GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

Ông cụ cõng Chiến Hàn Quân đến biệt thự của mình, còn sắp xếp cho anh nghỉ ở phòng ngủ bên cạnh.

Nhìn thấy Chiến Hàn Quân tuấn tú, Dư Niên cố gắng đánh đồng anh với người nhà họ Dư.

Nhưng mà trên người Chiến Hàn Quân đã thấm ngầm khí chất tự phụ của doanh nhân, hoàn toàn không hề dũng mãnh giống kiểu thổ phỉ như nhà họ Dư. Còn có dáng vẻ của Chiến Hàn Quân, là được người bố hào hoa phong nhã ở đâu đó truyền cho.

Dư Niên nhìn hồi lâu, biểu cảm tràn đầy Sự Suy SỤP.

Chỉ dựa vào gen của nhà họ Dư, làm sao mà có thể có được một đứa trẻ hoàn mỹ không sứt mẻ như thế này được.

Ngay cả Dư Nhân, đều là ông ta thắp hương bái phật mà cầu xin.

Dư Niên thâm nghĩ: “Mặc dù Dư Sinh chơi bời trăng hoa, nhưng mà với chuyện sinh con này thì vô cùng cẩn thận, nó sẽ không để lại đứa con nào bên ngoài trại của nhà họ Dư đâu.”

Vậy rốt cuộc đứa trẻ này là ai cơ chứ?

Cuối cùng, lý trí của ông cụ lại giao lại việc trả lời câu hỏi này cho khoa học.

Ba ngày sau, rất nhanh trung tâm kiểm tra đã đưa ra được kết quả kiểm tra, sau đó tự đưa báo cáo kiểm tra đến biệt thự của ông cụ nghe nói có kết quả rồi, gấp gáp Kết quả sao rồi?”

Bác sĩ đưa bản báo cáo kiểm tra cho ông cụ, nói: “Thưa ông, ADN của Nguyệt này, là có cấu tạo máu mủ trực hệ với ADN của ngài đây: Chén trà ông cụ đang bưng trên tay liền rơi xuống đất: “Cậu nói cái gì cơ?”

Bác sĩ dùng bộ não như Holmes của anh 1a, nói: “Thưa ông, chắc vị Nguyệt này là lúc ông chủ còn trẻ đã ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt mà đã không giải quyết sạch hậu quả”

Ông cụ vội vàng mở báo cáo kiểm tra ra, trên báo cáo kiểm tra đó nói ADN của ông cụ và Chiến Hàn Quân hoàn toàn khớp nhau.

Viết rất rõ ràng là: “Có quan hệ trực hệ!”

Ông cụ hóa đá.

Sau khi vô cùng kinh ngạc, đáy lòng lại tràn đầy sự vui mừng.

Hóa ra Nguyệt là cháu trai của ông ta.

Ông ta lại có một đứa cháu vừa lợi hại lại vừa xuất sắc như vậy.

Nguyệt muốn nhan sắc thì có nhan sắc, muốn thông minh thì có thông minh, và lại còn trọng tình trọng nghĩa, thực sự là hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Ông cụ nhìn qua nhìn lại anh đều thấy rất hài lòng.

“Ha ha, thằng nhóc Dư Sinh này, sinh ra nhiều dưa cong hạt nứt như vậy, vốn tưởng rằng Dư Nhân chính là tác phẩm tuyệt nhất của nó rồi, không ngờ là còn có kiệt tác này nữa đấy”

Thầy thuốc trợn tròn mắt.

Ông cụ lại thích tên Nguyệt này sao?

Ông cụ cười không ngừng, vô cùng xúc động: “Xem ra là tôi sai rồi. Vẫn còn phải tạo giống nhiều nữa, thì mới có nhiều niềm vui”

Ông cụ Dư vô cùng vui mừng, lại phân phó cho người hầu: “Đi gọi Dư Sinh đến đây cho ông đây.”

Mấy ngày nay, hầu hết thời gian Dư Sinh đều ở lại trong biệt thự của Dư Nhân, vết thương của Dư Nhân cũng không phải là vết thương trí mạng, nhưng mà lại bị thương ở chỗ quan trọng, Dư Sên có chút lo lắng cho anh ta.

Thật ra Dư Sên có rất nhiều vợ bé, mấy bà vợ bé kia cũng sinh được con trai, con gái cho ông ta. Nhưng mà con mà những bà vợ khác sinh ra, cho dù là diện mạo hay là thân thủ, đều giống như thân phận của vợ bé, không thế trèo lên được nơi thanh lịch.

Người ông ta hài lòng nhất vẫn là Dư Nhân. Tiềm thức cảm thấy rằng, Dư Nhân là đứa con duy nhất của ông ta. Chỉ có hương khói của Dư Nhân mới là chính thống “Dư Nhân à, con nói xem sao con lại chẳn đạn thay Nguyệt kia cơ chứ. Mạng của con có thể so sánh với hắn ta sao? Con là cậu chủ của một trăm lẻ tám trại của nhà họ Dư đấy”

Dư Nhân nói một cách khách quan: “Bố à, mạng của anh ta đáng giá hơn mạng con nhiều.”

Dư Sinh khó chịu mà nói: ‘Sao nào? Làm con trai của bố rất mất mặt hả? Gia tài hàng nghìn tỷ đang đợi con thừa kế, mà con còn xem nhẹ mình sao?”

Dư Nhân không muốn tranh luận với Dư Sinh, Dư Sinh là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không biết được giá trị của thân phận thái tử của Thủ đô tôn quý như thế nào.

Lúc này Dư Nhân lại quan tâm vấn đề thân phận của Nguyệt hơn. Căng thẳng mà hỏi: “Đã có kiểm tra ADN của Nguyệt chưa?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi