Nghe xong một hồi, Vu Chu muốn đi ra ngoài đi vệ sinh, căn cứ vào tinh thần hy sinh mang theo bom hẹn giờ bên người, nàng túm Hướng Vãn theo.
Từ đầu hành lang này đến đầu hành lang kia, dừng lại trước tấm poster "Kung Fu Panda", nàng gọi Hướng Vãn lại: "Hướng Vãn, tôi phát hiện em thật sự rất hư."
Lần thứ hai nói những lời này, nói càng tâm đắc hơn một chút.
Hướng Vãn ngây thơ nhìn nàng, không hiểu nàng đang nói gì.
"Lại giả ngốc," Vu Chu nghiến răng nghiến lợi, "Đại tiểu thư tướng phủ, lời nói am hiểu nhất không phải là "Không biết có nên nói hay không" sao?"
Tại sao cũng không có pháp thuật lắc trước, liền trực tiếp giũ ra ngoài?
Hướng Vãn cẩn thận nhớ lại, cẩn thận xác nhận: "Trước đó chị nói, quá khứ của chị và Tô cô nương, không thích hợp lúc vừa quen đã nói, đây là nguyên tắc."
"Đúng vậy." Vậy xem ra em rất hiểu mà.
"Nhưng đây là lời phía sau."
"Có ý gì?"
Hướng Vãn chậm rãi nói: "Chuyện Tô cô nương là bạn gái cũ của chị, em và chị vừa mới quen biết, chị đã nói rồi. Bởi vậy, đây là vừa mới quen biết, thì có thể nói."
Chết tiệt. Vu Chu sắp tức đến cười.
"Em được lắm." Nàng duỗi đầu ngón tay hư không chỉ về phía Hướng Vãn, giống như uy hiếp phô trương thanh thế, sau đó quay đầu muốn đi.
Hướng Vãn đuổi theo nàng: "Cho nên, chuyện bạn gái cũ, là thật sao?"
"Em cảm thấy thế nào?" Vu Chu cứng họng.
"Nhìn không giống." Hướng Vãn nghĩ.
"Sao, không xứng?"
Hướng Vãn có chút kỳ lạ khi nàng hỏi như vậy, lắc đầu nói: "Chỉ là chị cật lực che giấu, Tô cô nương cũng thản nhiên, nhìn không quen lắm."
"Em thì biết cái gì," Vu Chu không muốn để ý đến cô nàng, "Em còn quá nhỏ, yêu đương rồi sẽ biết."
Tránh hiềm nghi à, nhân gian khổ nhất là tránh hiềm nghi.
"Quả thật em chưa từng lưỡng tình tương duyệt, cho đến hôm nay, cũng chỉ có chị, gọi em là phu nhân." Hướng Vãn hé miệng cười.
"Gọi là vợ."
"Không có gì khác nhau."
"Có."
"Không có gì khác nhau."
"......"
Hai người câu được câu không nói chuyện, từ nhà vệ sinh đi ra, vừa nhìn đồng hồ lớn trong phòng nghỉ, đã năm giờ, nếu không có gì bất ngờ, lát nữa mọi người sẽ ra ngoài ăn cơm.
Vì thế hai người cũng không đi vào nữa, chỉ đến phòng nghỉ ngồi, chờ mấy người thu âm đến giữa sân nghỉ ngơi.
Hành lang truyền đến tiếng bước chân, mấy người tốp năm tốp ba đi ra, Bành Hướng Chi đi đằng trước, vung váy nhỏ thản nhiên: "Nào nào nào, để cho chúng ta lại tới gọi món ăn ~"
Mặt mày hớn hở, giống như chờ bữa cơm này rất lâu.
Vu Chu vừa nhìn, chỉ Bành Hướng Chi và Điểm Điểm ngồi xuống, liền hỏi: "Cô Chu và cô Tề đâu?"
"Mấy cổ không đói, bảo chúng ta ăn trước." Bành Hướng Chi mở phần mềm giao hàng, "Sao không hỏi bạn gái cũ của cô?"
Ngữ khí vui đùa, rất nhẹ nhàng, vẫn khiến Vu Chu giật mình: "Hả?"
"Ha ha ha ha, cô Tô nhà cô đó. Ai nha đừng căng thẳng, thật ra loại chuyện này rất thường gặp, rất nhiều người gọi là gì, mê muội, thấy cô ấy đều như vậy, gọi vợ, gọi chồng." Bành Hướng Chi cười rất vui vẻ.
"Ôi, ai bảo người ta xinh đẹp quá chi." Cô ấy chua chát cảm thán, "Chúng ta chỉ có bốn người, gọi ít trà sữa, bánh ngọt, được không? Đợi một lát xong, tôi mời mọi người ăn tôm đất."
Cô ấy tự nói tự quyết định, rồi tiếp tục dựa đầu chống trán, tiếp tục câu chuyện vừa rồi.
"Thực ra cô cũng nghe rồi, cô ấy lồng tiếng, chỉ đến vậy, phải không? Haizz, so với tôi vẫn kém một tí xíu." Cô ấy lắc đầu, châm chọc một lần nữa về Tô Xướng, khiến cô ấy trông rất sung sướng.
Vu Chu thấy cô ấy khoe khoang đắc ý, cũng không khỏi cười theo.
Bành Hướng Chi cười mỉm nâng mày: "Đừng truyền ra ngoài nhé, truyền ra ngoài tôi sẽ bị fan của cô ấy đánh chết đó."
Điểm Điểm nói: "Fan của chị cũng có ít đâu."
Bành Hướng Chi nhăn mặt: "Nào có nhiều như người ta chứ. Tôi nói cho em biết, bây giờ fan của cô ấy nhiều hơn rồi, hơn nữa đủ loại khác nhau, nào là fan mẹ, fan sự nghiệp, fan bạn gái, à, kỳ quặc nhất là, còn có fan CP, tôi và cô ấy cũng có CP."
Cô ấy cười hả hê, rõ ràng cảm thấy thật vô lý.
Vu Chu kéo kéo khăn giấy trên bàn: "Fan CP?"
"Đúng vậy, hơn nữa cô ấy là công, thái quá nhỉ? Bộ dạng của cô ấy có thể công được chị đây sao?"
Vu Chu thấy cô ấy rất thoải mái, suy nghĩ một chút, hỏi cô ấy: "Chị không để tâm sao?"
"Có gì mà tôi phải để tâm chứ, cứ chơi thôi, thính giả thích em thì mới theo dõi em. Mặc kệ họ là fan gì, có là tốt rồi, chỉ cần không đến trước mặt tôi gây sự." Bành Hướng Chi nhìn rất thoải mái.
"Vậy chị......" Nàng muốn hỏi, nửa kia của chị có để tâm không, nhưng lại cảm thấy quá mạo phạm.
Bành Hướng Chi cười khẽ một tiếng, hiểu ý nàng: "Không phải là không để tâm, mà là tôi không có. Tôi độc thân."
"Chị......"
"Đừng hỏi xu hướng tình dục của tôi nhé, tôi chỉ có một xu hướng tình dục, đó là tôi ở niệm tưởng nhân gian ~"
"Ha ha ha ha."
"Em đừng cười thế, đây không phải là đang đùa vui, mà tôi đang quảng cáo cho tác phẩm của mình."
Lúc này Vu Chu mới nhận ra, đó là bộ kịch truyền thanh kinh điển mà cô ấy đạo diễn trước đây, "Niệm tưởng nhân gian".
Lần này là thật tình thật lòng cười ra tới.
Bành Hướng Chi cười thở dài, giọng điệu có chút thay đổi: "Khi người ta nói về vấn đề này, dường như mọi người đều cảm thấy tôi là lồng tiếng kịch bách hợp, chắc chắn phải hơi "bẻ cong" một chút, tôi chỉ muốn phản bác, tôi cũng có thể lồng tiếng kịch ngôn tình, tôi cũng có thể lồng tiếng kịch đam mỹ, vậy xu hướng của tôi chỉ là một cái chong chóng thôi, quay quanh suốt ngày. À, tôi còn lồng tiếng cho con ngựa trong phim hoạt hình nữa."
"Thực ra với chúng tôi mà nói, chỉ là công việc thôi."
"Ừm." Vu Chu rất hiểu.
"Haizz." Bành Hướng Chi thở dài, nói nhiều ghê, người khác nhìn có vẻ khó gần, nhưng thực tế chỉ cần bắt đầu nói chuyện là không thể dừng lại.
Không khí lại trở nên yên tĩnh, Bành Hướng Chi ngước mắt, thấy Hướng Vãn ngồi ở vị trí đó, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, sao lại ngồi giống như mèo thần tài vậy.
Vì vậy cô ấy hỏi Vu Chu: "Bạn của em làm gì vậy? Hôm nay không có lớp à? Không đi làm à?"
Hướng Vãn nói: "Em là hi vi."
"Hi......" Bành Hướng Chi chớp mắt.
Vu Chu cứng họng, xong rồi, nàng còn chưa kịp ngăn Hướng Vãn. Lần này thật sự quá mất mặt rồi, đây không phải là múa đao trước mặt Quan Công sao, cô ấy sẽ không nghĩ rằng đoàn đội của nàng và Hướng Vãn, lồng cho mấy đơn nhỏ không thành, lại có thể tự tin trước mặt Bành Hướng Chi nói mình là CV.
Nhưng Hướng Vãn chính là tự tin như vậy.
"Chính là như mọi người vừa làm đó." Hướng Vãn nói.
"Ồ ồ ồ...... CV?"
"Đúng vậy."
Bành Hướng Chi cười hai tiếng, ánh mắt sáng lên: "Sao không nói sớm chứ? Chẳng trách sao lại đến nghe thử, tôi nghe giọng em có điều kiện rất tốt, đã từng thu tác phẩm gì chưa? Thường thì là lồng tiếng cho game hay phim ảnh thế?"
Hướng Vãn đang định nói thẳng ra, lại nghe Vu Chu giành nói: "Em ấy, em ấy vừa mới vào nghề, chưa biết nhiều thế đâu, hôm nay tôi chỉ dẫn cô ấy mở mang kiến thức thôi."
"Ừm." Hướng Vãn gật đầu.
Bành Hướng Chi đánh giá cô nàng một chút, đứng dậy: "Nào nào nào, em thu âm hai câu tôi nghe thử, âm sắc của em rất đặc biệt, chắc phải có giọng hay lắm."
"Điểm Điểm, đi." Cô ấy một tay kéo Hướng Vãn, một tay kéo Điểm Điểm, đi về phía phòng thu âm.
"Tác giả Đại Đại, cô giúp chúng tôi canh đồ ăn giao đến nhé ~"
"Ồ." Vu Chu vừa định đứng lên, lại bị lời nói của cô ấy ấn xuống.
Chờ đồ ăn một cách chán chường, lướt Weibo một cách chán chường.
Lướt đến trang đầu mà không thể kéo xuống được nữa, thì đối diện có một người, mang theo hương gỗ của LELABO Santal 33.
Tô Xướng luôn thích dùng loại nước hoa mang lại cảm giác xa cách như vậy, vô cùng yêu thích hương gỗ, khiến người ta không cảm nhận được mùi vị tình dục, nhưng lại rất dịu dàng.
Vu Chu ngẩng đầu, chào hỏi: "Ra rồi à?"
"Ừ. Đợi đồ ăn hả?"
"Đúng vậy, đợi trà sữa và bánh ngọt của chúng ta." Nàng suy nghĩ một chút, đùa: "Vừa rồi không có ai ở đây."
Tô Xướng cười cười, đặt điện thoại lên bàn, không nói gì thêm.
Hai người ngồi đối diện nhau khoảng nửa phút, vẫn là Tô Xướng mở lời trước.
Cô nói: "Có thể giải thích cho chị một chút không?"
Câu này rất kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ lập trường. Rõ ràng hành động đòi giải thích thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng cấu trúc câu của cô là "Có thể không?", như thể đang hỏi ý kiến của nàng.
Chỉ có Tô Xướng mới nói ra được.
Vu Chu nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn cô: "Cô ấy thẳng."
Buộc miêng thốt ra, Tô Xướng lại ngẩn ra một chút, một lúc sau ánh mắt cô đã có ý cười, cô nói: "Chị đang nói về việc em đã "trèo tường" với nhiều CV."
Chết tiệt, bị hố rồi.
Phản ứng của nàng khiến Tô Xướng có chút sung sướng không thể nói rõ, vì vậy cô lại nhẹ nhàng hỏi: "Vậy, còn một chuyện khác, có thật vậy không?"
"Chuyện nào?"
"Cả ngày ở nhà gọi chị là vợ."
Gặp ma rồi. Đằng sau tai của Vu Chu lại nóng lên, rõ ràng biết rõ mà còn hỏi, biết rõ nàng chỉ muốn lấp liếm, lại còn cố tình hỏi ra.
May mà Tô Xướng không quá hung hăng, như thể chỉ là một trò đùa nhỏ, ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác: "Sao trước đây không nghe em nhắc đến cô ấy?"
Câu hỏi này Vu Chu có thể trả lời, sớm đã chuẩn bị sẵn: "Em gái của bạn học cấp ba, bọn em từng chơi game cùng nhau, cô ấy gọi em là chị."
"Sao lại mặc đồ của em?"
Đối với Tô Xướng, nàng không thể không thừa nhận: "Cô ấy đang ở nhà em mấy ngày nay."
"Vừa mới vào thành phố, bố mẹ cô ấy trọng nam khinh nữ, muốn bán cô ấy cho anh trai lấy vợ, cô ấy không còn cách nào khác, phải trốn ra ngoài làm việc."
Tô Xướng hơi nhíu mày: "Còn bạn học cấp ba của em thì sao?"
"Chết rồi." Vu Chu nhìn cô, nói.
Ánh mắt của Tô Xướng chuyển sang nghi vấn.
Vu Chu thầm nghĩ đừng nhìn em nữa, em thật sự không thể bịa ra một người sống.
"Bạn học cấp ba của bạn là nam hay nữ?"
"Là nam." Nàng không nỡ bịa ra cái chết của một cô gái, viết văn cũng không nỡ hạ bút. Tuy rằng, bịa ra một người nam cũng không phải là rất đạo đức.
Tô Xướng khẽ nhướn mày, ba mẹ cô nàng trọng nam khinh nữ, muốn bán cô nàng để đổi tiền cưới, nhưng người đàn ông trong nhà, đã chết?
Cô thở dài.
"Sao vậy?"
"Không có gì," Tô Xướng hít thở nhẹ, cười, "Tác giả đại nhân."