Wechat của F đuổi tới: "Cô Vu!!!"
"Sao thế?"
"Có phải cô không hài lòng không?"
"Tôi làm sao có thể không hài lòng."
"Chỉ là cô rất bình tĩnh, lúc trước đồng bộ tiến độ với cô, cô đều rất kích động." Chỉ ngón tay.jpg
"Tôi rất kích động mà."
Nhận được mấy tin nhắn thoại.
"Đúng không đúng không? Lúc cô ấy gửi tin tới, tôi đã chạy vòng quanh nhà rồi, đó chính là TÔ! XƯỚNG! Cô ấy lại chịu thử giọng! Lúc tôi gửi thư mời kịch, còn rất thấp thỏm, không ngờ tới lúc cô ấy trả lời email, trực tiếp kèm theo cho tôi một đoạn file thử giọng, còn hỏi tôi, giọng nói này có được không?"
"Hu hu hu, Tô Xướng, hỏi tôi giọng này có được không, tôi sắp khóc rồi, tôi cũng có thể tưởng tượng ra ngữ điệu cô ấy hỏi tôi những lời này, cô có thể tưởng tượng không? Cô có thể không? Cô Vu."
Nói đến cuối cùng, tốc độ nói của F càng lúc càng nhanh, thật sự mang theo tiếng khóc nức nở kích động.
Mà lúc tin nhắn từng cái từng cái tới, âm thanh giống như đang thở dài.
"Cô Vu, tôi nói cho cô biết, cô Tô không chỉ tốt, còn rất chuyên nghiệp, tôi còn chưa thử giọng cho cô ấy, tôi nào dám để cô ấy thử giọng chứ? Cô ấy tự đi tìm nguyên tác, còn thử lời thoại của Cao Quang."
"Cô ấy thế mà lại đọc nguyên tác, có thể cô không biết, thật ra không cần thiết xem nguyên tác, bình thường xem kịch bản là được rồi."
Tôi biết, sao lại không biết.
Cô từ trước đến nay sẽ xem nguyên tác, thường xuyên thức đêm xem.
Vu Chu ở trong lòng nhỏ giọng nói.
Bên kia gửi tới mấy cái sticker nâng niu trái tim, Vu Chu mở số "+" trong hộp thoại Wechat, muốn chọn một cái sticker thích hợp phản hồi lại, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy quá ít, cũng không mới mẻ, vì thế tắt đi, chuẩn bị gõ chữ.
Gõ xóa, xóa gõ, con trỏ vẫn luôn nhấp nháy.
Giọng Hướng Vãn xen vào trong đoạn đối thoại của bộ phim truyền hình dài tập: "Tô Xướng, là một vị tiên sinh?"
Nghe người bên kia gọi cô là Tô lão sư.
"Không phải," Vu Chu định thần lại, tùy tiện gửi một mặt cười qua, giải thích với Hướng Vãn, "CV, chính là diễn viên lồng tiếng. Tiểu thuyết tôi viết sắp làm kịch truyền thanh, không khác phim truyền hình chúng ta đang xem quá nhiều, chỉ là không có hình ảnh, dùng giọng nói diễn dịch nhân vật dưới ngòi bút của tôi."
"Diễn dịch, trên TV cũng vậy, đúng không?" Hướng Vãn rất hiếu học.
"Ừ, không khác mấy so với mấy người khi đó thích xem kịch, Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài gì gì đó, đều là giả. TV chính là sân khấu, kéo hình dáng người xuống, giống như múa bóng rối, lại phóng vào trong màn hình sân khấu, diễn xuất ra."
Hướng Vãn không hiểu lắm, nhưng có quá nhiều chuyện kỳ quái, cô nàng cũng chỉ có thể tiếp thu.
Vu Chu lại nói gì với cô nàng, cô nàng cũng không ngạc nhiên.
Cô nàng coi khoảng thời gian xuyên không này như một giấc mơ trong sách tầm phào, hoặc là coi bản thân chết rồi, từ nay về sau hoặc là rơi vào địa ngục, hoặc là xếp vào hàng tiên trên trời, cũng là kỳ quái lục ly, mọi thứ hiếm lạ. Cũng giống như trẻ con, làm lại từ đầu.
"Cho nên," cô nàng dịu dàng nghiêng đầu, mái tóc dài buông xuống, "mới vừa xuất hiện, là giọng của Tô Xướng. Cô ấy cứ như vậy, diễn nhân vật của cô."
"Đúng vậy, cô rất biết suy một ra ba." Vu Chu vừa cười vừa cong mắt khen cô nàng.
Vị Hướng tiểu thư này rất thú vị, đúng lúc xuất hiện vào lúc nàng nghỉ việc ở nhà chán chết, có thể cùng nàng trò chuyện, giải sầu. Hết lần này tới lần khác nàng cũng gọi Vãn Vãn, giống như tiểu Oản Oản thành tinh vậy.
Nếu như là Oản Oản thành tinh thì tốt rồi, nàng có thể làm cho cô nàng biến trở về mèo, thần không biết quỷ không hay mang ra ngoài.
Vu Chu nghĩ như vậy.
"A." Vu Chu dựng thẳng một đầu ngón tay, "Tôi biết cô có thể làm gì rồi. CV, cô có thể học làm CV."
Hướng Vãn mê mang nhìn nàng.
Vu Chu tự vỗ tay mình một cái: "Đúng vậy, giọng nói của cô hay như vậy, lại đăng ký lớp online tìm một giáo viên dạy kèm, tôi đầu tư cho cô một bộ thiết bị. Sau đó cô ở nhà nhận việc, tư chất của cô, có thể kiếm được bao nhiêu còn khó nói, nhưng có thể trợ cấp một chút là một chút, cô cảm thấy thế nào?"
Nói xong lời cuối cùng, mới nhớ tới trưng cầu ý kiến Hướng Vãn.
"Tôi cảm thấy......" Hướng Vãn cảm thấy, bất luận nghề nghiệp gì, chỉ sợ đều không giống như Vu Chu nghĩ ra thì muốn cái đó, không có ngưỡng cửa như thế.
"Tôi đây sẽ đặt cho cô một bộ thiết bị." Vu Chu mở Kinh Đông ra, lại tắt đi, mở hộp thoại WeChat, nhắn tin cho F: "Cô F, tôi hỏi cô một vấn đề, nếu muốn học làm CV, dùng thiết bị nhập môn nào thì tốt?"
Nàng hăng hái bừng bừng, Hướng Vãn cụp mi mắt xuống, mím môi cười cười, quay đầu tiếp tục xem dương quang trên TV.
TV diễn xong một tập, đang muốn nhảy đến đoạn tiếp theo, Hướng Vãn cảm ứng được ánh mắt của Vu Chu, chần chờ quay qua, lấy ánh mắt dò hỏi nàng.
Vu Chu cầm điện thoại trong lòng bàn tay, chống cằm, đang suy tư: "Tôi đột nhiên phát hiện, tuổi tác cổ đại của các cô đổi lại, có phải không quá giống với hiện đại của chúng tôi hay không?"
"Đây là ý gì?"
"Cô nói cô 18, nhưng tôi nhìn dáng vẻ cô cười vừa rồi, thần thái cũng không kém chị của tôi là mấy."
"Lệnh tỷ bao nhiêu niên kỷ?"
"Sắp 30 rồi."
"30," Hướng Vãn nhỏ giọng nói, "Ở triều của tôi, nếu thành hôn sớm lại có phúc cho con cháu, chỉ sợ có thể làm tổ mẫu rồi."
Vu Chu cười khẽ: "Ở chỗ chúng tôi, không chừng kết hôn mới là phúc khí."
Ánh mắt Hướng Vãn dao động, không hỏi nữa.
"Thời gian còn sớm, lại nhàm chán, tôi sẽ phổ cập kiến thức lồng tiếng cho cô biết." Vu Chu thấy cô nàng trầm mặc, suy nghĩ một chút, nói.
Hướng Vãn nhếch khóe miệng: "Được."
Vu Chu hắng giọng: "Bộ môn lồng tiếng này, kế thừa rất nhiều triều đại, phân chia nam bắc hai phái, thế nhân gọi là, nam Tô Xướng, bắc Tam Thanh."
Hướng Vãn trầm mặc, một lát sau mới hỏi nàng: "Cô bịa?"
"Làm sao cô biết?"
"Không giống lời nói nghiêm túc."
"Tôi chỉ là cảm thấy, nam cái gì bắc cái gì đó, nghe khí phái một chút."
Vu Chu xua xua tay: "Tam Thanh là một studio lồng tiếng rất lớn, bên trong có rất nhiều thầy cô lồng tiếng lợi hại. Mà Tô Xướng, là một mình."
Nàng đến gần Hướng Vãn: "Cô hiểu chưa?"
"Tôi...... hiểu cái gì?"
"Chính là Tô Xướng rất lợi hại, với tư cách một người tự do có thể sánh ngang với studio lồng tiếng hàng đầu."
"Ồ." Hướng Vãn gật đầu.
Vu Chu nhíu mày: "Vẻ mặt của cô là thế nào?"
Hướng Vãn mềm mại cười: "Tôi cảm thấy, cô dường như, có chung vinh dự."
Cái này cũng có thể nhìn ra? Vu Chu thừa nhận: "Đúng là có một chút."
Nàng tựa lưng vào sô pha, cánh tay đặt lên tay vịn, giọng nói có chút tang thương: "Cô ấy là bạn gái cũ của tôi."
"Bạn gái cũ......"
"Chính là, chúng ta đã từng, ừm, thề non hẹn biển, lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý thiếp, tâm đầu ý hợp, nhưng mà, tách ra rồi." Vu Chu nói.
Hướng Vãn liếc nhìn một cái đôi môi mỉm cười với Vu Chu, mi tâm hơi nhăn nheo, hỏi nàng: "Tại sao?"
"Nói ra thì dài lắm." Vu Chu thở dài, "Những chuyện bát quái này, không thích hợp nói ra lúc mới quen, dù sao người ta cũng có rất nhiều fan, nếu bị lộ ra ngoài, sẽ dọa chết người đó."
"Tôi sẽ không làm gì cả." Hướng Vãn cúi đầu, nhìn đầu ngón tay mình.
"Tôi biết, nhưng mà, mấy tin đồn nghiêm trọng không thể nói lúc mới quen, đây là nguyên tắc." Vu Chu nhíu mày càng sâu.
Nếu cái gì cũng chấn động lọt ra ngoài, có vẻ người này không có giá trị khai thác.
Hướng Vãn gật đầu, cúi người lấy một ly nước, đoan trang uống.
Vu Chu cúi đầu, đang định chơi điện thoại, tin nhắn của F lại gửi tới.
Là một bản ghi màn hình.
Vu Chu không hề phòng bị mở ra, màn hình là giao diện trò chuyện giữa F và Tô Xướng. Con trỏ mở âm thanh màu trắng bên cạnh avatar của Tô Xướng, Tô Xướng hỏi: "Tác giả thì sao, tác giả nói thế nào?"
Phía trên điện thoại nhắc nhở có tin nhắn của F, Vu Chu mở ra, cô ấy gửi tới một đoạn giọng nói rất sắt thép: "File thử giọng kia, cô Tô muốn hỏi ý kiến của cô, cô cảm thấy những lời này của cô ấy hỏi quá ngầu, cho nên gửi tới cho cô nghe một chút, có hay không, có hay không?"
Có. Mấy chữ này âm mũi có chút nặng, mở miệng còn trầm ngâm một hai giây, rất dễ dung túng người tưởng tượng.
Có thể cô vừa mới tỉnh không lâu, dù sao cô thường xuyên ngày đêm đảo ngược, nếu như không có làm việc, lại không có Vu Chu gọi cô, cô có thể ngủ thẳng đến chiều.
Cũng có thể là kết thúc công việc buổi sáng, trong lúc ăn cơm, dùng khăn giấy lau miệng, uống một ngụm nước sạch, lại mở miệng hỏi những lời này.
Bởi vì có một lần, Vu Chu chê Tô Xướng nói chuyện điện thoại với nàng quá lạnh nhạt, trả lời cô: "Chị đừng nói chuyện với em khô khan như vậy."
Tô Xướng ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng cười rộ lên, uống một ngụm nước, hỏi nàng: "Vậy phải làm thế nào mới có thể ướt át đây?"
Chính là như vậy, uống xong một ngụm nước, mang theo tiếng cười, là ướt át.
Vu Chu khó khăn lắm mới vực lại tinh thần, không trả lời tin nhắn của F, mà là mở Weibo của mình ra.
Lướt lướt bình luận của độc giả, trả lời mấy câu hỏi, bỗng nhiên điện thoại rung lên, một tin nhắn riêng gửi đến.
Tin nhắn được viết tắt là "A a a a a a a."
Vu Chu mở ra, là một fan lạ mặt, nói với nàng: "A a a a a a, Đại Đại, cô Tô theo dõi chị rồi!!"