Vu Chu ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh dậy, theo thường lệ cau mày mở điện thoại ra, nhìn thời gian, lại xem tin nhắn và bình luận của độc giả trên Weibo, sau đó mở Trường Bội ra, lần lượt đọc bình luận nhận được một ngày trước.
Lại vào trong nhóm, nhìn xem đám máy đọc lại kia đang đọc lại cái gì.
"Sớm sớm sớm" một dãy dài, Vu Chu xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, mặt trời ấm áp, lại là một ngày bình thường.
Ui...... Hình như có cái gì đó không giống.
Đầu óc đần độn ba giây, mới nhớ tới Hướng cô nương ở phòng bên cạnh.
Mở cửa nhìn thoáng qua, phát hiện cửa phòng ngủ đóng chặt, vì thế Vu Chu quyết định đi rửa mặt trước.
Nếu nàng ở nhà một mình, sẽ không hoàn thành từng bước quy trình rửa mặt chải tóc, nhưng bây giờ có người lạ, không giống nhau.
Tinh thần sảng khoái thở ra như lan đi ra ngoài, gõ cửa phòng ngủ, nhưng không ai đáp.
Nàng đi ra ngoài, thấy Hướng Vãn ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm con búp bê hộp mù bên cạnh cây xanh.
"Đáng yêu không?" Vu Chu đi qua, như hiến bảo vật.
Hướng Vãn ôm ngực lại: "Thật đáng sợ. Đầu to như vậy, cái này còn mọc sừng nữa."
Cô nàng lắc đầu với Vu Chu: "Tượng người không phải như vậy, đầu mặt thân hình, nhất định phải phù hợp, mới lộ ra tinh xảo."
Vu Chu cười muốn sái quai hàm.
Lại hỏi cô nàng: "Đánh răng rửa mặt chưa?"
Hướng Vãn rất buồn rầu: "Hôm qua còn ổn, nhưng hôm nay nghe theo lời cô, dùng kem đánh răng và bàn chải đánh răng, răng dưới của tôi lại ra máu rồi."
Cô nàng vươn ngón trỏ, đè môi dưới xuống: "Cô xem nè."
"Có chút nhiễm trùng, cô tới đây có thể không quen khí hậu." Vu Chu dựa vào bàn, dựa sát vào nhìn, "Nhổ ra là được, không có gì đáng ngại."
"Thổ huyết là chuyện lớn." Hướng Vãn không đồng ý.
"Thật sự không cần, ở chỗ chúng tôi rất thường thấy."
Vu Chu lười nói với cô nàng, muốn vòng qua cô nàng đi vào phòng bếp.
"Có đói không? Tôi nấu trứng cho cô nhé, cô vừa tới, sợ dạ dày không thoải mái, trứng nước trắng đảm bảo một chút."
"Làm phiền cô nương rồi." Hướng Vãn cũng đứng lên, nhưng không dám vào bếp, chỉ thò cổ vào, cẩn thận nhìn đống đồng sắt kia.
May mắn Vu Chu không bật lửa, chỉ cắm một cái máy nấu trứng, động tĩnh rất nhỏ, sẽ không dọa đến cô nàng.
Khóe mắt Vu Chu liếc nhìn cô nàng, bỗng nhiên có một ý tưởng tinh nghịch, muốn đưa tay vặn một cái trên bếp, lúc lửa ầm ầm dấy lên, lại nhìn Hướng tiểu thư hoa dung thất sắc rụt trở về.
Chỉ là ngẫm lại đã rất đặc sắc, nàng cong khóe mắt cười rộ lên.
Trong đầu đảo một vòng, phát hiện Hướng Vãn... giống như chim cút vậy.
Hai người trầm mặc ngồi đối diện ăn cơm, Hướng Vãn lúc này không ngạc nhiên nữa, đầu tiên là quan sát Vu Chu cầm lấy ly thủy tinh uống sữa, gắp trứng gà, tự mình ăn. Bát đũa rõ ràng không xa lạ gì, nhưng cô nàng vẫn bày ra tư thái muốn nha hoàn thử độc trước.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Vu Chu liền thay quần áo ra ngoài.
Hai người ngồi xổm trước sọt quần áo bẩn chọn lựa, Vu Chu coi trọng tua rua trân châu, Hướng Vãn lấy tới, nói đây là thứ cô nàng yêu thích nhất.
Vì thế lại cầm lên cây trâm ngọc, Hướng Vãn nhỏ giọng kinh hô nói cái này cực kỳ quý giá.
Vu Chu bình tĩnh nhìn cô nàng.
Cuối cùng trong vẻ mặt lưu luyến không rời của Hướng Vãn, hai người đạt thành nhận thức chung về trâm bạch ngọc.
Sau khi từ biệt trâm bạch ngọc, Hướng Vãn hăng hái bừng bừng liền muốn thay quần áo ra ngoài, dù sao là cô nương 18 19 tuổi, thương cảm qua một đêm, mới mẻ nhiệt tình liền tăng lên.
Vu Chu chọn quần áo cho cô nàng, đột nhiên nhớ tới một chuyện lớn.
Nàng quay lại, nghiêm túc nói: "Cô không thể ra khỏi ngoài."
"Cô không có mã sức khỏe."
"Khoẻ......"
"Cô đừng hỏi," Vu Chu ngắt lời cô nàng, "Biết Đường Tăng lấy kinh phải đến mỗi quốc gia trao đổi văn điệp thông quan không? Giống như thứ đó. Mỗi khi chúng ta đến một nơi đều phải cho người ta xem một miếng lệnh bài, có lệnh bài thông hành, mới có thể tự do ra vào."
"Việc này...... xử lí thế nào đây?"
"Không làm được, cô không làm được." Vu Chu lắc đầu.
Cái này cũng khó làm, cô nàng lại không có chứng minh thư, ở thế giới này nửa bước cũng khó đi.
Thật khó giải quyết, thật sự rất khó giải quyết. Nàng ở trong đầu nhanh chóng tìm kiếm tiểu thuyết xuyên không xem qua trước đó, đáng tiếc đọc quá ít, cũng không biết người ta làm cách nào.
Cũng không thể làm chứng minh giả chứ? Điều này cũng không phù hợp với giá trị cốt lõi và tiêu chuẩn xét duyệt của Văn học Trường Bội.
Mặc kệ, trước tiên cứ ngồi trong nhà đi, xuyên không đều có thể xuyên không, xe đến trước núi tất có bàn tay vàng. Nàng viết văn, nàng lại chẳng hiểu quá.
Vì thế Vu Chu đã ở trong ánh mắt mất mát của Hướng Vãn, cất cây trâm bạch ngọc một mình ra ngoài.
Trước khi ra ngoài nhịn không được dặn dò một lần những việc cần chú ý, nói cho cô nàng biết cái gì ngàn vạn lần không thể đụng vào, lại cho nàng mấy quyển sách phồn thể trong iPad, xác nhận cô nàng xem hiểu, lúc này mới yên tâm ra ngoài.
Chợ đồ cổ ở phía nam thành phố, chỗ giao nhau của mấy ngõ nhỏ, phía trước là một chợ hoa điểu, phía sau đồng loạt mở cửa hàng đồ cổ, thời tiết tốt, các ông chủ cũng bày sạp trước cửa hàng, còn có một số người bán hàng rong, đẩy ba xe bánh đánh du kích chiến.
Vu Chu đút tay vào trong túi, bước đi vào như một đặc vụ.
Thường ngày đi qua cũng không nhìn kỹ, hôm nay vừa thấy, tại sao mỗi ông chủ đều mặt lấm la lấm lét.
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội." Nàng luôn cảm thấy người ta thèm muốn nàng.
Đi tới trước mặt một người thành thật hơn một chút, ngồi xổm xuống, bày ra dáng vẻ quanh năm lăn lộn ở trên đường, đánh vai qua: "Có thu hay không?"
Khí chất và ngữ khí tham khảo một chút về việc bán đĩa.
Ông chủ nhìn vào mắt nàng: "Tôi bán đồ cổ, không thu điện thoại."
"Điện thoại gì chứ, tôi nói tôi có hàng, ông có nhận không?" Vu Chu rất buồn bực.
"Hàng?"
"Ngài cứ đánh giá." Vu Chu thần thần bí bí lấy ra, "Trâm bạch ngọc triều Lý."
Ông chủ nhìn một cái, hạ giọng: "Bán sỉ bao nhiêu tiền?"
"Đệch." Vu Chu nhíu mày, thu hồi lại. Cái này với đào mộ văn nói cũng không giống nhau mà.
Nàng đứng lên, đi dạo một vòng, nhìn bộ dáng mỗi sạp đều bán không kém bao nhiêu, cảm thấy con đường này không đáng tin cậy.
Suy nghĩ một chút, lại ngồi xổm xuống: "Hỏi thăm ông một chuyện."
"Khách sáo rồi, cô nói đi." Ông chủ loay hoay hai cái đồng xu cũ.
"Tôi có một cô em gái, từ nông thôn tới, mới vừa lên thành phố, không có hộ khẩu, làm sao đăng ký?"
Ông chủ xắn tay áo lên, trò chuyện với cô: "Không hộ khẩu à?"
"Ờ, chính là lúc ấy trọng nam khinh nữ, trong nhà không cho làm hộ khẩu."
"Báo lậu nhân khẩu." Ông chủ gật đầu, rất hiểu. Mấy đại ca bên cạnh cũng ngồi xổm lại, nghe hăng hái.
Một người anh trai tóc vàng nói: "Cô đến đồn công an báo đi, đến đồn công an, nói đang nương nhờ cô, có họ hàng không?"
"Hả...... cũng không phải họ hàng." Vu Chu nói.
"Vậy cũng không sao." Đại ca đầu trọc lại gần, "Công dân ba không cũng có thể trú lại, nửa tháng là được cấp, có thể chứng minh là người trong nước là được."
"Chứng minh......" Vu Chu chớp chớp mắt, triều Lý này có tính là người trong nước không."
"Cái này mà cũng khó khăn sao?" Ông chủ sầu hoài nghi nàng, "Không phải là vợ anh, em trai cô mua từ nước nào đó chứ?"
Ánh mắt hắn rất tập trung, giống như chỉ cần Vu Chu chần chừ, hắn liền lập tức tố cáo nàng.
"Không phải không phải không phải." May mà Vu Chu lắc đầu rất dứt khoát.
"Ờ, vậy cô đến đồn công an hỏi thử đi." Mấy anh trai kiềm chế mông, lại ngồi xổm xuống.
Vu Chu đứng lên, chân cũng đã tê.
Không thu hoạch được gì cả, nàng theo thói quen cất túi đi về, trong âm thanh buồn cười của vẹt, máy móc nghĩ cách.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Nàng cầm lên, một người liên lạc tên F gửi tin nhắn tới: "Cô Vu, CV của kịch truyền thanh đã định, chủ dịch là Tô Xướng!!!"
Dùng liền ba dấu chấm than, đối phương rất kích động.
Tô Xướng à, đương nhiên kích động, CV nữ hàng đầu trong giới, gần cả triệu fan, nhân vật chính vài bộ IP cao cấp, mỗi một bộ đều có nhiệt độ không nhỏ.
Nàng không nghĩ tới tác phẩm vô danh của mình, có thể mời đến Tô Xướng. Lúc trước nền tảng cũng không đối phương án với nàng, bởi vậy đến giờ phút này, nàng mới biết được chuyện này.
Nàng nên rất vui vẻ, cái bánh từ trên trời rơi xuống nói thì nhỏ, làm rạng rỡ tổ tông thì lại lớn, không biết có một thành ngữ vừa phải nào hay không, có thể hình dung đúng mức chuyện vui này.
Vu Chu cúi đầu, đánh mấy chữ: "A ha ha, cô thật lợi hại, có thể mời được cô Tô."
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng không ngờ tới, tôi rất kích động!!!" Đối phương trả lời rất nhanh.
Vu Chu cười cười, khóa điện thoại lại, vẹt bên tai biến thành chim hỉ thước, cực kỳ tích cực báo tin vui.
"Ồn muốn chết." Vu Chu hừ một tiếng với vẹt, bắt xe về nhà.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới, thật ra chỉ nghỉ việc mấy tháng, là không đủ để cho nàng quên chuyện bắt xe sớm.
Sở dĩ không có thói quen này, là bởi vì trước kia, Tô Xướng luôn lái xe tới đón nàng.
Sau đó về nhà Tô Xướng.