Chương 173 OFFLINE
Tần Kiết mở trang cá nhân lên xem, anh chỉ chụp bộ đồ ăn, trên đó không có bất cứ logo nhà hàng nào, vậy mà cô nhóc vẫn có thể nhận ra ư?
Trong lúc Tần Kiết rối rắm trăm bề, Trần Ân Tứ lại tag anh vào nhóm Clang Rose.
Tần Kiết vào xem, một phút trước Trần Ân Tứ nhắn tin vào: "Chị Bát, em đang xem giầy ở tầng bốn này, chỉ cách chị có một tầng thôi."
Tần Kiết còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì Trần Ân Tứ đã nhắn tiếp: "Chị Bát, chúng ta đã có duyên thế này, vậy làm một buổi offline ở SKP luôn đi."
Một buổi offline hả?
Tần Kiết nhíu mày, ấn vào chức năng bàn phím, bắt đầu suy nghĩ từ chối "offline" với cô bạn nhỏ thế nào.
Thế nhưng anh còn chưa kịp nghĩ ra lý do, thì cô nhóc nhà anh lại tag anh lần nữa: "Chị Bát, em đã đến cầu thang rồi nè."
Tần Kiết bắt đầu gõ: "Tôi..."
Vừa gõ được một chữ, di động rung lên trong tay, Tần Kiết ngước mắt thấy một tin nhắn mới.
Trần Ân Tứ: "Chị Bát, em đã đến tầng năm rồi."
Tay Tần Kiết run bắn, suýt đánh rơi điện thoại, đến khi cầm chắc điện thoại, anh lại thấy thêm một tin nhắn.
Trần Ân Tứ: "Chị Bát, em đã đến cửa nhà hàng rồi này."
Trần Ân Tứ: "Em vào nhé, chị đang ở bàn nào?"
Tần Kiết bỗng nghĩ ra cớ, gõ hai hàng chữ với tốc độ nhanh nhất rồi gửi đi.
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Tôi vừa đi vệ sinh, không cầm điện thoại."
Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này: "Đây là ảnh tôi chụp mấy ngày trước, hôm nay tiện tay đăng lên thôi."
Trần Ân Tứ: "À, vậy hả."
Trần Ân Tứ: "Vậy thôi, mai mốt có duyên thì gặp ha."
Tần Kiết thở phào nhẹ nhõm rồi cất điện thoại, vừa ngẩng đầu đã nghe thấy giọng Trần Ân Tứ: "Tần...!Kiết?"
Anh quay đầu lại, thấy Trần Ân Tứ mặc chiếc áo khoác màu vàng, xách chiếc túi lông trắng muốt, đứng cách anh một bàn.
Trần Ân Tứ không nhìn Tần Kiết lâu mà lập tức chuyển sang người ngồi đối diện anh.
Một cô gái tóc xoăn sóng, mặc váy lụa mỏng dài xinh xắn, tay cầm chiếc điện thoại đính đá, đang tò mò quan sát cô.
Ngay khoảnh khắc Trần Ân Tứ dời mắt sang cô gái kia, vùng lông mày Tần Kiết nhói đau.
Chỉ mải che đậy nick ảo mà quên mức cục diện rối rắm ở thực tế vẫn chưa giải quyết.
Trần Ân Tứ cũng không hiểu nổi bản thân mình, thời điểm nhìn thấy cô gái kia, cô lại thẳng lưng ưỡn ngực theo bản năng, thờ ơ lướt nhìn đối phương qua khóe mắt rồi chuyển sang mặt Tần Kiết.
Cô nhướng mày cười nhạt, nói câu "Gặp lại sau nhé" rồi quay người bỏ đi.
Đi được hai bước, Trần Ân Tứ thầm rủa, gặp "con mẹ nhà anh" chứ gặp à.
Rời khỏi nhà hàng, Trần Ân Tứ rẽ qua phòng vệ sinh bên cạnh.
Lúc rửa tay, soi gương tô lại son, cô lại nghĩ đến cô gái kia.
Tần Kiết đang hẹn hò hay đi xem mắt? Bất kể tình huống nào, hình như nó đều không liên quan gì đến cô cả.
Dù sao cô và anh đã đường ai nấy đi từ năm năm trước rồi.
Không có gì đáng để cô phải quan tâm cả.
Nếu thật sự bắt buộc phải nhận xét, đó chính là mắt tên chó chết kia càng ngày càng mù.
Cô nàng hôm nay còn thua xa cái cô đi siêu thị lần trước...
Tuy ngoài miệng bảo không thèm để ý, nhưng sau khi tô son xong, cô lại đứng đờ đẫn trước gương trang điểm chốc lát mới nhớ ra đậy nắp son cất vào túi.
Cô đứng thẳng người, xách túi đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Chỉ trong thoáng chốc, tâm trạng vui tươi dạo phố bay biến, cô cúi đầu gửi tin nhắn cho tài xế, sau đó lại đi loanh quanh chốc lát, đang thất thần thì nghe có người gọi: "Phía trước có nước."
Trần Ân Tứ cúi đầu thấy mặt đất sạch sẽ, phát hiện mình bị lừa thì tức khắc quay đầu lại.
Tần Kiết vốn đang ngồi trong nhà hàng ăn cơm với người đẹp, lúc này lại tựa vào vách tường tủm tỉm nhìn cô, "Lừa em thôi."
Anh không nói ba chữ kia còn tốt, vừa thốt ra, Trần Ân Tứ càng gai mắt, nổi giận đốp lại: "Nếu gϊếŧ người mà không phải đền mạng, tôi đã gϊếŧ chết anh từ lâu rồi."
Tần Kiết nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô nhóc, đáy mắt đong đầy ý cười: "Biến tướng chết vì tình à?"
Chết vì tình bố khỉ anh! Mẹ nó ai thèm chết vì tình với anh?
Trần Ân Tứ đỏ ửng vành tai khi nghe thấy bốn chữ kia, căm tức cầm túi đập Tần Kiết.
T.r.u.y.e.n.D.K.M.com
Cô vốn tưởng Tần Kiết sẽ tránh như lần trước, thế mà chiếc túi lại đập thẳng vào tay anh.
Dây túi bằng xích kim loại nện vào tay, trên mù bàn tay trắng ngần của anh lập tức hằn đỏ.
Tần Kiết đau điếng vẫy vẫy tay, giọng vẫn ngả ngớn: "Đánh thật ấy hả."
Trần Ân Tứ không muốn đánh thật thoáng chốc chột dạ, cô nhìn chằm chằm vệt đỏ trên mu bàn tay anh, mím môi dưới, song vẫn nghiêm mặt mạnh miệng nói: "Ai bảo anh ngốc không biết né."
Tần Kiết nhướng mắt, "Hết giận chưa?"
Trần Ân Tứ xụ mặt không nói lời nào.
"Còn giận sao?" Trần Kiết chìa mua bàn tay bị dây túi đánh đỏ bừng đến trước mặt Trần Ân Tứ: "Vậy đánh nữa đi?"
Mu bàn tay anh đã hơi sưng, vẻ giận dỗi của Trần Ân Tứ vơi đi nhiều.
Cô đẩy tay anh ra, cứng cổ cất lời: "Không có hứng."
Tần Kiết: "Không có hứng đánh, vậy...!có hứng ăn cơm với tôi không?"
Ý anh là bảo cô ăn cùng anh và cô gái kia á?
Trần Ân Tứ cười lạnh: "Xin lỗi, tôi không có thói quen ăn cơm với người lạ."
Tần Kiết: "Không có người lạ, chỉ có tôi với em thôi."
Trần Ân Tứ ngạc nhiên nhìn Tần Kiết, chỉ anh và cô...!vậy cô gái khi nãy làm sao?
Trần Ân Tứ thoáng dao động, nhưng ngại hỏi.
Trong nháy mắt đó, Tần Kiết có chút mong đợi khó hiểu rằng Trần Ân Tứ sẽ hỏi mình về việc liên quan đến cô gái kia, nhưng hiện thực vẫn khiến anh thất vọng.
Cô không hề hỏi.
Tần Kiết im lặng chốc lát rồi cất lời: "Em muốn ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy món...!Hoài Dương nhé?"
"Cũng được."
Món Hoài Dương cũng ở tầng năm, đối diện với nhà hàng Tần Kiết khi nãy.
Xác định ăn gì xong, Tần Kiết bảo "Đi thôi", hai người đi theo lối trung tâm lên tầng.
Chưa đi được vài bước, hai người lại bị cô gái khi nãy ngồi cùng Tần Kiết cản lại: "Tần Kiết, anh định đi đâu?"
Tần Kiết đáp thẳng: "Ăn cơm."
Cô gái kia chỉ vào Tần Kiết: "Với cô ta á?" Nói xong đối phương quay đầu nhìn sang Trần Ân Tứ, "Tôi có hẹn với Tần Kiết, có thể nhờ chị nhường một chút không?"
Trần Ân Tứ và cô gái này không thù không oán, khoan hẵng bàn đến châm chích và chán ghét, chẳng qua cô không thích kiểu vênh váo của cô ta thôi.
Cô không hề đáp lời đối phương, mà nhìn Tần Kiết, "Cô ta là ai?"
Tần Kiết: "Không quen biết, chỉ ngồi cùng bàn thôi."