: Dì à, dì có thể nghe thấy cháu nói chuyện hả?
Mấy ngày sau, Chiến Hàn Quân đều từ chối không ăn cơm.
Ông cụ đành dặn dò bác sĩ truyền dinh dưỡng cho anh. Duy trì mạng sống của anh.
Sau đó ông cụ đau đầu suy nghĩ, ông cụ phải làm thế nào mới vực dậy được đứa cháu bảo bối của mình đây.
Cuối cùng ông cụ uể oải mà thở dài, cái gọi là tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới được, Chiến Hàn Quân bị suy sụp vì Nghiêm Linh Trang, muốn vực anh gậy, chỉ còn cách Nghiêm Linh Trang quay về bên cạnh anh.
Nhưng mà làm sao như vậy được?
Quận Đào Hoa.
Nhà nghỉ Dân Túc.
Nghiêm Linh Trang nằm trên giường, cơ thể mềm oặt, hoàn cảnh lạ lẫm, còn có một người chàng trai trẻ lúc nào cũng toát ra vẻ thần bí, làm cho cô cảm thấy lo sợ.
Cũng mai có một cô gái nhỏ, chăm sóc cô rất chu đáo. Nhưng mà, cô gái nhỏ này lại không thích nói chuyện lầm, Linh Trang không thể nào mà hỏi được thân phận của họ từ miệng cô ấy.
Lúc này, cô gái nhỏ đã đỡ cô dậy, dùng đầu gối để cho cô dựa vào, sau đó đút cháo cho cô.
Bỗng người chàng trai trẻ bước đến, ngậm một ngọn cỏ trong miệng, trêu chọc mà nói: “Ai em cũng đối xử lạnh lùng, lại đi chăm sóc cô ấy như là mẹ ruột của mình ấy.
Nếu như em có thể tốt với anh bằng một nửa đó, thì anh cũng thấy hả lòng hả dạ rồi.”
Sắc mặt em gái Mười Ba tối sầm lại: “Em đối xử tệ với anh à?” . truyện đam mỹ
Mặc dù cô ấy không biết nói lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng mà có thể giúp được cậu ta mấy chuyện. Trước khi cậu ta ra ngoài nhận nhiệm vụ, chuẩn bị hết các vật to nhỏ cho cậu ta như ám khí, thuốc bột, chỉ sợ cậu ta nhầm lẫn.
Chàng trai trẻ đưa cái chân bị thương ra, lẩm bẩm nói: “Anh cũng bị thương rồi, cũng không thấy em chăm sóc cho anh”
Em gái Mười Ba: ‘…
Ngày mà cậu ta quay về, cô ấy tự tay kiểm tra vết thương cho cậu ta, bôi thuốc băng bó cho cậu ta, này không gọi là chăm SÓC Sao?”
“Anh còn muốn em chăm sóc anh như thế nào nữa?”
“Cứ như chăm sóc cô ấy í, đút cơm cho anh, tắm rửa—tắm rửa thì thôi đi, nhưng mà có thể rửa chân cho anh mà.”
“Vết thương của anh nằm ở chân, hơn nữa anh bị thương còn có thể vượt nóc băng tường tự nhiên như vậy, vậy còn cần em chăm sóc anh làm gì?”
Chàng trai trẻ ôm ngực: “Đau tim quá.”
Em gái Mười Ba không thèm để ý đến cậu ta nữa.
Chàng trai trẻ nói tào lao luyên thuyên, không ai nói chuyện với cậu ta thì cả người liền khó chịu.
Câu ta nhảy một chân đến bên giường, nhìn Linh Trang một hồi lâu, nói: “Dì này cũng xinh đẹp đấy, xem ra dáng vẻ cũng rất dịu dàng”
Chậc chậc mấy tiếng tiếc nuối, nói “Đáng tiếc, người phụ nữ như vậy lại bị người đàn ông đó hành hạ thế này. Không thể nói chuyện, không thể cử động, rốt cuộc là bị bệnh lạ gì vậy?”
Linh Trang hơi buồn bực, anh Quân không có hành hạ gì cô cả.
Em gái Mười Ba nhìn thấy sảc mặt Linh Trang hồng hào khỏe mạnh, nói: “Những tù nhân của Quân tình điện, cũng toàn bị mắc bệnh này. Em nghe nói quân tình điện gọi đây là chướng ngại cơ thể, là do chịu chấn động mạnh!”
Nắm tay chàng trai trẻ siết chặt lại, căm giận mà nói: “Hừ, anh biết tên đàn ông đó là tên khốn ra vẻ đạo mạo mà.”
Linh Trang khẽ nhíu mày.
Chàng trai trẻ nhìn thấy Linh Trang khế nhíu mày, khẽ giật mình.
“Dì à, dì có thể nghe thấy cháu nói chuyện hả?”
Linh Trang âm thầm thở dài, cô thà răng không nghe thấy còn hơn.
Tính cách đứa bé này rất hoạt bát, nhưng mà nói chuyện lại rất độc miệng, từ chữ từng câu đều đâm vào người cô, làm cô rất khó chịu.