GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



: Để cậu lĩnh giáo võ công của tôi

“Tối qua đôi vợ chồng nhà đối diện đã chuyển đi rồi” Thiếu niên nói xong liền đóng cửa.

Dư Tiền vội vàng chạy lên trước, một chân nhanh chóng chặn ngưỡng cửa, ngăn cản thiếu niên đóng lại.

Ánh mắt thiếu niên rơi trên chân Dư Tiền lại giả vờ không nhìn thấy, đóng cửa thật mạnh.

Dư Tiền đau đến gào khóc kêu lên: “AI”

Thiếu niên lúc này mới giả vờ bàng hoàng nhìn anh ta, khuôn mặt tuấn tú đó có bao nhiêu ngoài vô tội vẫn là vô tội.

Dư Tiền nhấc chân lên xoa xoa, cũng không ngại mà khiển trách thiếu niên “vô tội” này.

“Anh zai, anh có biết đôi vợ chồng này chuyển đi đâu không?” Dư Tiền sốt ruột hỏi thăm.

“Các người tìm họ làm gì?” Một tia lạnh nhạt thản nhiên tràn ra trong đáy mắt thiếu niên.

Bố và mẹ đã trốn tới căn hộ đơn sơ trong tòa nhà này vì để sống thế giới riêng của hai người. Những kẻ khó ưa này cứ nhất định phải bám chặt làm phiền hai người, vậy đừng trách cậu không khách sáo với họ.

“Hả..” Dư Tiền có hơi ngại ngùng nói: “Họ là họ hàng của ông chủ nhà tôi. Chúng tôi đặc biệt tới để thăm họ”

Ánh mắt thiếu niên chuyển lên người Dư Sinh. Thấy ông ta tinh thần khỏe mạnh, tuy đầu đã bạc, nhưng tao nhã dễ gần, có một đôi mắt chim ưng.

Lại có vài phần giống với Dư Nhân.

Có nói là ông cậu của anh ta cũng không nghỉ ngờ gì.

Cậu môi mỏng nhếch mép chế nhạo: “Đôi vợ chồng đó quá đáng thương. Cả vợ lẫn chồng đều bị mù hai mắt, lại cứ có con chó con mèo tới làm phiền họ. Cho nên họ đã chuyển đi ngay trong đêm rồi”

Dư Tiền vẻ mặt thất vọng: “Ồ, họ đi rồi.

Vậy chúng tôi đi đâu tìm cậu chủ nhà tôi?”

Ánh mắt sắc bén của Dư Sinh rơi trên khuôn mặt khó gần của thiếu niên. Ánh mắt đứa trẻ này tinh ranh, rõ ràng đang tính kế họ “Tên gì?” Dư Sinh lạnh mặt hỏi.

Thiếu niên khẽ nói: “Chiến Quốc Việt”

Sắc mặt Dư Sinh u ám, nổi giận nói: “Cậu dám mỉa mai chúng tôi là con mèo con chó?”

Chiến Quốc Việt liếc nhìn ông ta, ngạo mạn nói: “Tôi đâu nói vậy.”

“Tên nhóc, cậu cần phải ăn đòn”

Nói xong, ông ta đưa mắt với cấp dưới xung quanh: “Tôi thấy cậu ta biết nhiều tình hình nội bộ, bắt lấy cậu ta” Đội hộ vệ lập tức ùa về phía Chiến Quốc Việt.

Chiến Quốc Việt bám vào cửa hai màu, hai chân giơ lên, khí thế nổi giận đá về phía đội hộ vệ đối diện. Sau đó song hạc giương cánh nhào tới, đội hộ vệ lập tức bị cậu đè ngã xuống đất.

“Có bản lĩnh” Dư Sinh khen ngợi.

Ông ta đưa tay với tư thế Thái cực quyền: “Để cậu lĩnh giáo võ công của tôi.”

Chiến Quốc Việt biết Dư Sinh là chủ của Mạt Thế, đương nhiên võ công không thể khinh thường. Cậu cũng biết khuyết điểm của mình, nền tảng võ công không vững chắc, chỉ có thể thắng vì đánh bất ngờ.

Chiến Quốc Việt ngước mắt nhảy lên xà nhà chưa phải là cao nhất ở hành lang, lao nhanh như con thạch sùng.

Dư Sinh đã lớn tuổi, nếu so khinh công leo trèo tất nhiên không bằng người trẻ.

Nhưng ông ta tự tin mình đã trải qua trăm trận đánh, con mắt tinh anh nhìn Chiến Quốc.

Việt không chớp mắt, lấy tĩnh chế động.

Chiến Quốc Việt nhìn ra ý khinh địch của ông ta. Vốn dĩ cậu đánh nhau luôn tuân theo sự dạy dỗ của bố: Dùng đầu bắt nạt người có hiệu quả hơn so với dùng tay chân bắt nạt người.

giup-ba-cua-lai-me-nhe-1336-0

Tư thế khỉ trộm đào sau đó của Chiến Quốc Việt cũng là hư chiêu. Dư Sinh sợ mình bị Chiến Quốc Việt hái rơi đào sẽ trở thành trò cười cho người trong nghề, trong lòng khẽ dậy sóng hoảng sợ. Người vừa lao về phía trước, Chiến Quốc Việt lại đột nhiên xoay người, một đường ngồi xổm quét chân dốc hết sức làm Dư Sinh vấp.

Dư Sinh với sự lảo đảo gần như không nhận ra, suy cho cùng cũng là võ lâm tông tt dù ở thế hạ phong cũng không có vẻ là từ núi rơi xuống nước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi