GIỮA TIẾNG LÒNG RUNG ĐỘNG

Thu qua đông đến, một năm bận rộn sắp kết thúc. Ngày ba mươi này, nhà nhà đều ngập tràn trong sắc màu vui tươi rực rỡ, và cửa tiệm thú cưng cũng không ngoại lệ. Các cửa sổ sát đất trong suốt dán giấy hoa đỏ chót, mấy bé mèo Ragdoll và Golden túm tụm tranh nhau quả bóng len, Quýt Bự nằm trên võng lười biếng đánh một cái ngáp dài.

Trên cổ nó buộc một sợi dây đỏ, mỗi khi đi lại cái chuông gắn bên phát ra tiếng kêu vang. Nghe thấy âm thanh mấy người chuyện trò trong tiệm, Quýt Bự dựng thẳng dậy, nhảy xuống quen cửa nẻo đi vào khu tiếp khách.

Quýt Bự phóng phốc lên sô pha, ủi vào bộ âu phục của Ngụy Tư Triết cọ cọ, cuộn đuôi lại nằm ụp lên người anh thoải mái liếm láp… Sau đó nó nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay không biết thân biết phận nào đó, nhào xuống đất bước vào phòng salon.

Thẩm Ngải Huyên giương đôi mắt trông ngóng muốn lẽo đẽo chạy theo lại bị Tề Khiêm bế bổng tới trước hàng tủ kính. Anh ta hỏi: “Con gái nuôi của bố, góp ý cho bố nuôi xem nuôi Samoyed hay Chow Chow được hơn?”

Hà Nguyên nghe xong nhức hết cả đầu: “Sao cứ chọn mấy loài hay rụng lông thế, không dọn nổi đâu.”

“Ai mướn ông dọn, làm loạn cái gì không biết, để yên cho công chúa bé bỏng nhà chúng ta chọn.” Tề Khiêm chỉnh lại chiếc nơ kẹp tóc hình nai con cho Thẩm Ngải Huyên, “Ngải Huyên, con thích bé nào nè?”

Thẩm Ngải Huyên làm bộ suy tư dữ lắm, chưa đầy hai giây sau đã vui vẻ chỉ tay: “Golden bự!”

“Rồi!” Tề Khiêm còn vui vẻ hơn cả cô bé, vỗ tay: “Nghe lời con gái nuôi, Golden!”

“Ông đàng hoàng tìm một người đi được không, đừng có ngày nào cũng ba bữa cơm thất thường, thức đêm thức hôm cày game.” Hà Nguyên mở notebook, vừa kết toán vừa nói: “Độc thân bao lâu rồi? Bây giờ ông phải tìm một người quản ông lại, chứ không phải mua một con chó về làm khùng làm điên trong nhà.”

“Ông thì biết cái gì.” Tề Khiêm “Hứ” một tiếng: “Chó độc thân nuôi chó, bọn tôi vui vầy hạnh phúc với nhau làm sao mà ông hiểu được.”

Hà Nguyên: “…”

Thẩm Hựu Thanh chỉnh sửa xong kế hoạch dự án đầu tư cho quý mới, cất tài liệu đi cảm thán: “Ai ngờ đâu, bốn anh em nhà mình cuối cùng chỉ có mình em có con, Lão Hà DINKs, Tề Khiêm chưa thấy cưới, Tư Triết càng không nói tới rồi.”

(*) DINKs: (viết tắt của Double Income, No Kids) là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con. DINKs phải là những cặp vợ chồng có quan điểm sống không cần sinh con và thực tế không sinh con chung. Những trường hợp khác do vô sinh hoặc điều kiện bên ngoài chi phối dẫn đến không có con chung thì không được xếp vào nhóm này.

“Thế thì tốt quá rồi.” Tề Khiêm bẹo bẹo má Thẩm Ngải Huyên, nói với cô bé: “Mai mốt các bố nuôi đều chiều chuộng, cùng con vui vẻ khỏe mạnh lớn lên đấy nhé.”

Thẩm Hựu Thanh nói: “Anh đừng nuông chiều Ngải Huyên quá, con bé sắp bị chiều ra tính công chúa rồi.”

“Làm sao, Ngải Huyên lại đây.” Tề Khiêm cười khà khà: “Con gọi “bố nuôi” đi, bố hứa bao lì xì của bố là dày nhất trong số bốn người ở đây.”

Mắt Ngải Huyên sáng rỡ lên, dốc hết sức la to vào mặt Tề Khiêm: “Bố!”

Thẩm Hựu Thanh: … Nhiều năm vậy túm lại là kết sai bạn rồi.

Cửa phòng salon mở ra, khách hàng ôm chú Poodle lông trắng muốn ra cảm ơn Sở Gia Hòa, thỏa mãn ghé vào quầy thu ngân đăng ký thẻ VIP năm. Sau khi kết sổ sách và tiễn khách đi, Sở Gia Hòa thả Quýt Bự lên võng, đón Thẩm Ngải Huyên từ tay Tề Khiêm, hỏi: Anh đã biết mình muốn nuôi loài cún nào chưa?”

Thẩm Ngải Huyên vừa đụng được vào Sở Gia Hòa đã thích ý dựa đầu vào vai y, Tề Khiêm trả lời: “Chắc chắn rồi, con Golden này đi, cũng coi như có duyên với nó.”

Anh ta lấy điện thoại chuẩn bị thanh toán, Sở Gia Hòa nghiêm túc từ chối: “Anh Tề xem tôi là người ngoài à?”

“Anh thật sự không khách khí với cậu tí nào.” Tề Khiêm nói: “Cơ mà gần đây công ty kiếm được không ít tiền đâu, anh vầy gọi là “phù sa không chảy ruộng ngoài” thôi.”

Sở Gia Hòa cười cười: “Kiếm được nhiều thế ạ?”

Tề Khiêm kinh ngạc: “Tư Triết không báo cáo cho cậu biết à? Ẩu rồi đó, cậu phải đề phòng kẻo cậu ta giấu quỹ đen sau lưng không chừng.”

Quỹ đen đúng là có thật, cơ mà cũng là để cho Sở Gia Hòa. Mỗi tháng Ngụy Tư Triết đều sẽ tích góp một khoản nhỏ giúp y nhận nuôi và cứu trợ chó mèo hoang quanh khu vực này.

Buổi tiệc giữa trưa, Tề Khiêm nhắc đến buổi đấu giá từ thiện năm nay, Ngụy Tư Triết chia thu nhập của mình làm ba, một nộp lên cho Sở Gia Hòa, một mua bảo hiểm dưỡng lão cho Ngụy Kiều, còn một dùng để từ thiện. Bước đầu của công ty mới rất ổn, bốn người đều kiếm được rủng rỉnh lợi nhuận, nhìn theo đà này viễn cảnh phía trước sẽ ngày một tốt đẹp.

Thẩm Ngải Huyên giữ chặt bốn cái bao lì xì trong tay, bao nhiêu tờ một trăm tệ đếm mỏi cả tay. Trước khi bữa ăn kết thúc, năm người cùng nhau nâng ly chúc mừng một năm vừa rồi đều được đền đáp trọn vẹn.

Phố thị khoác sắc đỏ tươi thắm, con đường về nhà thường ngày thưa thớt người xe, bây giờ chỉ có mỗi Ngụy Tư Triết và Sở Gia Hòa. Hai người quàng khăn cùng màu, mặc áo khoác giống nhau, tay nắm tay, chân giẫm trên nền tuyến, lắng nghe động tĩnh loạt xoạt của thế giới dưới chân.

Quay về khu dân cư Ngự Hoa, không biết nhà ai bật “Cung hỉ phát tài” mà giai điệu tưng bừng sôi động ấy xuyên qua cửa sổ. Sở Gia Hòa điều chỉnh bước chân theo nhịp câu hát, trông dáng điệu như đang khiêu vũ. Y nói với Ngụy Tư Triết: “Nhanh, nắm tay em xoay một vòng đi anh.”

Ngụy Tư Triết giơ hai đôi bàn tay đan chặt vào nhau qua đầu Sở Gia Hòa, ngắm y vui vẻ xoay một vòng. Sở Gia Hòa xoay xong giật giật tay anh, yêu cầu: “Đến lượt anh.”

Ngụy Tư Triết lắc đầu: “Anh không được đâu.”

“Lẹ, xoay một cái.” Sở Gia Hòa nói: “Anh không nghe lời là tối nay không có cơm ăn đâu.”

Vì để ăn được bữa cơm tất niên Sở Gia Hòa nấu, Ngụy Tư Triết không thể không cố gắng lấy lòng, xoay hai vòng theo tiếng nhạc vui tươi.

Vào đến nhà, hơi ấm dư đầy phủ bao bọc lấy, Sở Gia Hòa cởi áo khoác ngoài xuống, hít hít mũi ngửi thấy mùi thịt gà hấp dẫn. Y vội xỏ dép lê chạy vào bếp, quả nhiên, Ngụy Kiều đang nấu cơm thay y.

Sở Gia Hòa ôm lấy vai Ngụy Kiều, đưa ông ra khỏi bếp về phòng ngủ: “Ba, đừng bận tâm gì hết ạ, ba ra coi phim truyền hình đi.”

“Chẳng phải đang quảng cáo đấy à?” Ngụy Kiều nói: “Ba rảnh mà, con muốn nấu canh gà nên ba phụ con chần gà trước thôi.”

Sở Gia Hòa đáp: “Ba đã đi đứng không thuận tiện mà còn cứ thích loay hoay mãi, ra khỏi chăn ba khoác liền một cái áo cho con, kẻo cảm lạnh mất.”

“Cái giường tự động con mua cho ba xài tốt lắm, ba tự chỉnh lấy lên xuống giường nhẹ nhàng bao nhiêu.” Gương mặt Ngụy Kiều rất đỗi hiền lành, ân cần nói: “Ba nóng lắm, không thấy lạnh một xíu nào. Con với Tư Triết bận bịu với nhau đi, ba ra đợi ăn tiệc đây.”

Lúc y về bếp, Ngụy Tư Triết đã buộc tạp dề xong xuôi, chuẩn bị sẵn sàng làm phụ việc cho Sở Gia Hòa. Y mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu đã sơ chế hết ra dĩa lớn dĩa nhỏ chồng chất trên quầy bar, định làm sáu món một canh.

Ngụy Tư Triết giơ xẻng xào lên: “Cái này coi vậy chứ tốn nhiều sức em nhờ.”

Sở Gia Hòa cầm rổ rau vừa rửa đến trước mặt anh, nhón chân lên kề môi đến: “Thế sạc pin cho em trước đi.”

Khung cửa sổ bám lớp hơi nước dày đặc, cây hoa trong phòng mơn mởn tươi tốt. Sáu giờ, bàn chật kín món ăn, độ thịnh soạn của bữa ăn này khiến người ta phải thán phục, chỉ riêng sủi cảo đã có đến bốn loại nhân khác nhau.

Ba chiếc ly rót đầy rượu gạo vàng làm ấm bụng, Ngụy Kiều uống một ly, thích ý đưa tay lên ngực, sau đó lấy hai cái bao lì xì dày chừng một centimet đặt cạnh hai cái chén, cười nói: “Chúc hai con năm mới sự nghiệp thuận lợi.”

Sở Gia Hòa đáp: “Cảm ơn ba, con chúc ba nhiều sức khỏe ạ.”

Ngụy Tư Triết đáp: “Cảm ơn ba, chúc nhà ta mỗi năm đều dư đầy.”

Sức chiến đấu của cả nhà không tồi, ăn hết cả tô canh gà. Sở Gia Hòa cất chỗ sủi cảo còn dư vào ngăn đông tủ lạnh, Ngụy Tư Triết rửa chén bát xong, ba người chen chúc nhau trên chiếc sô pha coi gala mừng xuân, bánh mứt trái cây bày đầy trên bàn trà, Ngụy Kiều bị kẹp ở giữa Ngụy Tư Triết và Sở Gia Hòa, ông rụt vai, vẻ mặt hết sức bất đắc dĩ.

“Hai đứa.” Ngụy Kiều hạ giọng lên tiếng: “Ngồi cách ba ra một tí được không.”

Ngụy Tư Triết nghe vậy, vừa cắn hạt dưa vừa dịch sát về bên phải: “Không.”

Sở Gia Hòa lấy tăm ghim một miếng táo, áp vào bên trái rồi đưa cho Ngụy Kiều: “Con cũng không.”

Ngụy Kiều ráng gượng đến chín giờ rưỡi, ông đã quen nếp sinh hoạt và nghỉ ngơi trong viện dưỡng lão, không thức đêm nổi. Sở Gia Hòa đưa Ngụy Tư Triết về phòng ngủ, nói với ông một câu “Ba, ngủ ngon”, Ngụy Tư Triết tắt đèn, chậm rãi khép cửa phòng lại.

Ti vi vẫn còn mở, Sở Gia Hòa bật nhỏ âm lượng, muốn nghe tới “Đêm nay khó quên” thì thôi. Hai người ra ban công, Ngụy Tư Triết pha bạch trà, ngoài cửa sổ tuyết bay lất phất, những bông tuyết trắng phau phau ấy là họa tiết tô điểm cho đêm đầu tiên hai người đón năm mới bên nhau.

Họ nhâm nhi trà, nghe tiếng cười nói bên ngoài phòng khách, kể cho nhau nghe chuyện thú vị trong công việc lẫn cả mấy mẩu chuyện và tin đồn đặc sắc. Bất giác, tiếng chuông không giờ đêm sắp điểm, ấm trà cũng gần cạn, Ngụy Tư Triết rót hai tách trà cuối cùng, nâng tách của mình lên nhìn về phía Sở Gia Hòa.

“Năm nay sắp kết thúc rồi.” Sở Gia Hòa cụng tách với anh, “Em cứ thấy hẳn rằng mình nên nói với anh chút gì đó.”

Đôi mắt Ngụy Tư Triết cong cong, chạm lên miệng tách nói: “Kính vì hai ta quen biết nhau.”

Nụ cười tràn khỏi khóe môi Sở Gia Hòa, y dịu dàng cất tiếng: “Kính vì hai ta đã bầu bạn.”

Ngụy Tư Triết nói: “Kính một quá khứ không nuối tiếc.”

Sở Gia Hòa tiếp lời: “Kính những tháng ngày tương lai.”

Kim chiếc đồng hồ quả quýt nằm gọn trong lòng bàn tay di chuyển đều đặn. Vài giây sau, năm mới đến. Phía Đông Nam bầu trời đêm sáng ánh pháo hoa chói lòa, nền trời lấp lánh rực rỡ thắp bừng hàng vạn chữ Phúc đỏ dán trên khung cửa của hàng vạn những mái nhà.

Kính tất cả những ai ta may mắn gặp được trong đời.

Kính chúng ta, những người không bao giờ lung lạc niềm tin vào cuộc sống này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi