GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Hô hấp dần dần bằng phẳng, bàn tay vuốt tóc nàng cũng dừng ở bên cổ.

Kết cục của loại phát tiết này thường là cảm thấy mất mặt, hơn nữa tỉ lệ nghịch với mức độ đau lòng của bạn.

Tâm trạng đau lòng qua đi, gương mặt bỏ nhà trốn đi co rúm lại trở về.

Vu Chu quả thật cảm thấy mất mặt, bởi vì cảnh này diễn đến mấy chương trước, nàng còn đặc biệt thành thục nói với Hướng Vãn, không muốn Tô Xướng nhớ lại mình, giống như một người đàn bà chanh chua.

Sau đó nàng liền như sấm sét biểu diễn một oán phụ cho Hướng Vãn.

Trọng điểm là, oán phụ này của nàng, ngay cả đối tượng oán hận cũng không có, chia tay là nàng nói, hợp tác nàng cũng không từ chối, giải mẫn cảm cũng là suy nghĩ nàng tự hào, người cũng không cả ngày đi tới trước mặt nàng.

Nhưng nói như thế nào nhỉ, Tô Xướng không làm gì sai, nhưng không có nghĩa là cô không xấu, cô xấu ở chỗ, trời sinh sẽ hấp dẫn ánh mắt người ta.

Vu Chu vùi đầu vào vai Hướng Vãn, bởi vì mất mặt, chậm chạp không tìm được biểu cảm tốt.

Quyết định giả vờ làm đà điểu thêm ba phút nữa.

Bởi vì mới khóc, nhiệt độ cơ thể của nàng có hơi cao, xuyên thấu qua lớp áo ngủ mỏng manh cùng Hướng Vãn dính vào nhau, trong khoảng cách hô hấp, Hướng Vãn nghe được nhịp tim cũng không nhẹ nhàng của mình.

Còn có càng hỏng bét, các cả hai mới tắm xong đều không có mặc đồ lót, ngực Vu Chu mềm nhũn dính vào cô nàng, bị hơi thở kéo đến liên tiếp phục kích.

Vu Chu và tất cả tỳ nữ của cô nàng từng ôm trong ngày sấm sét đều giống nhau, mùi thơm ngát, mềm mại như nhau.

Nhưng cũng không giống với tất cả tỳ nữ cô nàng từng ôm qua.

Chỉ có nàng mới có thể làm cho mình cảm nhận được cơ thể thay đổi vi diệu như thế, đều là cô nương, cơ thể của nàng giống như càng khiến cho người ta muốn thăm dò một chút.

Hướng Vãn buông tay Vu Chu ra, quay lưng lại nằm úp sấp xuống giường.

Không nghĩ tới là Hướng Vãn rút lui trước, Vu Chu có chút không kịp phản ứng, hốc mắt còn đỏ đỏ, đẩy bả vai của cô nàng một cái: "Sao vậy?"

"Em không thích hợp." Hướng Vãn nằm sấp nói.

"Hả?" Vu Chu lau nước mắt, "Em cũng có chuyện gì đau lòng sao?"

"Không bằng cùng nhau nói đi, hai ta ôm đầu khóc rống."

Hướng Vãn nhìn tủ quần áo đối diện, nhẹ nhàng nói: "Không phải chuyện đau lòng, là chuyện lạ."

"Hả?" Vu Chu lại muốn vòng qua trước mặt cô nàng nhìn cô nàng.

Tay phải Hướng Vãn duỗi ngược lại, chống đầu nàng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy qua.

Sau đó giật giật bả vai, một lần nữa vùi đầu vào trong khuỷu tay của mình.

"Chuyện lạ gì?" Vu Chu muốn tách cô nàng ra.

Hướng Vãn nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ôm chị, em có một chút muốn hôn chị."

Mẹ ơi, Vu Chu nổi da gà rồi.

"Trực tiếp vậy sao?" Nàng trợn mắt há hốc mồm.

"Nếu không thì sao?"

Hướng Vãn thản nhiên như vậy, nàng cũng không tiện nói gì, vì thế đứng dậy ngồi xếp bằng, cúi đầu nhìn cổ áo của mình, kéo kéo.

"Em đúng là không thích hợp." Nàng nói.

"Em là cong sao?" Vu Chu cảm thấy vấn đề có chút khó giải quyết, cúi đầu, vẫn quyết định hỏi Hướng Vãn, mái tóc dài từ đầu vai nghiêng xuống, làm nổi bật câu hỏi của nàng có chút dịu dàng hướng dẫn từng bước.

Nhưng không phải dịu dàng, nàng coi mình là bác gái trong Tổ Dân Phố giải quyết khó khăn của quần chúng.

Cái từ "cong" này gần đây Hướng Vãn nghe nói rất nhiều lần, cô nàng hiểu, nhưng cô nàng không muốn nói.

"Ý tôi là, trước đây em có thích con gái không?" Vu Chu lại hỏi.

"Chưa từng." Hướng Vãn lắc đầu, lỗ tai đỏ lên.

Vu Chu yên tâm một chút, tiếp tục hóng hớt: "Vậy em thích tôi không?"

Hướng Vãn nhíu mày, nhìn nàng một cái, cũng lắc đầu.

Vu Chu thở phào nhẹ nhõm.

"Em không biết." Hướng Vãn nói.

A, cái này.

Trong lòng Vu Chu nhanh chóng phân tích, nàng là người đầu tiên Hướng Vãn gặp ở đây, lại chăm sóc cô nàng như vậy, cho nên Hướng Vãn ỷ lại vào nàng, lưu luyến nàng, cũng là chuyện thường tình. Bộ dạng này của cô nàng, cũng không có độc lập, chưa chắc hiểu cái gì là thật sự thích.

Tục ngữ nói, trước tự lập sau yêu người, cô nàng ở thế giới này vẫn là một củ cải trắng vừa mới nảy mầm.

Suy nghĩ như vậy, nàng chỉ còn một chút thấp thỏm, lại hỏi Hướng Vãn: "Mạo muội hỏi một câu, vậy vừa rồi em muốn hôn tôi, là hôn ở đâu?"

Nàng cân nhắc, nếu như muốn hôn môi, sẽ không thích hợp lắm, nếu như muốn hôn trán, vậy cũng không sao, nàng thường xuyên ôm Oản Oản hôn mạnh đầu nó, hơn nữa có lúc cũng muốn ôm đầu bà Triệu hung hăng cắn một cái.

Ví dụ như lúc bà Triệu đưa tiền.

Có lẽ vừa rồi chính mình khóc đến chân tình chân thật, nhìn thấy mà thương, Hướng Vãn thương hại nàng.

Hướng Vãn nghĩ nghĩ, đáp: "Tóc."

Ôi, Vu Chu nhẹ nhõm, nói với cô nàng: "Vậy không cần sợ, vấn đề không lớn."

Dừng hai ba giây, thêm một câu: "Không lớn lắm."

"Em chính là, muốn an ủi tôi, hẳn là vậy."

"Bởi vì thời này của chúng tôi với thời đó của các em không quá giống nhau, chúng tôi thì, phóng thích ra ngoài, kích tình, lãng mạn, cũng chính là lãng mạn, em xem TV, "Tân dòng sông li biệt" gì đó, không phải thường xuyên ở trong mưa hôn tới hôn lui, mọi người ở trạm xe vây quanh xem hai người hôn nhau gì đó, em là cái người hơn mười năm chưa khai khẩn lồng ngực kia, nói không chừng liền bị bầu nhiệt tình này lây nhiễm."

"Muốn đi ôm thế giới này, đi hôn thế giới này, hôn người bên cạnh, là chuyện tốt, chứng tỏ tình cảm của em tràn đầy, tràn ra, em sẽ biểu đạt tình yêu!"

"Hai chúng ta quan hệ tốt, theo cách nói hiện tại gọi là bạn thân, bạn thân có đôi khi cũng hôn môi, cho nên nếu em đơn thuần muốn hôn, thật sự vấn đề không quá lớn. Nhưng có một vấn đề chính là tôi là đồng tính nữ, à cũng chính là les, thân phận này tương đối nhạy cảm, tôi không thể hôn em."

"Con gái thích bo bo là chuyện bình thường, nhưng chúng ta kết bạn đều có chừng mực, sau này nếu em muốn hôn tôi cũng được, hoặc là muốn sáp sáp với bạn bè khác cũng được, có thể đổi thành bắt tay."

Chờ nàng nói xong, Hướng Vãn mới nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy," Vu Chu nói, "Em không có ý gì khác với tôi chứ?"

Tạm thời, "Không có."

"Ừ." Vu Chu gật đầu.

Thấy Hướng Vãn nghe lọt tai, nàng vén chăn lên: "Vậy tôi ra ngoài đây."

Hai chân vừa đặt xuống đất, giống như bay cũng muốn chạy.

Hướng Vãn quay lại, nghi hoặc nhìn nàng: "Chị chạy cái gì?"

"Thành thật mà nói, tôi vẫn có chút sợ em phi lễ với tôi." Vu Chu kéo gối, ôm vào trong ngực chạy ra ngoài.

"Này!" Hướng Vãn dùng ngữ khí của Vu Chu, bực nàng.

Ngày hôm sau Vu Chu dậy không sớm, thò đầu nhìn một vòng, trong nhà không có tung tích Hướng Vãn, bà Triệu ở phòng bếp gọt khoai tây, thấy nàng dậy, bĩu môi: "Sữa đậu nành ở trên bàn."

"Nhưng có lẽ mèo đã dùng nó để rửa chân."

......

Vu Chu vừa quan sát sữa đậu nành có lông mèo hay không, vừa hỏi bà Triệu: "Hướng Vãn đi học rồi ạ?"

"Ừ."

"Tự mình đi?"

"Vậy khẳng định không phải mẹ đưa đi."

"Ồ."

Thấy cô nàng hết thảy như thường, Vu Chu cuối cùng cũng thả lỏng tâm trạng, vừa rửa mặt vừa nói với bà Triệu, gần đây nàng ký hợp đồng với Trường Bội, muốn bắt đầu viết tác phẩm mới, dặn mẹ đừng quấy rầy lúc mình sáng tác.

Bà Triệu không để ý tới nàng, tiếp tục gọt khoai tây.

Trong toà nhà Thiên Âm không có thời gian, bởi vì vĩnh viễn sáng ngời như vậy, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ như vậy.

So với toà nhà càng ngăn nắp xinh đẹp chính là khuôn mặt thanh niên ăn mặc xinh xắn, mà Tô Xướng vĩnh viễn là ánh trăng thanh đạm dưới ánh mặt trời phản chiếu.

Cô xuất hiện ở bên ngoài phòng thu âm, không thấy ai bên ngoài đẩy cửa đi vào, Bành Hướng Chi đang làm hướng dẫn lời thoại cho một bộ phim, thấy cô đến, xoay ghế đối diện cô: "Ái chà, cô Tô."

Nhún bên trái nhún bên phải, phối hợp với đôi môi đỏ mọng màu lửa cháy, giống như một đại lão.

Tô Xướng chào cô ấy: "Khi nào thì xong, cùng nhau ăn cơm?"

Bành Hướng Chi híp mắt nhìn cô, cảm thấy Tô Xướng thật sự thay đổi rất nhiều.

Cô ấy và Tô Xướng đã quen biết nhiều năm, suy nghĩ một chút, đã mười năm rồi, nhưng số lần thật sự có thể hẹn Tô Xướng ra ngoài ăn cơm tụ tập, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hơn nữa Tô Xướng không thích nói chuyện, không chỉ đối với Bành Hướng Chi, mà đối với tất cả bạn bè trong giới, bình thường cũng chỉ nói chuyện công việc, lúc người khác nhiều chuyện, cô nghe, nhưng cô cũng không mở miệng nói chuyện của mình.

Nhưng Bành Hướng Chi cũng không nghi ngờ rằng, mình là bạn tốt nhất trong giới của Tô Xướng.

Bởi vì bất luận nhờ cô giúp cái gì, cô đều rất trượng nghĩa, cũng không dong dài.

Có đôi khi Bành Hướng Chi nghi ngờ, Tô Xướng là người không có nhiều bạn bè, vì cô dường như không hiểu, hoặc không quá quan tâm đến việc kết nối với người khác. Dù cô luôn được người khác đối xử tốt.

Đủ loại khác thường khi thu "Điện Thờ", bị Bành Hướng Chi thu hết vào mắt, khi cô ấy nghe được ba chữ "Bạn gái cũ", phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, phản ứng thứ hai là quả nhiên, ý nghĩ thứ ba chính là —— Tô Xướng thật sự không có ai để nói chuyện.

Bành Hướng Chi đứng lên khỏi ghế: "Đi thôi, đi xuống ăn."

Hai người ra khỏi phòng thu âm, Bành Hướng Chi mới làm bộ như đột nhiên phát hiện "Ồ" một tiếng: "Hôm nay không có tiết của cậu, cậu tới làm gì?"

"Đến xem."

"Ồ, bị flop? Không nhận được việc à? Dựa vào lớp đào tạo của chúng ta để ăn cơm à?" Bành Hướng Chi chế nhạo cô.

Tô Xướng không nói lời nào.

Bành Hướng Chi dựa vào tường, chờ thang máy: "Cậu có biết bây giờ trên mạng nói gì về cậu không?"

"Xướng à, đừng quá yêu." Cô ấy học theo giọng điệu của cư dân mạng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

Tô Xướng ngước mắt, có chút nghi hoặc.

"Gần đây lan truyền không ít tin đồn về cậu và Hướng Vãn, cái gì mà cậu vì yêu mà làm giảng viên, vì yêu mà thêm người ta vào nhóm. Fan CP đều nói như vậy —— Xướng, đừng quá yêu.

Bành Hướng Chi giải thích xong, mừng rỡ không ngậm miệng lại được.

Tô Xướng thở dài, đi vào thang máy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi