GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Giọng bà Triệu biến mất, Hướng Vãn mới kịp phản ứng lại.

Mặt thoáng cái liền đỏ lên, nói một câu: "Xin lỗi."

Vu Chu ngước mắt, nhìn Hướng Vãn có chút luống cuống, mặt không chút thay đổi liếc cô nàng một cái, nói: "Làm mặt quỷ đi."

"Hả?"

"Em phải tốn rất nhiều thời gian giải thích, làm mặt quỷ đi tôi sẽ tha thứ cho em." Nàng không thật sự tức giận, nhưng thật sự muốn nhìn tiểu thư khuê các làm mặt quỷ.

Hướng Vãn quả nhiên thận trọng hỏi nàng: "Làm...... mặt quỷ?"

Cô nàng không biết.

Vì thế Vu Chu giơ tay, véo hai má cô nàng nhẹ nhàng kéo ra ngoài, lông mi Hướng Vãn giật giật, môi bị kéo ra, có chút buồn cười có chút sững sờ nhìn nàng.

Ha ha ha ha ha, người trước giờ kiêu căng bị làm cho mắc cười như vậy, Vu Chu vui vẻ.

Hướng Vãn chưa bao giờ bị người ta véo mặt, mơ màng mà đau đớn, theo bản năng giơ tay đỡ lấy tay Vu Chu.

Nhưng bao ngón tay trái không tháo ra, dính nhớp trên mu bàn tay Vu Chu, Vu Chu nhìn lướt qua. Trắng có một chút hồng...... Thật sự rất sáp.

Hướng Vãn kịp phản ứng, vội thu tay lại, cúi đầu tháo bao ngón tay ra.

Vu Chu cũng buông ra, nhìn tay chân cô nàng nhanh nhẹn tháo bao ngón tay xuống.

Dù sao cũng là tiểu thư nhà Thừa tướng mà, tay này cũng quá non, cùng lắm chỉ là một cái bao ngón tay, lại có thể làm cô nàng đỏ lên.

Không đúng, màu đỏ này rất khả nghi.

Nàng lướt qua, rút một tờ giấy: "Lau đi."

Không phải là bao cao su phai màu chứ.

Hướng Vãn nhận lấy, lau lau, không phai màu, nhưng vẫn rất đỏ, hơn nữa cô nàng còn đưa tay gãi gãi chỗ ngón tay, lại đỏ một mảnh nhỏ.

"Ê......" Vu Chu nhìn kỹ, "Có phải em thấy ngứa không?"

"Có một chút."

"Sẽ không dị ứng chứ!" Thật sự đã rất lâu không dùng, cũng không biết đồ chơi này hạn sử dụng là bao lâu.

Nàng vội đứng lên, kéo tay Hướng Vãn đi vào phòng vệ sinh: "Em rửa trước đi, xem có còn ngứa không."

Hướng Vãn nghe lời đi vào phòng vệ sinh, Vu Chu mở vòi nước cho cô nàng: "Rửa thêm hai lần, có đôi khi tôi bị dị ứng với củ từ, phải rửa thật sạch sẽ mới được."

Bên ngoài bà Triệu còn đang hô: "Có ăn hay không!"

"Tới đây ạ, đang rửa tay!" Vu Chu ngân dài giọng nói đáp.

Mắt thấy tay Hướng Vãn ướt nhẹp, nhận lấy chút nước rửa tay, trước tiên rửa tay của mình một lần, sau đó nghiêm túc rửa sạch ngón giữa.

Tay trái hơi buông xuống, ngón tay phải dùng sức chà từng ngón một, lại bao lấy, kéo từ ngón tay đến bụng ngón tay.

Vu Chu nhìn động tác này, thật sự rất chột dạ.

Nàng dời mắt đi, khoanh tay tựa vào cửa, cảm thán có một số việc thật sự là vô sự tự thông.

Có thiên phú này, làm đại tiểu thư gì chứ, làm 1 tốt hơn, em gái ngọt ngào 1, hiện tại rất thịnh hành.

Nhưng nàng nghĩ nghĩ dáng vẻ Hướng Vãn làm 1, cảm thấy có chút buồn cười. Cười cười lại như có điều suy nghĩ dừng lại, trò khôi hài này có chút chó ngáp phải ruồi, trong sự qua lại giữa nàng và Hướng Vãn, lần đầu tiên ý thức được, cô nương này hình như tuổi cũng không nhỏ nữa.

Nói khó nghe một chút, trước kia luôn coi mình là mẹ của cô nàng, quên mất người ta là cổ nhân, không phải như 18 tuổi bây giờ.

Già mà vẫn coi người ta như tiểu nha đầu cũng không được. Vu Chu hạ cánh tay đang khoanh xuống, rồi lại khoanh lại.

"Nghĩ gì vậy?" Hướng Vãn ngẩng đầu nhìn nàng.

"Không có gì, rửa xong chưa?"

"Ừ."

"Vậy ra ngoài đi, ăn cơm." Vu Chu rút một tờ giấy lau tay đưa cô nàng.

Hai người lau tay đi ra ngoài, mặt bà Triệu ngây thơ lại đỏ, cố làm ra vẻ hắng giọng, nói với giọng điệu kỳ quái: "Chịu ra ngoài rồi à?"

Ánh mắt liếc Vu Chu một cái, bà liền không rõ, sao mà với 29 tuổi thì là nằm dưới, với 18 tuổi cũng là nằm dưới.

18 tuổi, có công lý hay không.

Bà càng nhìn càng cảm thấy Hướng Vãn là bị ép buộc, dù sao một tiểu cô nương vừa trưởng thành, như hoa như ngọc thì biết cái gì? Còn không phải người lớn dạy như thế nào thì làm như thế đó sao?

Bà ợ một cái, liếc mắt nhìn Vu Chu, muốn nói lại thôi.

"Mẹ...... Mẹ đừng dùng ánh mắt sắc dục hun tâm nhìn con có được không, xin mẹ." Vu Chu rất cạn lời.

"Khụ ừ......" Bà Triệu hắng giọng lần thứ 38.

Vu Chu đặt bát xuống, quyết định nói thẳng: "Thật không phải như mẹ nghĩ, em ấy cái gì cũng không biết, tưởng là bao tay mới để vào phòng bếp, nên con nói với em ấy một chút, em ấy không hiểu, liền cầm chơi. Hơn nữa hai chúng ta, thật sự là bạn bè."

"Ừm." Hướng Vãn gật đầu.

Bà Triệu nhìn ánh mắt Hướng Vãn, đáng tin hơn lời của Vu Chu nhiều, nhưng bà lại không muốn thừa nhận mình nghĩ lung tung, vì thế nhướng mày lại gắp thức ăn, nghiêng người một chút, rầm rì một phen: "Mẹ cũng đã nói gì đâu."

"Mẹ tốt nhất là nên như vậy."

"Hai đứa các con không có gì, mẹ có thể hẹn Xướng Xướng ăn cơm không?" Bà Triệu bưng bát cơm, hăng hái.

Lại liếc nhìn Hướng Vãn, dùng bữa không gió không sóng, a, trông có vẻ thật sự không có gì.

"Mẹ rất nhớ chị ấy à? Mẹ sống với chị ấy đi." Vu Chu quái gở nói.

Bà Triệu làm dáng vẻ người từng trải: "Các con còn trẻ, chính là muốn phân cao thấp trong loại chuyện này, chờ con đến tuổi của mẹ, sẽ biết những thứ này, à, tuổi trẻ điên cuồng yêu hận tình thù, đều không đáng nhắc tới."

"Con xem mối tình đầu của mẹ, chính là chú Lưu bạn học cũ, con nhớ không? Chúng ta đều có gia đình riêng, đó cũng là tình hữu nghị cách mạng của bạn học cũ, con trai ông ấy cũng là con nuôi của mẹ, mẹ và dì con mỗi ngày cùng nhau nhảy múa quảng trường, quan hệ không cần quá tốt."

"Ánh mắt của con là sao, mẹ nói cho con biết, thời gian còn dài, con và Xướng Xướng, chưa chắc già rồi không thể cùng nhảy quảng trường."

"Mẹ nghĩ rằng, Xướng Xướng ưu tú, người lại ngoan ngoãn, có thêm người phối hợp thì có thêm nhiều con đường, cũng không cần qua lại nhiều, chỉ là nói ngày lễ ngày tết nhớ tới, ân cần thăm hỏi, ngộ nhỡ con ở Giang Thành bị bệnh hay sao đó, mẹ còn có thể hỏi thăm."

Vu Chu không nói lời nào, vùi đầu lùa cơm.

Không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà Triệu biết, Vu Chu không vui, vì thế cũng thức thời im miệng, không nhắc tới nữa.

"Haizz." Bà rất ưu sầu, bình thường Vu Chu về nhà, hai người phải đến ngày thứ ba mới từ rưng rưng gặp lại chuyển tới chán ghét nhìn nhau như chó với mèo, bây giờ mới ngày thứ hai, con gái ngoan đã không còn gì nói với mẹ.

Bà lặng lẽ đổi kế hoạch ở lại bảy ngày thành năm ngày.

Mấy ngày này trôi qua rất nhanh, Hướng Vãn khẩn cấp huấn luyện một ít kiến thức cơ bản về việc học, ví dụ như bút cứng thư pháp gì đó, Vu Chu sợ đi học phải ghi chép, Hướng Vãn có thể không biết viết, nhưng cũng không thể dùng tư thế cầm bút lông xách bút ký lên.

Ít nhất dáng vẻ phải để cho các bạn học nhìn không ra sơ hở.

Lại tăng cường một chút phương pháp sử dụng iPad, bởi vì Vu Chu cũng đã lâu không đi học, nàng không chắc lắm, lỡ như là dùng iPad các loại thiết bị điện tử dạy học thì sao?

Rầu thúi ruột.

Đến ngày thứ tư, Hướng Vãn phải đi học, Vu Chu giống như một bà mẹ già giúp cô nàng sửa soạn lại một cái balo nhỏ, còn mang theo một bình nước.

Bà Triệu cầm chổi lông gà quét tủ, nhìn rất xem thường: "Giờ sao còn có người mang bình nước cho bạn nhỏ nữa?"

"Hả? Không mang theo sao?"

"Studio lồng tiếng của người ta, không có nước à?"

"À, hình như có." Nhưng nàng chưa từng dạy Hướng Vãn dùng máy bán hàng tự động, vẫn nên mang theo đi.

Mắt thấy thời gian cũng sắp đến rồi, tạm biệt bà Triệu dẫn Hướng Vãn xuống lầu, nói muốn dạy Hướng Vãn ngồi tàu điện ngầm.

"Không thể hiểu được," bà Triệu nhìn hai đứa đóng cửa đi ra ngoài, lẩm bẩm, "Sao lại giống như búp bê Hồ Lô vừa mới trưởng thành, cái gì cũng không biết vậy?"

"Này, có mang theo hộp cơm không?" Bà Triệu gọi ra ngoài cửa.

"Mang rồi mang rồi!"

Đến tòa nhà Thiên Âm trước 20 phút, lại gặp Tô Xướng ở dưới lầu, cô theo thường lệ bưng một ly cà phê đá, nói chuyện với một bạn nam trong đại sảnh.

Nhìn thấy Vu Chu và Hướng Vãn, cô gật đầu chào hỏi, sau đó đối diện cười cười với người trước mặt, bạn nam lên lầu trước, Tô Xướng cũng không đi, đứng ở đó chờ các nàng, uống một ngụm cà phê.

Vu Chu và Hướng Vãn đi qua, tập trung nhìn lại, Tô Xướng mặc bộ quần áo ngày đó mua ở trung tâm thương mại, đúng lúc Hướng Vãn cũng mặc quần áo mới.

Áo sơ mi trắng và váy dài trắng, lại là một nhãn hiệu cùng một bộ sưu tập, trên thiết kế có điểm chung, nhìn giống như trang phục tình nhân.

Vu Chu nhớ tới tin đồn trên mạng, cảm giác có chút không ổn.

Tô Xướng hỏi nàng: "Nếu đã tới rồi, lên ngồi một lát không?"

Vu Chu còn có chút việc chưa dặn Hướng Vãn xong, vì thế cũng đi theo vào thang máy.

Lúc chờ thang máy, nàng nói với Hướng Vãn: "Tôi mang cơm hộp cho em, nhưng buổi trưa em xem các bạn ăn cơm như thế nào, nếu như đều tự mình ăn cơm, thì em lấy cơm hộp ra ăn, lò vi sóng lần này biết dùng rồi, đúng không?"

"Nếu các bạn cùng xuống căn tin dưới lầu ăn cơm, em cũng cùng đi, em không cần làm đặc biệt."

Hướng Vãn gật đầu ghi nhớ, Tô Xướng ở một bên nghe, nhướng mày lên, giống như đang tò mò nàng lấy đâu ra những chú ý này.

Vu Chu nhìn thấy ánh mắt của cô, giải thích: "Trước kia em đi làm chính là như vậy, không ăn cơm cùng đồng nghiệp, đồng nghiệp nói em không hòa đồng, sau lưng diss em."

Tô Xướng có chút kinh ngạc, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Sao trước kia chưa từng nghe em nói."

"Em chưa nói sao?" Vu Chu ngẩn người, "Không nhớ nữa."

Tô Xướng rũ mi mắt, không nói gì nữa.

Thang máy đến tầng 15, Tô Xướng dẫn đầu đi ra ngoài, Hướng Vãn và Vu Chu đi ở phía sau, trong phòng nghỉ đã có mấy học viên, nhìn thấy Tô Xướng, có chút hồi hộp, nhưng đều là người trưởng thành, hồi hộp cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, rất thoải mái gọi: "Cô Tô."

Còn có người lúc trước có chút quen biết, cười hì hì gọi cô: "Chị Xướng."

Tô Xướng nhàn nhạt cười chào hỏi: "Chào."

Có học viên hướng ánh mắt về phía Hướng Vãn nửa bước phía sau cô.

Vu Chu rất cảnh giác, quan sát bên trong có con gà cắn thuốc tà ác hay không.

Quả thật có người nhìn nhiều hai mắt, nhưng thế giới ảo với thế giới thực dù sao cũng không giống nhau, cho dù ở thế giới ảo cắn ra máu, thế giới thật cũng chỉ là mặt ngoài dì cười, trong lòng gà điên cuồng kêu.

Dì cười là loại nào Vu Chu không dễ phán định, vì thế từ bỏ, nói với Hướng Vãn: "Đi qua đi, có việc thì gửi WeChat cho tôi."

Nhiều người đến như vậy, nàng sẽ không ở lại lâu.

"Ừ." Hướng Vãn đứng về phía nàng, nhưng không nhúc nhích.

Vu Chu ngẩng đầu nhìn cô nàng.

Hướng Vãn nói: "Chị vào thang máy trước đi, được hay không?" Cô nàng nhớ kỹ lời dặn dò của Vu Châu, đổi chữ "Được không" thành "Được hay không".

"Được, vậy tôi đi đây."

Hướng Vãn nhìn bóng lưng nàng, đút tay vào túi, bả vai thoáng lắc lư, đi như không quan tâm gì cả.

Trống trải, Hướng Vãn cảm thấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi