Chương 137 EM GIỚI THIỆU ĐỐI TƯỢNG CHO CHỊ NHÉ?
Bầu không khí ở tầng cao nhất tòa cao ốc Ngân Hà hai ngày gần đây sôi sùng sục.
Vì hai ngày trước, đại minh tinh mà bình thường họ chỉ có thể thấy trên ti vi, quảng cáo và Weibo, giờ lại xuất hiện trước mặt họ bằng xương bằng thịt.
Vị đại minh tinh ấy còn là bạn gái cũ của sếp bọn họ.
Một tiếng trước khi đại minh tinh này đến, họ nhận được một thông báo.
Thông báo chủ yếu nhấn mạnh hai điều, một là giữ bí mật với bên ngoài, nghiêm cấm chụp ảnh quay phim, hai là đối xử với minh tinh sắp đến này như người bình thường.
Đám người cả ngày ru rú trong tầng cao nhất tòa cao ốc Ngân Hà, ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, không hề có chút hứng thú nào với tin đồn của người nổi tiếng, nên đối với họ, thực hiện điều một quá dễ.
Còn về điều hai, khi nhận được thông báo, trong lòng mỗi người đều thầm tự nhủ bốn chữ: Hết sức cố gắng.
… Sẽ hết sức cố gắng đối xử với đại minh tinh sắp đến như người bình thường.
Sau khi nhận được thông báo, bầu không khí ở tầng cao nhất tòa cao ốc Ngân Hà luôn trong trạng thái sôi sục, mọi người không còn tâm trạng làm việc, lại còn lén xì xào bàn tán.
“Nghe nói Trần Ân Tứ xinh hơn nhiều trong ảnh?”
“Sếp mời bạn gái cũ đến công ty là có ý gì? Tro tàn bùng cháy? Gương vỡ lại lành? Tôi cảm thấy Ngân Hà của chúng ta sắp đón nữ chủ nhân rồi.”
“Hai tháng trước, sếp và nữ minh tinh đó ồn ào trên mạng, một người thì không phải cô ấy sẽ không tái hợp, một người thì cả đời cũng không có khả năng tái hợp, mới được bao lâu chứ, hai người như nước với lửa hóa ra lại thành thế này à?”
“Thế này là thế nào?” Dung Dự đúng lúc đi ngang qua người đang nói, thính tai nghe thấy cuộc thảo luận của họ, bèn đưa tay gõ lên ghế của một người trong đó: “Chú ý, đến lúc kiểm tra trình độ diễn xuất của các cậu rồi, nữ thần đã vào thang máy, ai cần làm việc thì cứ làm việc, ai không làm việc nổi cũng phải giả vờ như đang làm việc cho tôi…”
Dung Dự nói vậy làm mọi người bật cười, sau đó trong tiếng cười, Dung Dự vỗ tay: “Từ tầng một đến tầng cao nhất, thang máy mất khoảng 47 giây, từ lúc tôi nói xong đến bây giờ đã hơn ba mươi giây trôi qua, còn mười giây nữa, các cậu làm thế nào thì làm!”
Cười thì cười thế, đùa thì đùa thế, song cả đám người trên tầng cao nhất cao ốc Ngân Hà đều nhanh chóng im lặng trong giây lát.
Ai nấy đều nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hoặc đọc tài liệu, trông có vẻ nghiêm túc làm việc, nhưng người nào cũng đang thầm đếm số trong lòng.
Mười, chín, tám… hai, một… một, hai, ba…
Một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Trần Ân Tứ đi đằng sau Tần Kiết ra khỏi thang máy, nhìn thấy khung cảnh cả phòng đang nghiêm túc làm việc.
“Bên kia là phòng thư kí, bên kia là bộ phận kĩ thuật, bên kia là phòng thí nghiệm…” Tần Kiết hạ thấp giọng xuống, vừa giới thiệu cho Trần Ân Tứ, vừa đưa cô đi vào trong.
Cho đến khi bóng hình hai người biến mất sau cánh cửa văn phòng Tần Kiết, khung cảnh nghiêm túc làm việc lập tức sụp đổ.
Sự quan tâm của các cô gái chỉ có thế này:
“Người ban nãy là Trần Ân Tứ thật sao? Hóa ra cô ấy mặc thoải mái như vậy à? Tôi tưởng cô ấy sẽ ăn mặc trang điểm cầu kì cơ.”
“Với cả cô ấy dùng màu son nào vậy? Tôi hơi hơi thích rồi.”
“Cô ấy gầy quá, nhưng gầy chứ không như que củi, chỉ có thể nói là, đúng là vẻ đẹp trời cho.”
“Cô ấy đẹp thật đấy, chẳng trách bà vợ của các sếp lớn trong giới giải trí nhìn thấy cô ấy đều sợ, nhưng, sao sếp nhà mình lại chia tay với cô ấy vậy?”
“Tôi nghe nói nhận xét đánh giá về cô ấy trong giới giải trí không tốt lắm, liệu có liên quan đến việc chia tay không?”
Còn sự quan tâm của phái nam thì thế này:
“Ôi chao, nữ thần!”
“Ôi chao, nữ thần!”
“Ôi má, nữ thần!”
Mười phút sau, cửa phòng làm việc của Tần Kiết mở ra, khu văn phòng đang ồn ào lại quay trở về khung cảnh bận rộn tối mắt tối mũi.
Ngày đầu tiên, đám người trên tầng cao nhất cao ốc Ngân Hà lặng lẽ bàn bạc xem làm thế nào để cố gắng coi vị minh tinh kia như người bình thường.
Tần Kiết không hề đặc biệt săn sóc Trần Ân Tứ, khi bận rộn, anh cũng mặc kệ cô, đương nhiên, anh cũng không cho phép những người có thể tiếp xúc với Trần Ân Tứ ở tầng cao nhất săn sóc đặc biệt cho cô, nhưng e dè mối quan hệ giữa cô và anh, mọi người vẫn mang tâm trạng sợ sệt với Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ và mọi người chưa bao giờ gặp nhau, cô ngại ngùng chủ động đi bắt chuyện, mọi người cũng mang tâm lý sợ sệt không dám nói chuyện với cô.
Nhưng ngày nào cũng chạm mặt, sẽ có lúc phải tiếp xúc với nhau, trước lạ sau quen, Trần Ân Tứ ngày càng quen được nhiều người hơn, dần dần cô sẽ chủ động hỏi mọi người một số vấn đề cô tò mò không biết, cũng sẽ chủ động giúp mọi người làm một vài việc lặt vặt.
Không đến mấy ngày, đám người trên tầng cao nhất tòa cao ốc Ngân Hà phát hiện, vị đại minh tinh này hoàn toàn không hề làm cao.
Dù gì Trần Ân Tứ cũng không tới đây làm việc, khi mọi người bận rộn, cô không có chuyện gì làm, cô sẽ chủ động giúp một vài việc linh tinh, như in tài liệu, gửi chuyển phát nhanh, gọi trà chiều.
Ban đầu mọi người không dám làm phiền cô, nhưng không bao lâu sau, khi thật sự quá bận, họ sẽ chủ động nhờ Trần Ân Tứ giúp đỡ.
Lại thêm mấy ngày nữa, đám người ở tầng cao nhất tòa cao ốc Ngân Hà rốt cuộc quên sạch việc Trần Ân Tứ còn một thân phận nữa là đại minh tinh.
Dung Dự nhận ra hết những sự thay đổi này, không chịu được nữa nói với Tần Kiết, kêu anh bạc tình bạc nghĩa, máu lạnh vô tình, lại để bạn gái cũ đến công ty làm sai vặt.
Tần Kiết không buồn để ý đến Dung Dư, tiếp tục bận rộn công việc của mình, cho đến khi Dung Dự lảm nhảm chán rồi rời khỏi, anh mới ngẩng đầu lên nhìn qua cửa kính phòng thí nghiệm.
Cô nàng đang giúp người ta sắp xếp tài liệu.
Anh nhìn Trần Ân Tứ hồi lâu, không hề có ý định muốn can thiệp vào, lại tiếp tục làm việc của mình.
Người khác đến đây để làm việc, chứ không phải đến phục vụ Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ đến đây để học, chứ không phải đến để hưởng thụ.
Vì công việc bận rộn, nên hầu hết ngày nào mọi người cũng giải quyết bữa trưa ở công ty, do vậy sau khi Trần Ân Tứ đến cao ốc Ngân Hà hơn nửa tháng, cô và mọi người mới ra ngoài ăn lần đầu.
Ăn trưa, Dung Dự gọi cô, đến buổi trưa, Trần Ân Tứ mới biết hằng tháng công ty sẽ tụ tập một lần.
Nhưng bữa trưa ăn cùng nhau này không có Tần Kiết.
Trần Ân Tứ hơi tò mò, sao Tần Kiết lại không đến, nhưng cô ngại hỏi người khác.
Bữa cơm có mười mấy người, cả bàn ăn ầm ĩ, trước khi lên món, không biết ai nói “Cuối tuần lại phải đi xem mắt”, thế là chủ đề nói chuyện được gợi ra, bây giờ Trần Ân Tứ mới biết quá nửa dân kĩ thuật ở đây vẫn còn độc thân.
“Nữ thần, em có người bạn nào vẫn còn độc thân không?” Đường Cửu gọi Trần Ân Tứ là “nữ thần” theo Dung Dự.
Trần Ân Tứ thật sự không ngờ mình sẽ làm bà mối, nhưng Đường Cửu hỏi như thế, cô cũng suy nghĩ.
Mấy cô nàng Lâm Nhiễm họ đã từng gặp rồi, đến bây giờ không có cảm xúc gì với nhau, vậy chắc chắn sẽ không có tình cảm, Lục Tinh nói cô ấy thuộc tuýp người không kết hôn…
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, tag Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này trong nhóm chat Clang Rose: “Chị Bát, chị kết hôn chưa?”
Mười giây sau.
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: “Chưa”
Trần Ân Tứ thấy có hi vọng, bèn ngẩng đầu hỏi Đường Cửu: “Em chụp anh một tấm nhé?”
Đường Cửu tạo dáng: “Được.”
Chờ Trần Ân Tứ chụp xong, Dung Dự cũng đang độc thân nói: “Cũng chụp cho anh một tấm đi nữ thần.”
“Được thôi.” Trần Ân Tứ lại chụp thêm tấm nữa, sau đó cúi đầu gửi tin nhắn cho chị Bát, “Chị Bát, em giới thiệu đối tượng cho chị nhé?”
Nhắn xong, Trần Ân Tứ gửi ảnh theo thứ tự trước sau, gửi ảnh của Đường Cửu trước.
Một phút sau.
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: “?”
Trần Ân Tứ: “Chị cảm thấy anh trai này thế nào?”
Trần Ân Tứ: “Chị có hứng thú thả thính không?”