GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

: Những thứ này đều là ma nơ canh

Cụ cố tổ suy đoán rằng, cái mặt nạ này là lễ vật mà Thiên An để lại cho đứa nhỏ.

Nghĩ đến Thiên An có đứa con ưu tú như vậy, vào lúc mà con bé rời đi hẳn là an tường mà không có tiếc nuối, trên mặt cụ cố tổ hiện lên nụ cười vui mừng.

Khi mà rời khỏi phòng của Chiến Hàn Quân, cụ cố tổ họ Dư nhìn hộ vệ đứng cạnh cửa, trề mặt ra nói: “Các cứ canh giữ ở đây, tâm tình của cậu chủ còn tốt được à?

Tâm tình của cậu chủ không tốt thì không tốt cho việc khang phục hồi sức. Đi đi đi, đều lui ra hết cho lão, đi ra bên ngoài mà canh.”

Các hộ vệ có chút do dự, Chiến Hàn Quân nói thật thì tràn ngập địch ý với nhà họ Dư. Tuy rằng cụ có tổ hết sức nôn nóng muốn nhận thân với Cl Hàn Quân, nhưng không có nghĩa là Chiến Hàn Quân sẽ để ý tới ông.

Chẳng may sau khi bọn họ lui lại, Chiến Hàn Quân có sức sát thương cực lớn khiến cụ cố tổ bị thương, vậy thì biết làm sao bây giờ?

Cụ cố tổ hình như đoán được ý nghĩ trong đầu họ, buồn bực nói: “Nó là cháu ngoại của lão, con gái của lão không nuôi được cái loại lòng lang dạ sói không quan tâm đến tình máu mủ đâu. Các cậu cứ lui hết cho ông đây”

Các hộ vệ chỉ đành phải lui lại Vào lúc ban đêm, Quan Minh Vũ bèn dẫn theo Quỷ Ảnh leo lên đỉnh Núi Châu Phong, quen cửa quen nẻo lọt vào trại thứ bốn mươi tám. Sau khi thần không biết quỷ không hay giải quyết đám hộ vệ bên ngoài kia, dễ như trở bàn tay đã lẻn vào được phòng ngủ của Chiến Hàn Quân, mang Chiến Hàn Quân rời khỏi đây.

Chỉ là sau khi Chiến Hàn Quân rời đi biệt thự, hệ thống báo động lập tức vang lên.

Cụ cố tổ chưa kịp đi giày, lập tức chạy về phía phòng của Chiến Hàn Quân, nhìn đến trong phòng không có một bóng người, cụ cố tổ lại vội vàng chạy đến bên cửa sổ.

Ông đưa mắt trông về phía xa, có bóng đen lắc lư xuyên qua ở trong rừng. Có người cõng Chiến Hàn Quân, vội vàng chạy với tốc độ nhanh chóng về phía trước.

Ánh mắt của cụ cố tổ trầm xuống, xoay người vội vàng đi xuống lầu.

Tàu bảo vệ đã tập hợp chờ sai bảo, cụ cố tổ ra mệnh lệnh: “Lão không quan tâm các dùng biện pháp gì, nhất định phải mang chủ Hàn Quân về cho lão. Nếu không, cứ tìm các cậu để hỏi tội”

“Dạ vâng” Tiếng hô vang trời động đất, khiến cho toàn bộ người trong trại phải cả kinh, thậm chí ngay cả người trong trại ở láng giềng cũng phải tỉnh dậy.

Buổi tối ngày hôm đó, tàu bảo vệ đã xảy ra xung đột kịch liệt với Quỷ Ảnh. Có thể nói mưa bom bão đạn, ánh lửa đầy trời.

Dư Tiền nghe được tiếng đánh nhau kịch liệt bên ngoài, lăn long lóc một cái ngồi dậy từ trên giường, kinh ngạc hô lên: “Cậu chủ, tiếng súng bên ngoài không dứt. Nhà họ Dư chắc chắn là đã gặp phải phiền toái lớn. Nếu không thì chúng ta đi xem đi?”

Dư Nhân đã sớm bị đánh động tiếng súng. Nhưng mà anh ta lười biếng nằm ở trên giường, híp lại đôi mắt nhập nhèm mơ hồ nói: “Anh đoán xem, lần này thăng khốn nạn Chiến Hàn Quân kia có thể chạy ra Núi Châu Phong hay không?”

Dư Tiền giật mình rồi đơ ra……

Rốt cuộc anh ta đã hiểu ra nguyên nhân mà cậu chủ thờ ơ. Hoá ra là cậu chủ không muốn nhúng tay vào việc của Chiến Hàn Quân.

Dư Tiền cân nhắc nói: “Không đúng lắm, cụ cố tổ không phải là rất yêu chiều đứa cháu ngoại này sao? Làn sao mà lại nỡ sử dụng tàu bảo vệ để ra tay với gã chứ?”

Dư Nhân nói: “Anh cho rằng cụ cố tổ thích thằng đó, nó sẽ vui lòng đồng ý ở lại Nhà họ Dư à? Nó có mối hận với nhà họ Dư.

Nếu nó không muốn ở lại nhà họ Dư, những thành viên Quỷ Ảnh của nó còn không dùng hết sức lực để cứu nó ra à?”

Dừng một chút, nói: “Cụ cố tổ cả đời minh mẫn lại hồ đồ vào lúc này, không chừng còn tưởng rằng đứa cháu ngoại mà ông hết sức cưng chiều đang gặp nguy hiểm, giờ phút này vội vã đến độ sứt đầu mẻ trán, chỉ huy tàu bảo vệ cứu người đó?”

Dư Tiền đơ người ra.

Anh thầm nghĩ cậu chủ cậu nếu biết sự thật, vì sao mà không đi nói cho cụ cố tổ, đỡ cho cụ cố tổ phải sầu lo chứ.

Ngoài cửa sổ, tiếng súng kịch liệt dần dần tắt đi.

Dư Nhân bò dậy từ trên giường, ngồi dựng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, chỉ nghe được tiếng người trong tàu bảo vệ từ “Người đâu?”

nơi xa truyền đến, “Không thất “Thật đúng là gặp phải quỷ. Rõ ràng nhìn thấy bọn họ trốn về phía bên này, như thế nào mà bỗng nhiên đã không thấy tăm hơi vậy?”

*Ôi giời, chúng ta trúng cái kế đánh lạc hướng của người ta rồi. Những thứ này đều là ma nơ canh”

Dư Nhân nhếch môi cười tà mị, lại lười biếng ngã lăn trên giường, tự cảm thấy may mẫn nói: “Còn may hôm nay tôi không hề đi ra ngoài. Bằng không người phải xấu hổ vì mất mặt chính là tôi!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi