Hướng Vãn nhìn Vu Chu cười, cũng dừng lại, dịu dàng cười, trăng thanh gió mát, hiển nhiên là một gốc bạch ngọc lan quý giá.
Không nên sinh trưởng trong đất xi măng của thành phố.
Vì thế Vu Chu hỏi cô nàng: "Ở chỗ chúng tôi, đợi chán rồi nhỉ?" Cũng không tốt như trong tưởng tượng nhỉ? Ô nhiễm ánh sáng, ô nhiễm âm thanh.
"Kỳ lạ, thiên địa rộng lớn, rất có kiến thức, chuyến đi này không tệ."
"Bốn chữ bốn chữ, đối câu đối à?" Vu Chu buồn bực, có vẻ chuyện nàng làm tay viết này giống như một trò cười.
"Vậy em không nhớ cha mẹ em sao?" Dựa theo kịch bản, cô nàng nên khóc sướt mướt.
Không ngờ Hướng Vãn nói: "Nhớ, nhưng cũng không phải rất nhớ."
"Hả?" Vô tình đến nước này.
Vậy nàng nuôi Hướng Vãn một hồi, cô nàng trở về, chắc cũng sẽ không nhớ tới hai chữ Vu Chu.
Nghĩ tới đây, nàng có chút mất mát. Dù sao cũng đầu tư không ít tiền.
"Ở chỗ bọn em, mọi thứ tình cảm đều có kỳ hạn." Hướng Vãn kéo đèn đường mờ nhạt, nhìn dây đèn che kín trên tán cây, nhìn bóng tối và ánh sáng kéo dài cuối đường.
"Tình cảm giống như lệ bạc, quan tâm mỗi ngày, thức ăn và vải vóc giống nhau, đều có định số."
"Không thiên vị, biết chừng mực, là cha mẹ em dạy em."
Chẳng trách, ngay cả tôm hùm đất cũng một miếng cay rát họng, một miếng tỏi băm. Nếu như không phải ở hiện đại đồ ăn có hạn, có phải còn phải mỗi món ăn không gắp vượt qua năm lần không? Trên TV hoàng thượng là như vậy.
"Mỗi ngày thỉnh an, vấn an, thiên luân tận hiếu có kỳ hạn, còn có ngày kết hôn. Đợi lớn một chút, em sẽ xuất giá, vào nhà chồng, phụng dưỡng cha mẹ chồng, cũng sẽ khó gặp cha mẹ."
"Khi em xuất giá, bái biệt cha mẹ đại nhân, mẹ của em sẽ khóc gả, nhưng cũng sẽ không ruột gan đứt từng khúc, tê tâm liệt phế, khó có thể sống tiếp."
Cuối cùng, cô nàng nói, "Em nói điều này, chị có hiểu không?"
Chênh lệch lớn không kém, tình thân là tình thân dưới điều kiện quy định, tuy rằng dân phong cởi mở, nhưng không tự do.
Không phải nói đại môn không ra nhị môn không bước cái loại không tự do này, mà là không dám thoải mái yêu, không có thoải mái hận, một trăm phần tình cảm, chỉ cho phép đến loại đạt tiêu chuẩn, không tự do.
"Nói như vậy, em cũng không nhớ nhà lắm. Đúng không?"
Hướng Vãn không đáp.
"Không đúng, vậy lúc em đột nhiên tới nhà của tôi, tôi nói cha mẹ em hơn phân nửa đã chết, em ôm ngực muốn khóc mà." Vu Chu hoài nghi.
Hướng Vãn mặt không đổi sắc: "Hiếu vi tiên, phụ mẫu vi đại, cũng là giáo dưỡng của em."
"Ý của em là......"
Hướng Vãn nghĩ một từ thời thượng: "Diễn đó."
Vãi...... Tuyệt.
"Nói xong của em rồi, không bằng nói về chị." Hướng Vãn nói.
"Tôi?"
"Từ cửa đến giao lộ này, đi qua hai siêu thị...... nhỏ, ngay cả động tác liếc nhìn một cái cũng không có, bởi vậy có thể thấy được, đêm khuya dạo bước, không phải vì trăng, mà là vì...... Tô cô nương."
Hướng Vãn ý vị sâu xa nhìn nàng.
"Cậu là giun đũa phải không?" Mới 18 à, ai có thể tin cô gái này mới 18 chứ.
Vu Chu chế nhạo xong, hít sâu một hơi, nhìn dòng xe cộ không ngừng, lại quay đầu nhìn khu chung cư của mình, đèn nhà mình không sáng. Có đôi khi nàng tăng ca về nhà, đón xe đến cửa, từ vườn hoa đi vào, cũng thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn tầng trệt của mình một cái, xem đèn có sáng hay không.
Rõ ràng trước đó Tô Xướng đã gửi WeChat cho nàng, nói thu âm xong, muốn cô đến đón không?
Nàng nói không cần. Tô Xướng đã nói, vậy chị về nhà trước.
Nhưng nàng vẫn muốn nhìn một chút, bởi vì Tô Xướng ở nhà nàng, thắp đèn, mới đủ cụ thể hóa chuyện "Chờ nàng về nhà" này.
"Đúng vậy," Vu Chu ngửa đầu nhìn, thừa nhận rất sảng khoái, "Bởi vì Tô cô nương."
"Nếu dư tình chưa dứt, vì sao lại khăng khăng tách ra?"
Vu Chu cười, quay đầu lại, đá văng một viên đá không biết từ đâu ra: "Tôi nói cho em biết, thật ra trong giới của bọn họ, ừm không, thật ra trong rất nhiều giới, điều kiện sinh tồn của phụ nữ, so với đàn ông, đều rất kém cỏi."
"Không có nhiều cơ hội cho CV nữ và không có nhiều vai diễn có thể được thể hiện, và trong một môi trường rộng lớn mà nhiều người nghe thích theo đuổi nam giới, thị trường cho CV nữ, không lớn bằng, nói cách khác, không phải là quá hot. Ờ, hot em hiểu không, chính là nổi tiếng, nổi tiếng và được mọi người đánh giá cao."
"Nhưng độ chú ý của Tô Xướng, có thể sánh ngang với CV nam cao cấp."
"Sự nổi tiếng của chị ấy, lưu lượng truy cập, rất, rất cao. Em có biết tại sao không?"
Hướng Vãn lắc đầu.
"Bởi vì, chị ấy trời sinh đã thích hợp để được ngước nhìn."
Khi Hướng Vãn nhớ tới công việc, sức hấp dẫn giơ tay nhấc chân của Tô Xướng, hình như có chút không giống.
Vu Chu lại lắc đầu: "Không chỉ bởi vì chị ấy xinh đẹp, cũng không phải dáng người đẹp gì đó, là có người, chị ấy trời sinh đã có cảm giác khoảng cách và thần bí, trời sinh chỉ thích hợp nhìn từ xa."
Cùng một đạo lý với siêu sao thần tượng lâu đời, cô thậm chí có thể không kinh doanh, thỉnh thoảng mới xuất hiện, hoặc là căn bản không xuất hiện. Giá trị mị lực của cô, cũng có thể do tưởng tượng của fan mà bổ sung đầy đủ, thậm chí trong tưởng tượng sống càng thêm hào quang bắn ra bốn phía.
Cô ít nói, lời nói cử chỉ theo thói quen có chút bảo lưu, biểu tượng dịu dàng qua đi là thất tình lục dục trống rỗng, để lại cho người ta mơ màng vô tận, càng thúc đẩy dục vọng thăm dò trong bản tính nhân loại.
Nhìn trộm cô, suy đoán cô, theo đuổi cô, ngưỡng mộ cô.
Bạn có thể đánh bại bất cứ ai bằng xương bằng thịt, nhưng bạn khó có thể đánh bại những chàng trai và cô gái ôm ấp ước mơ bằng tình yêu và khát vọng.
Bởi vậy, cô mới làm cho người ta khó có thể với tới như vậy.
"Nhưng người như vậy, là sao trên trời, treo ở chân trời là tốt rồi, nếu em muốn nhét chị ấy vào túi, làm sao hold được."
"Ừm, tôi không có ý nói chị ấy nên treo." Vu Chu cảm thấy có chút buồn cười, tự chọc cười bản thân.
Nàng nhớ tới có một lần cùng Tô Xướng ra ngoài ăn cơm, Tô Xướng xuống xe trước, trả lời WeChat liền đi về phía trước.
Nàng cố ý ngừng một chút, muốn nhìn cô khi nào thì phát hiện mình không đi theo, hành động này cực kỳ ra vẻ, nhưng khi đó nàng chính là muốn xem.
Tô Xướng đã đi rất lâu, nói xong năm sáu câu trên WeChat mới dừng lại, nhìn Vu Chu, lại tiếp tục cau mày xem WeChat, sau đó rút tay ra khỏi túi, vẫy vẫy về phía nàng.
Rồi giữ tay đó, tay còn lại vẫn đang trả lời WeChat.
Khoé mắt nhìn Vu Chu cất bước, Tô Xướng không đợi nàng, lại đi về phía trước.
Khi đó Vu Chu đã cảm thấy, Tô Xướng cũng rất đẹp, đứng đó trả lời WeChat cũng là một cảnh đẹp, cũng lần đầu tiên cảm thấy, nếu như Tô Xướng không có nàng, liền tự mình đứng đó, cũng rất tốt.
"Tôi ở bên chị ấy, rất mệt, không phải nói chị ấy đối xử tệ với tôi, thật ra không tệ, cũng không phải vấn đề một bên, chủ yếu là, tâm lý tôi xảy ra vấn đề."
"Em nói bây giờ nếu có một cô gái đẹp đứng đây trả lời WeChat, tôi có nghĩ nhiều như vậy không? Tôi không nghĩ đâu, liên quan quái gì đến tôi. Nhưng tâm lý tôi đối với Tô Xướng lại có vấn đề."
"Tôi lúc nào cũng đối với chị ấy lo được lo mất, đoán tới đoán lui, suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến mức không ngủ được. Tôi cảm thấy, nguyên nhân chính vẫn là......" Vẫn cảm thấy, bản thân không xứng với cô. Nhưng câu này nàng không nói ra.
Nàng rất rối rắm, vừa tự ti, vừa kiêu ngạo. Lại cảm thấy mình không tốt, nhưng lòng tự trọng lại mạnh hơn bất cứ ai.
Nhưng lòng tự trọng của nàng là lòng tự trọng của Schrodinger, chỉ dành cho người nàng yêu mới có.
Nàng cảm thấy như vậy cũng rất tra tấn Tô Xướng, huống chi đến sau này, hai người lại có chênh lệch múi giờ trong giao tiếp.
Có đôi khi Tô Xướng ngủ, nàng ngủ không được, cầm tài khoản Weibo của mình lướt tài khoản Tô Xướng, nhìn thấy lời nhắn chân thành tha thiết mà động lòng người phía dưới, sẽ có một loại cảm giác cực kỳ không chân thật, là cô sao? Là người ngủ bên cạnh mình sao?
Hết lần này tới lần khác Tô Xướng cùng ngôn ngữ cơ thể của nàng ăn ý như vậy, nàng hơi nâng bả vai lên, Tô Xướng đang ngủ liền theo bản năng đưa tay, lót cánh tay phía dưới cổ nàng, ôn tồn ôm nàng.
"Tôi thích chị ấy, rất thích." Vu Chu có chút nghẹn ngào, bởi vì hồi ức quá phạm quy.
"Nhưng tôi có đôi khi cũng rất thông minh, rất thức thời, chính là biết kịp thời ngăn chặn tổn hại."
"Tôi đã thấy rất nhiều người bên cạnh chia tay, ngay từ đầu yêu đến chết đi sống lại, ai muốn phản đối một câu đó chính là Vương Mẫu dùng trâm cài hoa ngân hà. Nhưng đến cuối cùng xé lông gà đầy đất, mắng tới mắng lui, cô nợ tôi bao nhiêu, tôi trả giá bao nhiêu, cô lại có lỗi gì với tôi, hận không thể chọc mù chính mình lúc trước."
"Tôi không muốn cuối cùng cả hai oán nhau, ầm ĩ như kẻ thù."
Tuy rằng nàng biết, Tô Xướng có lẽ sẽ không ầm ĩ với mình, giáo dưỡng của cô cũng có thể rất hiểu được dễ đến dễ đi.
Nhưng nàng không muốn hai người lôi kéo tiêu hao đến mức nhìn nhau chán ghét, cuối cùng Tô Xướng nhớ lại nàng, là —— người đàn bà chanh chua kia.
Vô cùng không muốn Tô Xướng cảm thấy, không đáng.
Cũng vô cùng sợ mình cảm thấy, không đáng.
"Bây giờ cũng khá tốt, bây giờ hai người từ từ nhạt dần, sau này chị ấy nhớ lại sẽ không cảm thấy tôi tệ đến vậy, đến khi tôi 40, 50, trở thành người phụ nữ trung niên phông bạt hồi tưởng quá khứ, vẫn có thể mặt dày nói mấy người biết Tô Xướng không, tôi đã từng ở bên cô ấy."
Ai nha, nói ra thật thoải mái, đặc biệt là Hướng Vãn giống như mèo, rất ngoan.
Trông cũng không còn xảo quyệt nữa.
Hướng Vãn cái gì cũng không đáp, cuối cùng hỏi: "Phông bạt là......"
"Chính là thổi phồng, khoe với người khác, Tô Xướng là bạn gái cũ của tôi."
Hướng Vãn nhoẻn miệng cười: "Không cần đợi đến 40, 50, chị 25 tuổi, đã làm chuyện này rồi."