GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thân thể người thiếu niên co rúc trong ngực cô.

Cô cảm giác động tác này giống như khi Thanh Tùng còn bé làm sai chuyện thì ôm chặt eo của cô làm nũng: “Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng tức giận”

Cô bỗng nhiên làm ra một quyết định không thể tưởng tượng nổi, cô xé quần áo lộ ra mảng ngực trắng như tuyết, đưa cánh tay thò ra bên ngoài chăn nệm.

Sau đó cố làm như vừa tỉnh ngủ hỏi: “A.

Nguyệt! Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chiến Hàn Quân nghe thấy tiếng của Linh Trang, mở cửa.

‘Thấy cổ và cánh tay Linh Trang đều lộ ra bên ngoài, Chiến Hàn Quân vội vàng đóng cửa.

Đúng lúc ánh mắt Dư Nhân lơ đãng nhìn vào cảnh xuân bên trong phòng, Chiến Hàn Quân hung hăng trợn mắt nhìn Dư Nhân!

Dư Nhân thầm suy nghĩ, nếu Linh Trang không bị mù chỉ sợ mới vừa rồi sẽ không lúng túng kêu lên.

Dư Nhân tò mò hỏi: “Rốt cuộc mắt của cô ấy vì sao lại như thế?”

“Khóc đến mù rồi chứ sao” Chiến Hàn Quân cứng rần nói.

Trong giọng nói vang lên sự tự trách vô tận Dư Nhân kinh ngạc, trên mặt nổi lên ngượng ngùng.

Lúc này, đội bảo vệ lục soát xong phòng của mọi người đều lắc đầu: “Không phát hiện điều gì bất thường”

Dư Nhân nói: “Đi lục soát những nơi khác đi”

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1284-0

“Linh Trang, tên sát thủ kia không hại em đó chứ?” Chỉ cần nghĩ đến vừa rồi Linh Trang ở chung với tên sát thủ kia chung một chỗ, Chiến Hàn Quân chợt cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa sau sống lưng.

Hiện tại Chiến Hàn Quân chỉ một lòng quan tâm đến an nguy của Linh Trang, hoàn toàn không có tâm tư đi đuổi theo tên sát thủ nữa.

Linh Trang năm chặt cái bình trong lòng bàn tay, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: “Anh A Nguyệt, em không sao mà”

Trong lòng Chiến Hàn Quân rốt cuộc.

cũng bình tĩnh lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy cổ áo lỏng lẻo của Linh Trang, một bầu không khí u ám tràn vào đôi mắt đào hoa của Chiến Hàn Quân, anh nhìn ra ngoài cửa sổ đen bãng ánh mắt tàn khốc.

Anh bước tới cài chặt nút áo của Linh Trang, cản răng oán hận nói: “Anh đi làm thịt thẳng nhóc kia.”

Linh Trang nằm tay anh: “Anh A Nguyệt, là em tự nguyện”

Chiến Hàn Quân giật mình sợ run: “Tại sao?”

Vì cứu một tên thích khách mà Linh Trang lại có thể làm đến như vậy.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Trang tỏa ra ánh sáng của tình mẹ: “Em cũng không biết, lúc ấy cảm thấy rất thương đứa bé đó”

Chiến Hàn Quân cũng đã đoán ra được nguyên nhân Linh Trang nảy sinh lòng thương hại đối với người thích khách đó rồi.

Nhưng vẫn còn một chút tức giận nói: “Sau này nhớ rõ cho anh, từ phần cổ trở xuống chỉ có anh được nhìn.”

Linh Trang ngượng ngùng gật đầu: “Em biết rồi”

Linh Trang đưa bình nhỏ trong lòng bàn tay cho anh: “Đây là thứ nó đưa cho em. Anh nhìn xem đây là cái gì vậy?”

Chiến Hàn Quân nhận lấy nhìn dòng chữ nhỏ phía trên bình. Lục tung phòng lên tìm, cuối cùng cũng thấy được kính phóng đại chiếu rõ dòng chữ “Thuốc cao đa năng”.

Nhất thời có chút sững sờ.

Linh Trang hỏi: “Có thể trị khỏi mắt sao?”

Chiến Hàn Quân làm sao dám để bảo bối của anh làm chuột bạch thí nghiệm cho được, chỉ nói: “Đợi anh tìm những người khác thử một chút, rồi sẽ quyết định cho em dùng hay không.”

Linh Trang nói: “Cậu ấy tất nhiên biết em là người mù mới đưa thuốc cho em. Em nghĩ chắc là có thể chữa được đi, không bằng để em thử một chút”

Chiến Hàn Quân nói: “Một thích khách có thể tin được sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi