GIÚP BA CUA LẠI MẸ NHÉ

Lạc Thanh Du sờ sờ gò má cùng cái trán thô ráp sần sùi của mình, tự giễu cười khổ: “Không có chỗ nào lành lặn sao?”

Nữ bác sĩ tốt bụng an ủi cô: “Cô đừng lo lắng, đợi khi cô chữa trị khuôn mặt xong, cô có thể phẫu thuật thẩm mỹ. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ biến cô trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới này”

Lạc Thanh Du dường như có chút cảm động Đột nhiên căn phòng rơi vào yên lặng *Chị Linh Trang, chị có nghe thấy không, bác sĩ nói có thể giúp chị phẫu thuật trở thành người phụ nữ xinh đẹp nhất kìa”

Lạc Thanh Du gật đầu, và nói: “Anh Nguyệt, có lẽ chị gặp họa được phúc chăng.”

Anh Nguyệt vì sự kiên cường lạc quan của cô mà cảm động rơi nước mắt: “Chị thật khiến em bội phục sát đất”

Lạc Thanh Du giải thích: “Anh Nguyệt, cuối cùng thì chị cũng có thể trở về làm Nghiêm Linh Trang rồi”

Chiến Anh Nguyệt im lặng.

Cô ấy thật sự không hiểu, sau khi Lạc Thanh Du trải qua nhiều bất hạnh như thế, sao cô vẫn muốn quay lại làm một người khiến cô chịu bao cực khổ như vậy Thế nhưng, Chiến Anh Nguyệt chọn các tôn trọng mọi sự quyết định của cô.

Bác sĩ nói với Lạc Thanh Du, nếu muốn phẫu thuật thẩm mỹ, có thể phải đợi thời gian một hai năm.

Điều đó có nghĩa là, Lạc Thanh Du phải sống chung với gương mặt xấu xí này một thời gian dài.

Anh Nguyệt lo lắng Lạc Thanh Du sẽ mắc chứng sợ xã hội, quyết định chọn một nơi kín đáo sống những ngày tháng như thế ngoại đào nguyên.

Nhưng Lạc Thanh Du đưa ra một đề nghị khác: “Chị muốn về Hà Nội”

Anh Nguyệt cứ ngỡ mình đã nghe nhầm: “Chị nói cái gì? Chị Linh Trang? Chị muốn về Hà Nội sao?”

Lạc Thanh Du gật đầu.

Anh Nguyệt cực lực phản đối: “Không được, chị không thể quay lại đó. Khó khăn lắm chị mới thoát được anh em, chị trở về đó nếu bị anh em nhận ra anh ấy nhất định sẽ không tha cho chị.”

Lạc Thanh Du cười khổ: “Bộ dạng này của chị, cho dù có đứng trước mặt anh ta, e là anh †a cũng không nhận ra”

“Nhưng anh em không phải là người bình thường, mắt anh ấy còn tinh hơn cả đại bàn, chị không thể liều lĩnh, em sẽ không để chị quay về gặp nguy hiểm nữa”“

Lạc Thanh Du đột nhiên kích động nắm lấy hai tay Chiến Anh Nguyệt, khóc lóc nói: “Anh Nguyệt, chị sai rồi”

Anh Nguyệt nghĩ ngờ nhìn cô: “Chị không sai, người sai là anh em. Anh em đúng là tên khốn, chính là ác ma, chị yêu anh ấy như thế, sao anh ấy có thể phụ lại tình cảm hai kiếp của chị chứ?”

Lạc Thanh Du lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải vậy đâu. Anh Nguyệt, chúng ta hiểu lầm anh Chiến rồi”

Anh Nguyệt trợn tròn mắt..: “Hiểu lầm anh ấy? Nhưng hôm đó người muốn giết chúng ta rõ ràng là anh ấy mà?”

Lạc Thanh Du lắc đầu: “Không phải anh ấy”

Anh Nguyệt vô cùng kinh ngạc: “Thế người đó là ai?”

Lạc Thanh Du do dự một lúc, và nói: “Chị không biết. Nhưng chị biết đó không phải là anh ấy”

Cô rơi từ trên cửa số tâng hai xuống, gương mặt không may đập vào cửa kính dẫn đến hủy dung.

Đồng thời cũng khiến cô bị chấn thương mạnh, không ngờ sau khi trị khỏi chấn thương, cô lại hồi phục toàn bộ kí ức… bao gồm cả tên ác ma đã xóa bỏ ký ức của cô trong hang động nấm kia.

Cô không muốn cho Anh Nguyệt biết tất cả chân tướng, bởi vì Anh Nguyệt ngây thơ đơn thuần như thế. Còn bí mật trong cánh cửa nấm kia, có thể là một thông tin vô cùng xấu đủ để hủy hoại cả nhà họ Chiến.

“Anh Nguyệt, hôm đó chị đã dùng mảnh thủy tinh cắt xuyên qua quần áo của người đàn ông đó, trên ngực anh ta có cái bớp hình bướm, chị rất quen thuộc cơ thể của anh em, người đó chắc chẩn không phải anh em”“

Cô không muốn ai hiểu lãm Chiến Hàn Quân, bởi vì anh luôn luôn là người đàn ông yêu thương cô chiều chuộng cô.

Anh Nguyệt thở dài thườn thượt.

Cảm xúc không nói nên lời.

“Đây là tin vui nhất từ nhỏ đến lớn mà em được nghe.”

Lạc Thanh Du có thể hiểu được tâm trạng của Anh Nguyệt.

Bởi vì Chiến Hàn Quân không chỉ là nam thần của cô. Mà còn là tín ngưỡng của Anh Nguyệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi