GỌI ANH LÀ CHỒNG

4

Tôi như hóa đá.

Chẳng lẽ Trần Nghiễn chính là người đẹp trai trên mạng bị tôi chọc cười sao?

Mắt tôi thâm quầng và thực sự muốn thoát khỏi hành tinh này ngay bây giờ.

Khi tôi tỉnh dậy thì vừa lúc nhận ra bản thân đã nổi tiếng toàn trường.

Đêm hôm qua, diễn đàn được lan truyền rộng rãi, càng lan truyền thì càng trở nên thái quá.

Hóa ra Trần Nghiễn đã yêu thầm tôi nhiều năm, cho đến khi anh ấy không còn gì cả.

Thậm chí có điều quá đáng hơn.

Tôi cũng bắt đầu nổi lên với cơn sốt bới thùng rác.

Người ta nói rằng các thùng rác trong khắp khuôn viên trường đã được dọn sạch vào đêm qua.

Theo lời của họ.

Cho dù không tìm được nam sinh nào vừa đẹp vừa học giỏi thì cũng có thể nhặt một người có chút sắc làm anh em gì đó cũng được.

Trọng tâm chính của đa số sinh viên đại học là một người không thể từ chối ai.

Tôi nhìn vào những tin nhắn riêng tư cứ dồn dập và sắp mất thăng bằng.

Có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại.

Tôi đã nói đừng hành động như một con sói hay một con hổ rồi mà.

Nhưng ngay khi nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại, tôi đã choáng váng hoàn toàn.

Tang Hằng đã gọi cho tôi.

Vừa tròn chính xác hai mươi cuộc.

5

Tôi thích Tang Hằng trong hai năm, mơ hồ cũng hai năm rồi.

Anh ta đã thay đổi rất nhiều bạn gái và mọi người đều nói rằng anh có hệ tư tưởng chán đời.

Coi tình cảm chỉ để mua vui sớm chiều.

Nhưng tôi vẫn yêu anh ta một cách vô vọng.

Năm thứ ba trung học, tôi bị các bạn nữ cùng lớp chặn trong nhà vệ sinh.

Một trong số đó bị Tang Hằng ngăn lại, người tình cờ đi ngang qua.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta.

Sau đó tôi gửi cho anh ta một hộp sữa.

Anh đã nhận lấy nó với một nụ cười rất tươi.

Cái chạm giữa những ngón tay, nó ấm áp khiến tim tôi lỗi vài nhịp.

Nhưng tôi không nhìn thấy một điều.

Khi tôi quay đi, hộp sữa đã bị ném vào thùng rác một cách ghê tởm.

Sau ngày hôm đó.

Những người bắt nạt tôi đã kiềm chế rất nhiều.

Có vẻ như tôi là người được chống lưng bởi Tang Hằng.

Tang Hằng được nhận vào Đại học A sau đó, tôi cũng được nhận vào trường đó trong suốt năm thứ ba của trung học.

Tạm biệt ngày tháng trung học.

Tang Hằng tinh nghịch nhìn tôi rồi hỏi:

“Thêm tài khoản WeChat được không?”

Tôi lao vào chấp nhận ngay.

~•~•~•~•~

Tôi nhận được một cuộc gọi từ anh ta lúc đêm qua.

Có rất nhiều tiếng ồn qua điện thoại, chúng lẫn lộn giữa tiếng nói và tiếng hát.

"Chị dâu, anh Tang uống say rồi, chị mau đến quán bar cạnh trường học đón anh ấy đi."

Khi tôi đến quán bar.

Tang Hằng đang ngồi thụp xuống trên hàng ghế dài với hai chân dang rộng, tay cầm một chiếc ly thủy tinh.

Rượu trong ly phản chiếu ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Một chàng trai ngồi bên cạnh giơ tay chào khi nhìn thấy tôi.

"Chị dâu, bên này!"

Nhưng giọng điệu của Tang Hằng nhuốm màu lạnh lùng.

"Ai bảo cậu gọi chị dâu thế?"

“Anh Tang, mỗi lần tâm tình anh không tốt, chẳng phải đều kêu chị Nguyện Nguyện tới sao?”

Mỗi khi Tang Hằng có tâm trạng không tốt, chắc chắn anh ta sẽ lại nói lời chia tay.

Ngay cả bạn bè của anh ta cũng biết rằng tôi là trò tiêu khiển trong thời gian rảnh rỗi.

"Chó liếm chính là chó liếm, gọi chị dâu cái gì chứ?"

Tang Hằng cười khẩy.

Sau đó anh ta quay đầu lại và cho tôi một cái nhìn tinh nghịch, vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh.

"Ngồi xuống đây chơi tí đi."

Tôi nhìn Tang Hằng đang ngồi đó với nụ cười giễu cợt.

Cố gắng tìm kiếm dù chỉ một chút hình bóng của chàng trai năm đó từ anh.

Nhưng nó không phù hợp chút nào.

Tôi nghĩ mình nên bỏ cuộc từ bây giờ.

Khóe miệng anh ta nhếch lên tạo ra một nụ cười và lần đầu tiên thái độ có chút lạ lẫm.

"Chó liếm thì sao có thể ngồi xuống chỗ này được nhỉ? Các người cứ tiếp tục chơi đi, tôi đi trước."

Tang Hằng lắc lắc ly rượu trong tay, thản nhiên nói:

"Hôm nay cô cút khỏi đây thì ngày mai đừng quay đầu lại làm chó liếm nữa cho tôi nữa."

Tôi cứ thế xoay người bước đi mà không dừng lại một lần nào.

Tiếng ly rượu bị đập mạnh xuống đất vang lên từ phía sau.

Tang Hằng không còn là người của hai năm trước mà tôi thầm yêu nữa rồi.

Lẽ ra tôi nên biết điều này sớm hơn.

6

Sau khi trở về ký túc xá đêm hôm đó.

Tiểu hồng thư đã tiếp tục đẩy cho tôi thông báo trên mạng về anh chàng đẹp trai kia.

Tôi phải để bản thân đi và nói xin chào trong các khu bình luận khác nhau.

"Chồng ơi, nó nhiều cơ quá, em cũng thích xem."

"Trong khoảng thời gian từ hai mươi tháng năm đến hai mốt tháng năm, ai trực tiếp thú nhận với cô gái độc thân ấy sẽ nhận được phần thưởng cao nhất. Những ai thú nhận bằng tin nhắn với cô ấy sẽ nhận được phần thưởng trung bình hoặc phần thưởng thấp hơn."

"Vẫn tán gẫu với tôi à? Cậu không muốn 520 vào ngày hai mươi tháng năm sao?"

Kết quả là…những lời bốc phét kia đã đi đến phần bình luận của hot boy Trần Nghiễn.

~•~•~•~•~

Nhìn hai mươi cuộc gọi nhỡ hiển thị trên điện thoại.

Lần đầu tiên Tang Hằng gọi cho tôi nhiều đến như vậy.

Chỉ là tôi cảm thấy mình không còn quấy rầy anh ta nhiều như trước nữa.

Nên anh ta không quen.

Tôi nhướng mày rồi nhanh tay chặn tất cả thông tin liên lạc của Tang Hằng.

Nhưng vào cuối tuần, tôi vô tình nhận được một tin nhắn từ hội trưởng.

[Hứa Nguyện, học kỳ này cô không có tới tham gia đội ngũ xây dựng, lần này muốn tới đây làm gì cũng được hết.]

Tôi đã không tham gia một trong năm buổi xây dựng nhóm trong học kỳ này, điều đó có vẻ hơi bất hợp lý về mặt logic.

Tôi đồng ý ngay. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi