GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Hệ thống là đang nói thật, đây là cuộc gặp mặt lớn lần thứ hai sau lễ sắc phong của Nhan Hoan Hoan.
 
Không căng thẳng chỉ là diễn mà thôi.
 
Nhưng nhiều hơn là cao hứng, nhìn thấy Hoàng Thượng tuyên đọc tên của Triệu Tố, giải thích hàm nghĩa của nó, xác nhận với tất cả bạn bè thân thích và thành viên tôn thất, một vòng như vậy, Tiểu Tố cũng mất hết sức lực, lại không ngủ gật hay khóc nháo, ngoan ngoãn ngây ngốc trong lòng nàng, trợn tròn hai mắt. Khi trưởng công chúa tiến hành xác nhận, toàn bộ quá trình đều ngủ mất, tỷ đệ này một trước một sau không cách nhau bao lâu, khó tránh khỏi sẽ bị lấy ra so sánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi cầu phúc xong, Nhan Hoan Hoan cúi đầu thấp giọng nói bên mặt Tiểu Tố: “Lần này mẫu thân cuối cùng cũng đã giúp con tổ chức một lễ đầy tháng đầy vẻ vang rồi.”
 
Vừa dứt lời, tiểu gia hỏa vụng về dùng mặt chạm vào mặt nàng, còn chưa lưu loát lắm đối với khống chế của cơ bắp, chỉ miễn cưỡng để môi chạm nhẹ vào gương mặt nàng.
 
……
 
Nhan Hoan Hoan ngẩn ra, cách đó không xa là lời chúc mừng vang lên không dứt.
 
“Con nghe hiểu lời nói của ta?”
 
Không đợi Tiểu Tố trả lời, yến hội do Hoàng Thượng chủ trì sắp phải bắt đầu, hắn để lại vị trí bên phải cho nàng, sai Tùy Tỉnh truyền nàng qua, bà vú hiểu ý thì đi qua ôm hài tử. Chăm sóc thân thể của hoàng tử, nhất định không thể chờ đến khi yến hội kết thúc, không bằng trở về nghỉ ngơi sớm chút. Tiểu Tố cũng quả thực không chịu nổi bản năng cơ thể, mí mắt đánh nhau, mắt vừa nhắm đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Nhan Hoan Hoan chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc dưới đáy lòng, đi theo Tùy Tỉnh đến bên người Hoàng Thượng.
 
Ở dưới bàn, Triệu Trạm nắm lấy tay nàng: “Đưa Tố Nhi về rồi sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tố Nhi ngủ rồi.”
 
“Ừm.”
 
Tuy nói là lễ đầy tháng của Hoàng trưởng tử, nhưng vai chính của yến hội, vẫn là cha của hắn, bữa tiệc này Nhan Hoan Hoan ăn không có mùi vị gì, trong lòng chỉ nghĩ đến nhi tử, Triệu Trạm phát hiện ra, tưởng rằng đồ ăn không hợp khẩu vị của nàng nên sai Tùy Tỉnh bưng chén sữa đông chưng đường lên: “Ăn lót bụng, cái này nàng thích ăn.”

 
“Tạ Hoàng Thượng ban thưởng.”
 
Ở nơi này, việc thêm đồ ăn không phải là chuyện đơn giản như vậy, là đồ ăn do Hoàng Thượng cố ý thưởng.
 
Mọi người hiểu rõ, thầm nghĩ Nhan Quý phi quả nhiên được sủng ái, cũng thật kiều quý, có điều có mỹ mạo như vậy, hơi tùy hứng một chút luôn có thể khiến người tha thứ.
 
Nụ cười của Từ Hoàng Hậu không thay đổi, coi như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
 
“Hệ thống, nhi tử của tôi có phải bị người khác xuyên qua không?”
 
Nhan Hoan Hoan duyệt qua rất nhiều võng văn của Hoa Hạ, lập tức sinh ra rất nhiều tưởng tượng: “Hay là cậu cũng khiến hắn trọng sinh rồi? Sao không nói cho tôi biết?”
 
Giả thiết xấu nhất, là nhi tử và nàng giống nhau, bị hệ thống kỳ quái gì bám vào người, biến thành một người hoàn toàn xa lạ.
 
Hồi tưởng lại, từng manh mối biểu hiện ra ngoài trước kia đều lập tức được xâu chuỗi lại. Chỉ là khi đó hắn thật sự quá nhỏ, sức lực hành động yếu ớt, chỉ có yên tĩnh và ngoan ngoãn biểu hiện ra ngoài khác với người thường, nàng cũng chỉ nghĩ đến việc hài tử bị bệnh, không có hành vi một tuần có thể nói có thể bò  kinh người như vậy, cùng lắm chính là một tiểu bảo bảo tương đối không thích khóc nháo.
 
[Ký chủ, không phải tôi đã từng nói với cô, trước khi phôi thai rời khỏi thân thể, đều sẽ bị phán định là một bộ phận của thân thể sao? Đây cũng là nguyên nhân cô thân mang trọng thương nhưng phôi thai cũng có thể phục hồi như cũ.]
 
Hệ thống vừa nói, Nhan Hoan Hoan liền hiểu rõ: “Ý của ngươi là, Tiểu Tố cũng….đảo ngược trở về sao?”
 
[Đúng như lời của ký chủ.]
 
……
 
Nhan Hoan Hoan suýt chút nữa đã phun sữa đông chưng đường ra.

 
Tiểu Tố, giữ lại ký ức của năm năm trước đó?
 
Cũng tức là nói, vào lúc hắn được sinh ra lần nữa, nàng ỷ vào việc hắn nghe không hiểu mà nói nhảm mấy chuyện thô tục vớ vẩn, tự biên tự diễn cùng với khủng bố chuyện xưa….đều bị hắn nghe hết rồi? Da mặt dày như nàng cũng không ngăn nổi nàng cảm thấy hơi xấu hổ. Lần trước có cùng loại cảm giác này là khi nàng học tiểu học phát hiện ra trong thang máy có camera theo dõi, mà nàng vẫn luôn xem thang máy lúc năm giờ sáng thành sàn nhảy disco, nhảy nguyên một bản Disco sôi động dưới ánh nhìn của bảo an.
 
Lại nghĩ đến nhân lúc không có ai nàng lấy Hoàng Thượng ra đùa giỡn … Lúc này, nàng không nhịn được cảm thấy may mắn khi mấy lần nàng muốn phát khùng, Hoàng Thượng rất thẹn với tâm mà kiên quyết từ chối nàng, cũng nhanh chóng giao Tiểu Tố cho bà vú.
 
Nhan Hoan Hoan bắn cho Hoàng Thượng một ánh mắt khâm phục, làm tốt lắm, đồng chí!
 
“Hử?”
 
Triệu Trạm đúng lúc quay đầu nhìn nàng, ánh mắt đối diện với khuôn mặt nhỏ lập loè vui sướng của nàng: “Rất thích sao? Có muốn thêm một chén nữa không?”
 
“Tạ Hoàng Thượng, thần thiếp đã no rồi.”
 
Hắn nhíu mày, giây lát sau liền hạ giọng: “Rất nhanh là có thể trở về, nàng chịu đựng một chút đi.”
 
….Thật không phải vì chuyện này đâu Hoàng Thượng!
 
Tiếng nói có thấp, Từ Hoàng Hậu ở bên trái cũng mơ hồ có thể nghe thấy, duy trì nụ cười ưu nhã, thịt bồ câu trân châu này rất mềm chắc hẳn cũng mềm như thịt của Nhan thị.
 
Sau khi yến hội kết thúc, Triệu Trạm dĩ nhiên là cùng nàng trở về Trường Nhạc Cung, lãnh đạo ở bên cạnh, Nhan Hoan Hoan cũng không thể đắm chìm vào việc chỉnh đốn suy nghĩ trong đầu mình, chỉ có thể vực tinh thần lên bồi hắn nói chuyện. May mắn hắn vốn không nói nhiều, hai người cũng đã quen với bầu không khí yên tĩnh, hắn bỗng nhiên đánh vỡ trầm mặc: “Nhan Hoan, có phải nàng không vui không?”
 
“Sao Hoàng Thượng lại nói như vậy?”

 
“Trong yến hội, trẫm sắp xếp không ít đồ ăn nàng thích.”
 
À, nàng bị chuyện của Tiểu Tố làm cho ngây ngốc, không chú ý đến việc này.
 
Nhan Hoan Hoan giương mắt, nhìn về phía Triệu Trạm, thần sắc của hắn nhàn nhạt, mỗi lần đến thời khắc thâm tình này, đều như một diễn viên phái thần tượng có kỹ thuật diễn vụng về, khiến người khác đọc không hiểu cảm xúc của hắn, nàng nhìn hắn một hồi lâu, mới nắm bắt được sự ủy khuất của hắn: “Hoàng Thượng….vì thiếp suy nghĩ như vậy, thiếp thật sự.…” Nháy mắt, hốc mắt liền ướt đẫm.
 
Hiển nhiên, nàng là diễn viên gạo cội đang tập diễn với thần tượng.
 
“Có điều, Hoàng Thượng hiểu lầm thiếp rồi, không phải thiếp không vui, mà là rất rất vui,” Nhan Hoan Hoan mặt mày nhu hòa, khóe môi giương lên, ý cười hạnh phúc nhanh chóng tràn ra: “Hoàng Thượng nghĩ cho thiếp, thiếp lại nghĩ đến Tố Nhi có thể tổ chức lễ đầy tháng long trọng như vậy, để người trong thiên hạ đều biết, hắn là hài nhi của chúng ta, vừa nghĩ đến đây, thiếp đã vô cùng sợ hãi, sợ một khắc sau, sẽ có người tới chọc phá cảnh tượng hoa trong gương, trăng trong nước này.”
 
Nói đến cuối cùng, nàng mất mát rũ mắt: “Hoàng Thượng, có phải lá gan của thiếp quá nhỏ, khiến người thấy phiền phức không?”
 
Sao có thể?
 
Hắn vĩnh viễn sẽ không thấy nàng phiền, chỉ là có chút chuyện không dám nói ra khỏi miệng.…Hắn thấy nàng vì hắn mà sợ hãi, nội tâm lại mừng thầm như  con chuột ôm đầu chạy trốn, ti tiện liếm vào lòng hắn, khiến trái tim hắn run rẩy, ngọt đến mức hắn không cách nào mở miệng.
 
Triệu Trạm muốn trực tiếp kéo nàng vào lòng, bớt việc, dù sao nàng cũng sẽ hiểu được ý tứ của mình.
 
Chỉ là bàn tay vừa đưa ra, lại ngừng ở giữa không trung.
 
Bỗng nhiên nhớ đến nụ cười lạnh lẽo điên cuồng của hoàng huynh. Ngươi có thể khiến nàng vui vẻ sao? Cũng do nàng ngốc, không biết rõ bản chất của nam nhân, mới đối tốt với ngươi nhớ nhung ngươi trong lòng, nửa câu không rời khỏi ngươi! Ngươi có cái gì tốt? Nhị đệ, đôi ta tuy không phải cùng mẹ sinh ra, nhưng hiểu biết của ta đối với ngươi chỉ nhiều chứ không ít, ngươi căn bản không hiểu nữ nhân đang nghĩ cái gì, cũng không biết yêu ghét của các nàng, ở bên cạnh ngươi, buồn tẻ vô vị, phá hỏng mỹ nhân!
 
Hắn quả thực không hiểu nữ nhân đang nghĩ gì.
 
Không hiểu rõ tranh đoạt ghen tuông, không hiểu vì sao một tiểu cô nương sẽ có dũng khí thay hắn chắn kiếm, càng nghĩ không thông, bản thân vì sao lại đến Đông Hoa cung trước tiên để cứu nàng ra, nguy hiểm lỗ mãng, Thái Tử sắp xếp tay sai ở Đông Hoa cung, là chuyện có thể dự đoán được.
 
Triệu Trạm chưa bao giờ cảm thấy bản thân phải hiểu rõ nữ nhân, chuyện hắn phải làm nhiều như vậy, nhiều đến mức che kín cả thiên hạ.
 
“Sẽ không.”

 
Tầm mắt của hắn dừng trên mặt nàng, quan sát khuôn mặt, khóe môi nàng, suy tư cách nghĩ của nàng: “Trẫm sẽ không thấy nàng phiền, nếu nàng sợ, có thể thử tới làm phiền ta, để nàng yên tâm.”
 
Thần sắc của Nhan Hoan Hoan thấp thỏm nhìn về phía hắn, bên môi là nụ cười e lệ.
 
Nàng luôn như vậy, ở trước mặt hắn, hiểu rõ như đã đọc trước tài liệu tham khảo, khiến lính mới như hắn cũng có thể thử lý giải hỉ nộ ái ố của nàng, từng chút một, đi trên bước đi của nàng. Chỉ là, mặc dù hắn học được cách làm thế nào để hiểu rõ nàng, cũng sẽ không hiểu được những nữ nhân khác.
 
Sẽ không có ai hiểu hắn hơn nàng, càng không thể diễn ra một cô nương thích hợp với hắn như vậy, hơn nữa còn đạt được ích lợi và vui sướng từ trong đó.
 
Dáng vẻ hoàng đế học cách yêu một người, còn đáng yêu hơn so với tổng tài bá đạo.
 
Triệu Trạm lại đang vắt óc tìm cách biểu đạt ra ý nghĩ của bản thân, hắn không giỏi nói lời ngon ngọt, hoàng huynh mở miệng là cẩm tú văn chương, mà hắn chỉ có thể cắt đứt tâm tư của bản thân mà trần thuật ra: “Trẫm vốn không phải là hồng thủy mãnh thú, bắt đầu từ ngày nàng gả cho trẫm, lúc đó trẫm như thế nào, hiện tại cũng như thế đó. Nếu nói có gì thay đổi, hẳn là chỉ có thân phận của trẫm và ái mộ của trẫm đối với nàng.”
 
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn nàng, trong quá trình phân tích, hồn nhiên quên đi ngượng ngùng, tựa như mỗi lần say mê tấu chương đến đêm khuya, quên mất cơn buồn ngủ.
 
“Xem ra ta và nàng là duyên trời tác hợp.”
 
Nhan Hoan Hoan vui sướng đón nhận thổ lộ của hắn, ý cười trong vắt, bàn tay thon dài trắng nõn lọt thỏm trong bàn tay to lớn của hắn, mười ngón giao nhau: “Bởi vì, thiếp cũng nghĩ như vậy.”
 
“Em cũng vậy”, là tình thoại ngắn nhất trên đời này.
 
Nàng đã nói “thiếp cũng vậy,” , Triệu Trạm thành thật hồi tưởng lại lời nói vừa nãy của mình một lần nữa, đang trong quá trình suy nghĩ.…
 
“Hoàng Thượng?”
 
“Trẫm không sao.”
 
Hoàng Thượng, nếu không sao, nên quay đầu lại thì có vẻ tốt hơn đó?

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi