối hận rời bỏ cô ấy sao?"

Hối hận? Từ Mộ Duyên cảm giác mình không hối hận, bốn năm trước chưa từng nghĩ, hiện tại...đại khái cũng sẽ không.

Trên thế giới này điều duy nhất không thể thay đổi là hối hận, bởi vì thời gian không thể quay lại, đã quyết đi thì không thể quay về, chỉ có thể nhìn về phía trước.

Từ Mộ Duyên cũng không đi ảo tưởng cũng giả thiết loại chuyện không thể nào, cho nên anh mới nói rằng mình không hối hận.

Ký ức đôi khi cần một cánh cửa mở, Trác Việt muốn một cái kết quả tốt, vì Tang Điềm cũng vì chính mình, lại không nghĩ rằng Từ Mộ Duyên từng bước đi vào cánh cửa ấy. Tất cả những ký ức đã qua về anh và cô, từng chút từng chút từ cánh cửa ấy mà mở ra.

Anh bắt đầu nghĩ tới cô, nghĩ về cô trước kia, cũng muốn nghĩ về tương lại của bọn họ. Cuối cùng là dự tính về nước, làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ vì muốn một lần nữa đem cô trở về.

Trước đây chưa có cho cô hứa hẹn cùng tương lai, hy vọng bây giờ còn kịp.

***

Trác Việt không nghĩ tới anh sẽ nói như thế, sửng sốt một chút, bỗng nhiên con ngươi trầm xuống, nói với anh: " Cô ấy hiện tại rất tốt, cậu không nên đi quấy rối cô ấy."

"Cậu là nói mình không nên trở về sao?"

"Đúng."

"Cậu hy vọng mình tốt nhất không nên trở về, để nhìn các cậu ở cùng một chỗ?" Từ Mộ Duyên giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn Trác Việt.

Trác Việt thản nhiên đối mặt với hắn.

"Thời điểm cậu rời đi, phải biết sớm muộn gì cũng có người ở bên cạnh cô ấy."

Từ Mộ Duyên trước giờ chưa nghĩ tới chuyện này, anh cùng cô là người của hai thế giới, cuối cùng bên cạnh họ sớm muộn cũng sẽ có một người khác, từng chút thay thế vị trí của người kia.

Trác Việt nói: " Cậu cùng cô ấy hai năm, mà mình đã ở bên cạnh cô ấy năm năm."

Tuy rằng cô một mực từ chối tình cảm của anh...thế nhưng anh vẫn luôn bên cạnh cô, chỉ cần cô chịu bước ra nửa bước, Trác Việt anh chỉ biết sẽ đối tốt với cô gấp trăm lần.

"Như vậy thì thế nào? Từ Mộ Duyên bình thản hỏi lại, dừng một chút nói: "Cô ấy vẫn không có ở bên cậu."

"Như vậy thì đã sao? Hiện tại không có nghĩa sau này." Trác Việt nhìn anh, đồng thời hỏi lại.

Từ Mộ Duyên ngước mắt, đứng lên.

"Cậu nói đúng, hiện tại không có nghĩa sau này, cho nên mình sẽ làm cho cô ấy lại tin tưởng một lần nữa.

***

Tang Điểm suốt cả một buổi tối đều lâm vào trạng thái tinh thần hốt hoảng, cô ở trong tiệm sách ngây người vài giờ đồng hồ, giữ nguyên tư thế cầm quyển sách, nửa ngày cũng không có lật một trang.

Cuối cùng tiệm sách chuẩn bị đóng cửa, mới vội vã cầm hai quyển sách đến quầy tính tiền.

Cái nóng ban ngày đã bớt dần, gió nhẹ từ từ thổi qua, Tang Điềm cảm thấy tỉnh táo không ít. Cảm giác mờ mịt không biết như thế nào kia cũng từ từ tiêu tán.

Người kia từ lâu đã mờ nhạt trong cuộc sống của mình, cô đã sớm từ từ quên đi.

Bắt một tuyến xe để về nhà, Tang Điềm xuống cuối cùng, dọc theo lối đi bộ đi về phía trước, mùa hè nóng bức, người dân ở đây cũng ra ngoài không nhiều, như vậy người đơn độc một mình như cô cũng không nhiều.

Từ Mộ Duyên từ lúc nhìn thấy cô xuống xe, vẫn đi theo phía sau cô, cách nhau mười mấy mét, cô lại không có phát hiện ra, vẫn thong thả bước từng bước một, anh vẫn lẳng lặng theo sau.

Cô so với mấy năm trước gầy hơn chút, ngay cả bóng lưng cũng gầy yếu đi vài phần, mặc một bộ váy trắng tinh, tóc buộc thành đuôi ngựa, phần đuôi tóc hơi uốn cong nhìn rất đẹp.

Tuy rằng không nhìn thấy mặt cô, Từ Mộ Duyên vẫn tưởng tượng ra được, gương mặt ấy đã không còn giống như cô gái mập mạp hồi nào, cằm nho nhỏ, đôi mắt đen bóng. Anh khẽ thở dài một hơi, xế chiều hôm nay cô nhìn thấy bóng lưng anh liền tránh đi, hiện tại anh dĩ nhiên cũng chỉ có thể len lén đi theo phía sau cô, ngay cả khi đi lên để nhìn cô một chút cũng phải cân nhắc hồi lâu.

Hai người đi đến bước đường này, đều là một tay anh tạo thành.

Nhìn thấy Tang Điềm đã đi vào tiểu khu, Từ Mộ Duyên do dự một chút, liền nhanh chân chạy đuổi theo.

Bây giờ đã là 11 giờ đêm, trong tiểu khu tương đối an tĩnh, không biết là có phải mình bị ảo giác, Tang Điềm cảm giác phía sau mình có người đi theo, cô có chút khẩn trương bước nhanh hơn.

"Tang Điềm"

Từ Mộ Duyên vừa lên tiếng, thân hình cô gái trước mặt liền cứng đờ.

(MĐ: 2 anh chị chính thức gặp lại nhau không biết như thế nào đây.. ^o^)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi