GODOLA CỦA CÔ ẤY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lam An Xán không bị việc lệch múi giờ làm ảnh hưởng, cô ngủ thẳng đến tận bình minh mới dậy. 

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cô, bắt cô tỉnh dậy từ trong mộng. 

Sau khi rửa mặt xong, cô đi đến phòng khách thì đã thấy Đoàn Nguyên đã làm xong bữa sáng. 

“Lại đây ăn sáng đi.”

Lâm An Xán cũng không khách sáo mà ngồi vào bàn, bắt đầu ăn sáng. Trong miệng cô đang nhai sandwich nên nói chuyện không được rõ ràng: “Cậu luôn làm bữa sáng cho khách thuê sao?”

Đáp án đương nhiên là không nhưng Đoàn Nguyên lại trả lời: “Đúng vậy.”

“Tuổi không lớn nhưng cậu lại rất giỏi trong việc chăm sóc người khác đấy.”

Đoàn Nguyên nói: “Có thể đừng đề cập đến tuổi tác nữa được không?”

“Tôi đang khen cậu mà.”

Đoàn Nguyên bất lực, đành phải nói sang chuyện khác: “Hôm nay cô định đi đâu chơi chưa?”

Lâm An Xán mở phần bánh mì phía trên ra, nghiêng đầu nhìn vào phần nhân bên trong, rốt cuộc bên trong đã bỏ cái gì vào mà ngon đến như vậy. 

Thấy cô không trả lời, Đoàn Nguyên lên tiếng nhắc nhở cô: “Hử?”

“À.” Lâm An Xán lấy lại tinh thần, để lại lớp bánh mì phía trên rồi trả lời: “Chưa nghĩ ra địa điểm nào, cậu có đề nghị gì không?”

Đoàn Nguyên chống cằm, mím môi nói: “Tối hôm qua cô đã ngồi thử gondola rồi, vậy hôm nay đến quảng trường Thánh Mark(*) đi, còn có cả tháp chuông nữa.”

(*) Hay còn được gọi là Piazza San Marco.

“Được, vậy cậu làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi được không? Tôi sẽ trả tiền boa.”

Đoàn Nguyên cười như không cười đáp: “Miễn phí.”



Venice là một thành phố được sinh ra và phát triển nhờ sông nước, xung quanh toàn là những con kênh uốn lượn, sóng vỗ dập dềnh.

Hai người đi dọc theo những con đường hẹp đan xen nhau, đi qua vài cây cầu đá mới đến quảng trường Thánh Mark.

Trên quảng trường có không ít người, có rất nhiều đoàn khách du lịch mặc đồ giống nhau, người đi qua đi lại vô cùng tấp nập. 

Đoàn Nguyên chỉ bên phải: “Đi ăn Gelato(**) đi, kem này rất nổi tiếng đấy.”

(**) Gelato: Kem của người Ý. 

Lâm An Xán gật đầu, lúc trước cô đã nhìn thấy món này trong đề xuất. 

Chọn xong vị kem mình muốn, Đoàn Nguyên rất tự nhiên mà lấy ví ra định trả tiền, Lâm An Xán thấy vậy lập tức đè tay anh lại: “Sao có thể để cậu trả tiền được? Để tôi trả!”

Lâm An Xán tiền lên vài bước, ngẩn người ra vài giây rồi giơ ví của mình lên, nghệt mặt ra: “Tiền trong ví đâu rồi?”

Đoàn nguyên nhíu mày: “Có phải bị trộm rồi không?”

Ở quảng trường này thường xuyên bị trộm tiền, phần lớn là do người du mục ăn cắp của khách du lịch. 

“Hình như vừa nãy có người va vào tôi.” 

“Bên trong có bao nhiêu tiền thế?”

“Khoảng 200 Euro.”

Đoàn Nguyên quay lại nhìn về phía quảng trường, lập tức nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc. 

“Đứng đây chờ tôi.”

“Này!” Lâm An xán vội vàng nắm lấy góc áo Đoàn Nguyên: “Cậu muốn đi đâu vậy?”

Đoàn Nguyên quay đầu lại, trả lời: “Thay cô lấy lại tiền.”

“Không, không, không, quên đi, đừng đánh nhau với kẻ trộm. Tiền chỉ là việc nhỏ nhưng bị thương thì phải làm sao bây giờ?”

“Không sao đâu.” Đoàn Nguyên nhấc chân định đi về phía quảng trường. 

Lâm An Xán ôm lấy cánh tay anh: “Đừng đi mà.”

“Hả?”

Cô xấu hổ lập tức buông cánh tay anh ra: “Chị đây không thiếu tiền.”

Đoàn Nguyên: “…”

Cuối cùng vẫn là Đoàn Nguyên trả tiền, hai người cầm kem vừa đi vừa ăn, đi qua một cái cầu đá, ngồi xuống trên bậc cầu thang. 

Trên đầu có rất nhiều đôi tình nhân đang hôn nhau hoặc lặng lẽ tựa vai nhau trông vô cùng bình yên. 

Hai người Đoàn Nguyên và Lâm An Xán cùng ngồi trên thềm đá, nhìn qua cũng giống một đôi tình nhân đang yêu đương nồng nhiệt. 

“Vì sao 17 tuổi cậu lại đến Venice vậy?”

“Để học đại học, chuyên ngành kiến trúc.”

Lâm An Xán hơi kinh ngạc: “Vậy hiện tại cậu…”

Đoàn Nguyên cười khẽ, mặt mày vui vẻ, nhìn giống như một con hồ ly giảo hoạt: “Nhà tôi có truyền thống làm kiến trúc sư, tôi bị bắt đến đây học nhưng tôi thật sự không có hứng thú, học được hai năm thì nghỉ học rồi mở nhà hàng ở đây.”

“Ra là vậy.” Trong lòng Lâm An Xán thầm nghĩ, có phải trong nhà cậu còn có hầm mỏ, muốn mở nhà hàng là mở được luôn không?

“Cô thì sao?” Đoàn Nguyên nhìn sang cô, nốt ruồi ở khóe mắt được ánh nắng chiếu vào đặc biệt quyến rũ. 

Khoảng cách giữa hai người rất gần, múi hương gỗ nam tính trên người anh cứ quanh quẩn ở chóp mũi cô, lặng lẽ quấn lấy trái tim. 

Bị anh nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, Lâm An Xán nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của anh: “Tôi làm trong ngành truyền thông nhưng vừa mới từ chức cách đây không lâu. Vì muốn nghỉ ngơi một thời gian nên mới đến đây du lịch.”

Đoàn Nguyên xoay người sang, ghé sát khuôn mặt tuấn tú của mình vào mặt Lâm An Xán. 

Lâm An Xán ngạc nhiên, lùi lại dựa vào phía sau, cả người cứng lại, giọng nói hơi khàn đi, ánh mắt cũng không nhịn được mà run rẩy: “Cậu làm gì vậy?”

Phía trước bị cả người Đoàn Nguyên che hết, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi anh gần trong gang tất. 

Lâm An Xán nín thở, trái tim đập loạn. 

Đoàn Nguyên đưa tay lau vết kem bị dính ở khoé miệng cô, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi. 

Lâm An Xán như bị điện giật mà run lên. 

Khóe miệng Đoàn Nguyên cong lên một chút: “Sao cô lại đỏ mặt thế?” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chị?”

****

Quảng trường Thánh Mark



Gelato

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi