Bên dưới bài Weibo kia có rất nhiều bình luận, Vu Chu không mở ra xem.
Nghĩ thôi cũng biết, chắc là fan rất quan tâm đến cô.
Vu Chu rời khỏi trang cá nhân của cô, phát hiện thời gian vừa hay là 3 giờ 03 phút, sinh nhật Vu Chu, rất trùng hợp, vì thế đăng một bài Weibo: ","
Nàng bị bệnh trung nhị (1), coi thức đêm là huân chương, mỗi lần đều thức đến khá muộn, liền có thói quen đăng bài.
Sở dĩ mỗi lần đều đăng dấu phẩy, là tâm tính ác độc của nàng, nó không mượt mà như dấu chấm tròn, cũng không nên tồn tại độc lập, xử một cái đuôi nho nhỏ, có thể bức chết chứng OCD.
Buồn cười thật.
Nàng như thường ngày đăng xong, chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên có hai ba cái bình luận, hỏi nàng: "Đại Đại sao còn chưa ngủ?"
Lúc này mới đột nhiên ý thức được, bây giờ không giống như xưa, nàng đã là chủ của Weibo chục ngàn fan, đăng kiểu Weibo không đầu không đuôi này, thật sự có thể bức chết chứng OCD.
Quan trọng hơn là, những bình luận này nhắc nhở nàng, lúc này quả thật không giống ngày xưa, Tô Xướng nhấn theo dõi nàng, khi vào trang cá nhân của nàng không còn giống như trước đây nữa.
Vì thế nàng bèn nghĩ có nên xóa đi hay không, Tô Xướng chắc ngủ rồi, vấn đề không lớn.
Theo thói quen lướt tiếp một cái, Tô Xướng lại đăng một bài Weibo: "?"
Wow, hay cho một câu hỏi ngược.
Nhìn như vậy, Tô Xướng đăng ảnh, nàng đăng dấu phẩy, Tô Xướng đăng dấu chấm hỏi, như lọt vào sương mù, giống như một sự đáp lại từ xa.
Nếu cô theo dõi nhiều người hơn một chút, trang chủ sẽ không liên kết với nhau như vậy, nhưng có chết không chứ, cô theo dõi chẳng có mấy người, lại là rạng sáng, ba bài Weibo này liên kết chặt chẽ, khá chói mắt.
Nàng biết thật ra người đồng thời theo dõi nàng và Tô Xướng không nhiều lắm, cho dù có theo dõi, có thể cũng đồng thời theo dõi mấy trăm người, chưa chắc bảng tin sẽ chỉ còn lại nàng và Tô Xướng, lùi một vạn bước mà nói, dù vậy, người khác cũng sẽ không liên tưởng quá nhiều.
Nhưng nàng lại chột dạ.
Vì thế trong nháy mắt nàng xóa bài Weibo của mình, lại load lại, chờ giữa hai bài Weibo của Tô Xướng không còn mình, lại nhìn một cái.
Chắc sẽ không có ai chụp màn hình đâu.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nàng xóa Weibo, có vẻ như Tô Xướng có hai bài Weibo, đột ngột rất đáng thương.
Phía dưới Weibo của Tô Xướng quả nhiên bùng nổ, siêu thoại cũng là một bài tiếp một bài, đều đang hỏi, sao vậy.
Cô Tô sao vậy? Xướng xướng sao vậy? Tô Tô làm sao vậy?
Vợ ơi, chị nói một câu đi, chị như vậy lòng em đau như cắt.
Bảo bối ngoan ngoãn của em, có phải tâm trạng không tốt không.
Suy đoán sắp lên men, thậm chí có bình luận hỏi có phải tổ kịch khiến cô chịu oan ức hay không, hay gặp phải chuyện gì quá đáng, một lát sau, bắt đầu có người liệt kê kịch cô đang thu. Vu Chu có chút áy náy, cảm thấy mình làm hỏng một số chuyện, tuy rằng Weibo của Tô Xướng chưa chắc có liên quan đến mình.
Lúc số bình luận tăng dần, Tô Xướng đăng một bình luận trên Weibo: "Không có gì, vừa tan ca, ngủ ngon."
Cô đang xoa dịu fan.
Chiều gió khu bình luận lại chuyển, đại khái là nói, hù chết người ta, nhưng về sau chỉ cần Tô Xướng nói nhiều hơn, thần thiếp sẵn lòng tiếp nhận bất ngờ như thế.
Có chút hoảng sợ, lần đầu tiên Vu Chu gặp phải cái gọi là sức mạnh dư luận.
Bởi vì chứa đựng sự quan tâm và yêu thương của rất nhiều người, cho nên hình như cũng không thể quá tùy hứng, cho dù chỉ là đăng hai bài Weibo không rõ ràng.
Đêm nay Vu Chu có chút mất ngủ, cho dù huyệt Thái Dương nhảy thình thịch, vẫn lăn qua lộn lại không ngủ được.
Có thể lượng thông tin ngày hôm nay quá lớn, hoàn toàn không giống với lúc nàng nằm nhà ăn ngủ ngủ ăn.
Vì thế ngày hôm sau, Hướng Vãn nhìn thấy, chính là một Vu Chu có đôi mắt thâm quầng cực lớn.
Hướng Vãn ngược lại thì rạng rỡ, giống như người bị tiêu chảy tối hôm qua đã thay đổi hình dáng.
Nhưng rạng rỡ không có nghĩa là không lười biếng, Hướng Vãn nằm ở trên giường, Vu Chu gọi cô nàng ăn cơm, cô nàng cũng không muốn ra.
"Em đành lòng sao?" Vu Chu chỉ chỉ cặp mắt thâm quầng của mình, sáng sớm thức dậy vất vả, gọi đồ ăn ngoài.
"Em không phải muốn ăn trên giường đó chứ?"
"Có thể không?" Khuôn mặt Hướng Vãn xinh đẹp vùi vào gối, hỏi nàng.
"Nằm ăn à?" Vu Chu khoanh tay, tựa vào khung cửa, tức cười.
"Chị có thể đỡ em ngồi dậy, sau đó, từng muỗng từng muỗng đút em ăn."
Có xấu hổ không hả, còn dùng giọng điệu như kiểu tôn sùng người khác rất hiền lành mà nói, nghe thật giống như rất quan tâm người khác.
"Hôm qua em bị bệnh, nên nghỉ ngơi mười ngày." Hướng Vãn nói.
"Ha ha ha ha," Vu Chu giận đến cười to, "Em làm sao tính ra được?"
Hướng Vãn chớp mắt nhìn nàng: "Ngày xưa em dùng thuốc, đại phu luôn dặn tịnh dưỡng, nửa tháng hơi dài, em nghĩ, không cần thiết."
Ý vẫn là rất cần cù suy luận ra kỳ hạn mười ngày này.
Vu Chu vươn tay, ý bảo cô nàng kéo tay mình đứng lên: "Chúng tôi không có quy tắc này, tôi thấy em khoẻ mạnh, đến Oản Oản cũng không có tinh thần tốt bằng em."
Hướng Vãn vùi đầu vào gối, vẫn không chịu dậy.
"Sao vậy," Vu Chu giống như mẹ già, ngồi xuống bên cạnh cô nàng, vỗ nhẹ một cái, "Trước kia không phải rất chịu khó sao?"
"Diễn đó, giả vờ đó, gồng đó." Hướng Vãn rầu rĩ nói.
Bình thường cô nàng ở trong phủ, luôn luôn được đưa đồ ăn, không cần làm gì. Mạnh mẽ quá lâu, gần như quên mất cách thể hiện mềm yếu đuối cho người ta xem.
Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội, cô nàng chết cũng không xuống giường.
Hiểu rồi. Quen rồi, chơi xấu đúng không.
Vu Chu hừ một tiếng, đột nhiên nhíu mày: "Ờ...... Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện á Hướng Vãn."
Hướng Vãn nghiêng đầu, từ trong gối lộ ra một ánh mắt nhìn nàng.
"Em đến đây hơn một tháng, kinh nguyệt của tôi cũng đã tới rồi, em thì sao?"
Hướng Vãn chớp mắt mấy cái, có chút ngơ.
"Nguyệt Kinh, Quý Thủy, Tín Kỳ, Nguyệt Sự, đừng giả ngu."
Hướng Vãn trầm mặc một chút, thế mà lại thật sự do dự.
Vu Chu vui vẻ, nàng vốn định nói, xuyên đến đây, dựa theo từ trường dao động gì đó, kinh nguyệt không chuẩn cũng là rất bình thường, nhưng Hướng Vãn nghiêm túc suy nghĩ.
"Trời ạ," nàng đánh giá Hướng Vãn từ trên xuống dưới, "Em sẽ không, là nam chứ."
Hướng Vãn mày liễu dựng ngược, tức giận.
Ha ha ha ha vui ghê, lần đầu tiên thấy cô nàng tức giận như vậy, giống như cá nóc vậy.
"Chị kiểm tra đi." Hướng Vãn xoay người, nằm thẳng, nhìn Vu Chu, vén chăn lên, phản quân.
Úi, cô nhóc rất ngang ngược.
"Kiểm tra? Kiểm tra chỗ nào?" Vu Chu mập mờ chuyển động ánh mắt, "Trên hay dưới?"
"Chị......" Hướng Vãn bị mạo phạm. Vu Chu nhíu mày với cô nàng, giống như người hiện đại đang đùa bỡn, phương diện triều Lý của em, sợ vẫn là hơi kém nhỉ?
"Mau đứng lên, nếu không hôm nay sẽ không có cơm ăn." Vu Chu đứng lên, định đắp mặt nạ.
Qua mười phút nữa, Hướng Vãn không tình không nguyện đi ra, cơ thể suy sụp đi tới bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tự lực cánh sinh mở nắp cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo ra, có chút ấm ức ăn cháo.
Ít nhiều là không có thiên lý, rạng sáng bị bệnh, sáng sớm liền muốn người tốt, cô nàng có một chút không thích người hiện đại này.
Ăn hai miếng cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, lại có chút thích.
Vu Chu thấy sắc mặt cô nàng chuyển biến tốt, nói với cô nàng: "Hôm nay hai chúng ta không có sắp xếp gì, tôi gõ chữ, em xem video đạo diễn Bành đưa cho em, luyện tập, buổi chiều tôi lập Weibo cho em."
"Weibo?"
"Đúng vậy, ngoại trừ nhận đơn trên WeChat, em cũng có thể tìm việc trong các bài viết trên mạng, loại này là miễn phí, nhưng ngưỡng cửa tương đối thấp, em có thể bắt đầu từ người qua đường nào đó, hiệp dịch gì đó, luyện tập một chút."
"Ồ."
"Sau đó ngày mai tôi đi đến phòng thu âm, em cũng đừng đi?"
"Tại sao?" Hướng Vãn nghi hoặc, "Không phải nói, để em đi học sao?"
"Em quá long trời lở đất, tôi sợ."
Hướng Vãn khuấy cháo thịt nạc trứng Bắc Thảo, quay mặt nhìn nàng: "Không phải sợ em, mà là sợ Tô cô nương."
"Tôi sợ chị ấy cái gì?"
"Sợ chị ấy hiểu lầm, sợ chị ấy không vui."
"Em suy nghĩ nhiều rồi."
Lông mi Hướng Vãn rũ xuống, có lẽ là buổi sáng bị Vu Chu chọc giận, cô nàng cũng có một chút không vui.
Cô nàng nói: "Chị luôn nói, Tô cô nương là con cưng của trời, cái gì cũng bó buộc chị ấy. Tâm trạng căng thẳng, thông cảm cho sự vất vả của chị ấy."
"Nhưng mà." Nghĩ đến bệnh cũng không thể làm nũng, trong lòng cô nàng có chút chua chát, giọng nói cũng nhỏ đi.
"Em trước kia cũng là ngọc trên tay mà."
——————————
Chú thích
(1) Bệnh trung nhị, từ ngữ phổ biến trên mạng, có nguồn gốc từ Nhật Bản, "trung nhị" tức là năm thứ hai trung học cơ sở. Như tên gọi đã chỉ ra, "bệnh trung nhị" ám chỉ những suy nghĩ, hành động và giá trị mà chỉ có thanh thiếu niên trong độ tuổi dậy thì mới có, thường mang tính tự phụ. Với việc từ này được sử dụng rộng rãi trên mạng, "bệnh trung nhị" chủ yếu chỉ những người có ý thức về bản thân quá mức, kiêu ngạo, lại cảm thấy không được hiểu và tự nhận mình bất hạnh, đặc biệt là những người trưởng thành mà "giá trị quan hình thành nhưng vẫn còn lẫn lộn với những suy nghĩ trẻ con chưa thoát ra".
Bệnh trung nhị (còn gọi là chứng bệnh năm thứ hai) lần đầu tiên được Ijuin Hikaru đề xuất vào ngày 11 tháng 1 năm 1999 trong chương trình phát thanh "Ijuin Hikaru - Sức mạnh của sự ngốc nghếch vào ban đêm", là cách ví von về những hành vi và suy nghĩ đặc biệt của thanh thiếu niên Nhật Bản trong độ tuổi dậy thì quá tự phụ. Thời điểm đó, tên gọi này chỉ là một cách gọi tắt đặc trưng mà Ijuin Hikaru sử dụng khi giao lưu với thính giả, nhưng do có sự tương đồng nhất định, tên gọi này đã trở thành một thuật ngữ phổ biến trên mạng.