GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚC

Sau khi bà Triệu tụ họp với chị em, bị kế hoạch du lịch bãi biển của chị em mê hoặc, quyết định nạp phí cho kỳ nghỉ của mình, thực hiện một chuyến du lịch quanh vùng.

Chờ đến khi trở lại phòng nhỏ của Vu Chu ở Giang Thành, mặt rám nắng, nhưng vui vẻ hân hoan, mà khóa huấn luyện của Hướng Vãn cũng sắp kết thúc.

Cùng lúc đó, kịch truyền thanh "Điện Thờ" công bố trailer, chính thức tuyên truyền.

Lúc công bố, Vu Chu cực kỳ chú ý tin tức trên mạng, còn đăng ký một tài khoản, phòng ngừa có tranh luận thì đi battle.

Cười chết, căn bản không có tranh luận.

Tất cả mọi người đều nói rằng áng văn này là mồ mả tổ tiên nổi khói xanh.

Vu Chu vui, nhưng không vui đến vậy.

Khác với trailer ban đầu, trong trailer chính thức cũng không có mục "Hợp tác sản xuất bởi SC Studio".

Vu Chu cũng đang đoán, có phải sắp đến lúc công bố Tô Xướng lại cảm thấy không tốt hay không, sợ quá khứ lúc trước bị đào ra.

Nhưng lần này nàng hỏi, khi Tô Xướng nói với nàng tiêm vắc xin phòng bệnh cho mèo con bò sữa.

Tô Xướng nói, bởi vì lúc đăng ký SC Studio nghĩ quá đơn giản, trực tiếp dùng chữ viết tắt của cô ghép lại, người có tâm rất nhanh có thể liên tưởng tới, mà thính giả yêu thích cô, có thể sẽ bởi vì đây là bộ kịch đầu tiên cô sản xuất, sẽ vô cùng khẳng định tác phẩm này.

Cô nói, nhưng bộ kịch này, ê kíp có thể muốn nghe phản hồi không "khẳng định đến vậy" từ thính giả.

Nói rất hàm súc, nhưng Vu Chu nghe hiểu.

Nhưng Tô Xướng cũng có rối rắm, bởi vì là bên sản xuất, hẳn là phải chịu trách nhiệm cho tác phẩm, công bố bên sản xuất bảo đảm quyền lợi biết chuyện của thính giả, cũng rất quan trọng.

Sau đó thương lượng với người phụ trách bên Chấp Nhĩ, cân nhắc đến việc cô cũng không tham gia quá nhiều khâu sản xuất, chỉ là nhà đầu tư, có thể không tiến hành công khai, cho nên, liền rút khỏi title của bên sản xuất, chỉ làm nhà đầu tư, đầu tư vào app Chấp Nhĩ sản xuất bộ kịch này.

Vì vậy, trailer cho phiên bản cuối cùng, bên sản xuất chỉ có một mình app Chấp Nhĩ.

Có chút phức tạp, nếu Vu Chu không hỏi, với đầu óc của nàng, căn bản không thể tưởng tượng được Tô Xướng suy nghĩ nhiều như vậy.

Nàng đột nhiên nghĩ đến một số chuyện lúc trước, nếu như là chính mình trước đây, có phải tùy ý suy đoán của mình lên men, tưởng rằng Tô Xướng không muốn có liên quan cá nhân với nàng hay không?

Vu Chu đột nhiên phát hiện, thật ra chính nàng có một khuyết điểm rất trí mạng, nàng rất thích trốn tránh, ví dụ như lúc trước cảm thấy Tô Xướng cao cao tại thượng, cảm thấy Tô Xướng không muốn công khai, nên nàng dần dần rời xa cái giới của Tô Xướng một chút, không quấy rầy cô, cũng không cho bất cứ thứ gì có thể tổn thương mình.

Đây là một cơ chế tự bảo vệ và một hành vi đà điểu triệt để.

Nàng luôn không ngừng thuyết phục bản thân, chấp nhận một lý do có vẻ tương đối "an toàn" đối với cách sống hiện tại của mình. Cho dù lý do này cũng không hợp lý đến vậy.

Lớp huấn luyện của Hướng Vãn, có một bài thi kết thúc nho nhỏ, bởi vì là bài thi đầu tiên từ khi tới đây, Hướng Vãn rất coi trọng, ở nhà ôn tập mấy ngày.

Mỗi buổi tối đóng cửa học tập, còn chăm chỉ hơn học sinh lớp 12.

Bà Triệu lại ôn lại những năm tháng cấp ba của phụ huynh, mỗi ngày chuẩn bị đĩa trái cây đưa đến thư phòng cho Hướng Vãn, bà Triệu có thói quen tìm kiếm cảm giác thỏa mãn trên phương diện "được yêu cầu", giống như Vu Chu. Cảm giác như mình vừa sinh đứa con thứ hai.

Mà Hướng Vãn không thể nghi ngờ là "đứa con thứ hai" không chịu thua kém, còn chưa tốt nghiệp lớp huấn luyện, cô nàng đã nhận hai bộ hiệp dịch phi thương mại, dần dần ở trên diễn đàn, có tên nhân vật bên ngoài là "Chị dâu".

Việc phát sóng bộ kịch truyền thanh "Điện Thờ" đã không bùng nổ như nhiều người mong đợi.

Mặc dù có nhiều người nổi bật gia nhập liên minh, chất lượng cũng rất tốt, nhưng, nguyên tác quá...... flop.

Những CV như Tô Xướng bọn họ, tuy rằng có nghĩa là thu hút nhiều sự chú ý hơn, cũng có nghĩa là fan của họ có rất, rất nhiều sự lựa chọn.

Bởi vì họ không thiếu tác phẩm để nghe.

Trong số nhiều IP lớn mà Tô Xướng đảm nhận chủ dịch, "Điện Thờ" có vẻ không thu hút lắm.

Một cao trào nhỏ, cũng là một kỳ Hướng Vãn xuất hiện, trong danh sách CV xuất hiện tên Hướng Vãn, rất nhiều người mới bừng tỉnh, thì ra Hướng Vãn và Tô Xướng cùng xuất hiện, có thể ngược dòng đến trước kia lâu như vậy.

Không có bùng nổ lớn, nhưng không có nghĩa là tăng thành phần không rõ ràng, sau khi phát sóng mấy kỳ, fan của Vu Chu từ hơn chục ngàn tăng lên tới hơn năm mươi ngàn, lượng bình luận cũng từ hai con số, ổn định ở ba con số.

Trong tin nhắn riêng bắt đầu có fan quan tâm nàng, mỗi ngày đều nói với nàng chào buổi sáng, chúc ngủ ngon.

Bắt đầu có quảng cáo tới tìm nàng, hơn phân nửa là quảng cáo đồ dùng tình thú.

Vào lúc lượt lưu của "Điện Thờ" vượt quá 30 ngàn, có nhà xuất bản tìm tới cửa.

Vu Chu giơ điện thoại, dùng giọng điệu làm rạng rỡ tổ tông, nước mắt lưng tròng nói với bà Triệu: "Mẹ ơi, con sắp trở thành nhà văn rồi."

Xuất bản có ý nghĩa gì đối với một nhà văn? Chắc chắn không chỉ là tiền.

Nó có nghĩa là con chữ của bạn có thể được in ra, được đóng khung và được sưu tầm đúng cách bởi những người thích nó, và nó cũng có nghĩa là nó đủ điều kiện để được đặt trong hiệu sách, trên kệ, bên cạnh tất cả các loại sách mà chúng ta đã thấy khi còn nhỏ.

Có lẽ mỗi một người sáng tác, đều từng hướng tới hiệu sách.

Đối với những người yêu chữ nghĩa, sách trên kệ giống như hộp đựng sô cô la, chúng ta nhỏ bé lướt qua giữa những kệ sách nhìn những cuốn sách rực rỡ muôn màu, ngẩng đầu nhìn lên và rút ra một cuốn, liền sẽ là một thế giới.

Vu Chu cũng nghĩ, để cho "Điện Thờ" trở thành một thế giới nho nhỏ, một người bạn chưa quen biết yên tĩnh cả buổi chiều.

Hướng Vãn vừa rửa chén, vừa nhìn nàng ở bên cạnh nhảy tới nhảy lui, lại rất tiểu thư khuê các cười.

Trong tiếng nước chảy ào ào, cô nàng nói: "Chúc mừng, chị cũng sắp một chữ ngàn vàng."

"Nè," Vu Chu tựa vào bồn rửa, "Em bí mật mang theo hàng lậu, khen tôi còn tiện thể mang theo chính em."

Hướng Vãn cúi đầu khẽ cười.

"Sau này nếu tôi nổi tiếng, thì làm sao đây. Tôi có thể cực kỳ bay, cực kỳ bành trướng, cực kỳ khinh thường em không?" Vu Chu có chút sầu.

Hướng Vãn liếc nhìn nàng một cái, nhìn với ánh mắt "Phạm Tiến trúng cử".

"Không sao, hai ta vẫn là ai luận nấy, em gọi tôi là đại tác giả, tôi gọi em là đại CV." Vu Chu vui rạo rực kết luận.

"Đại tác giả, tất của cô rốt cuộc có thu hay không!" Bà Triệu ở bên ngoài hô.

"Đến đây đến đây." Vu Chu lên tiếng đi ra ngoài.

Thu tất xong, Vu Chu mới suy nghĩ một chút vấn đề thực tế, bởi vì chuyện nhà xuất bản này, cô không hiểu lắm, cùng Hướng Vãn xem thử giới thiệu của nhà xuất bản này, hình như cũng chưa từng nghe nói.

Bà Triệu lại càng không trông cậy vào được.

Vì thế khi Tô Xướng gửi cho nàng tấm ảnh mèo bò sữa tiêm vắc xin phòng bệnh lần hai, nàng nói thêm một câu.

"Có nhà xuất bản tìm em."

Thật ra không chỉ là bởi vì hoang mang, hình như cũng có một chút muốn cho Tô Xướng biết.

Không đúng, nàng là muốn khoe khoang với toàn thế giới.

"Chúc mừng."

"Nhưng em không biết nhà xuất bản này có tốt hay không, có nên ký không, có chút thấp thỏm."

"Không phải em đã ký hợp đồng với Trường Bội sao? Biên tập của em đâu, hỏi thử xem."

"À đúng ha." Bây giờ nàng đã là người có biên tập.

"Nhưng chị đề nghị em chờ một chút."

"Tại sao?"

"Sẽ còn nhà xuất bản khác tới."

Tô Xướng vĩnh viễn tự tin như vậy, giống như chưa bao giờ sợ mất đi cơ hội, phải nói, cô vẫn luôn rất có sức mạnh, bởi vì thế giới này sẽ báo đáp cho cô tốt hơn, tốt nhất.

Nhưng lần đầu tiên Vu Chu cảm nhận được Tô Xướng dùng phần lòng tin này ở trên người mình, dùng ở trên người tác phẩm của nàng, nàng cảm giác rất vi diệu.

Như thể nàng thực sự chỉ là một tác giả, vì các tác phẩm có thể có cơ hội xuất bản, và đối thoại với CV hợp tác một cách bình đẳng.

Năm đó nàng cũng sẽ không như vậy, bởi vì sáng tác thật ra là chuyện tương đối riêng tư, nàng sẽ ở bên trong dùng rất nhiều lời già mồm miêu tả một số cảm nhận khó có thể mở miệng, nàng xấu hổ để cho người quen xem.

Không muốn cho bà Triệu xem, không muốn cho ba Vu xem, cũng không muốn cho người bên gối xem.

Cho nên trong một thời gian rất dài, ý nghĩa của viết văn đối Vu Chu là "thổ lộ vượt qua quan hệ thân mật", tôi lấy bí ẩn nhất của mình, tình cảm trằn trọc của mình, gửi tới bạn ở xa xôi, vĩnh viễn không gặp mặt.

Bây giờ nàng và Tô Xướng đã kéo ra khoảng cách.

Tôn Xướng cũng trở thành một trong hàng ngàn độc giả không đặc biệt, có được vé vào cửa để đọc nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi