*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm đó, anh ấy ôm cô ấy và cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi Chiến Hàn Quân vẫn còn ngủ.
Anh ấy nghe thấy một giọng nói mềm.
mại truyền đến: “Anh Quân, anh Quân?”
Chiến Hàn Quân mở mắt, nghe thấy giọng nói của Linh Trang, anh liền mỉm cười.
“Linh Trang, em có thể nói được rôi?”
Anh đưa tay ra, chạm vào mặt Linh Trang. Sau đó, cô nhẹ nhàng quay mặt về phía mình: “Linh Trang, anh Quân ở đây rồi”
Linh Trang bật cười: “Đồ ngốc. Mỗi ngày được ở cạnh anh, là em cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhưng mà anh, bây giờ mắt bị như: vậy, anh có quen không?”
Trái tim của Chiến Hàn Quân vẫn luôn kiên cường bất khả chiến bại, anh mỉm cười: “Anh có thể dùng đôi mắt này để em có thể bình an vô sự trở về. Linh Trang, anh thấy rất đáng”
Linh Trang tỏ vẻ lạc quan, và tự cười nhạo bản thân: “Bây giờ chúng ta là một cặp tàn tật, cũng rất xứng đôi”
Chiến Hàn Quân ôm Linh Trang vào lòng, trong mắt đào hoa như nở rộ một đóa hoa đào tươi. Nó khiến khuôn mặt thanh tú của anh càng thêm quyến rũ.
Đối với Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang, chỉ cần họ có thể ở bên nhau, những khổ nạn khác cũng chỉ là gia vị của cuộc sống.
Biết được tin vui Linh Trang từ trong chết sống lại, cả người Dư Nhân như thất thần cả ngày.
Bất ngờ, mà càng sốc hơn.
“Tại sao trực giác của Chiến Hàn Quân lại chính xác đến vậy?” Dư Nhân vô cùng khó hiểu.
Anh ta cũng yêu Linh Trang, yêu đến đau lòng, nhưng giữa anh ta và Linh Trang không có thần giao cách cảm mạnh mẽ như vậy.
Dư Nhân có chút ghen tị với Chiến Hàn Quân.
Dư Tiền cố gắng hết sức để an ủi anh ta: “Cậu chủ, cô Linh Trang và Chiến Hàn Quân là một cặp thiên định. Anh hãy quên cô Linh Trang đi”
Một nụ cười đau khổ hiện lên trên gương mặt Dư Nhân: “Không quên thì còn biết làm gì nữa?”
Chiến Hàn Quân và Nghiêm Linh Trang yêu nhau đến mức không thể tách rời.
Không ai có thể len lỏi, chen chân vào trái tìm của họ.
Tuy nhiên, nhớ đến cái đêm mà Linh Trang ở bên cạnh mình, Dư Nhân lại cảm thấy cô đơn “Dư Tiền, đi lấy rượu” Dư Nhân nói Dư Tiền sững sờ đứng nguyên một chỗ: “Cậu chủ, dùng rượu giải sầu càng thêm sâu”
Dư Nhân trong lòng không vui mắng: “Tôi bảo cậu đi thì cậu đi đi, đứng đấy nhiều lời làm gì?
Dư Tiền trố mắt.
Cậu chủ ôn hòa hiền hậu nhất định là đang trên con đường tiến hóa trở thành ông lão man rợ.
“Cậu chủ, anh lại nói tục rồi”
“Dư Sinh nói rất đúng. Đậu xanh hợp với ba ba. Đối với những người sinh ra từ trong bùn đất như tôi, muốn tìm một người phụ nữ thuần khiết và hoàn mỹ, quả là một hy vọng xa vời.”
Dư Tiền đột nhiên cảm thấy rất thương cảm, cậu chủ từ nhỏ đã mơ ước có thể tìm được một đóa hoa có thể thấu hiểu được mình. Đừng như vợ của ông lão, gặp mặt là cãi cọ, lãng phí cả một đời với hận thù.
Vì lý do này, cậu chủ đã đọc rất nhiều sách và đi thăm thú rất nhiều.
Anh ta nhẹ nhàng và tao nhã, tinh anh như ngọc, khác hẳn những người khác trong nhà họ Dư.
Không ngờ, một tình yêu không thành, đã ngay lập tức biến anh ta trở lại nguyên hình.