GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Đời người có khi nào không gặp lại?
 
Đập vào tầm mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
 
Thiếu niên bắt đầu dậy thì, nửa năm đã rất khác, nhưng dáng vẻ nhìn chung cũng vẫn thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhan Hoan Hoan luôn ở trong khuê phòng, nam tử gặp được đếm trên đầu ngón tay, thiếu niên ngày ấy lại đẹp trai tuấn tú đã khắc sâu vào trong tiềm thức của nàng. Giờ phút này đối diện nhau liền nhớ ra ngay.
 
Chỉ là không ngờ tới, thật sự không ngờ tới.
 
So với vẻ sững sờ của Nhan Hoan Hoan thì vẻ mặt của Đoan Thân vương lại vô cùng thản nhiên.
 
Kẻ hầu người hạ bên cạnh hắn đều biết, ngoại trừ gần đây trước mặt người ngoài hắn cố tình lộ ra vẻ khiêm tốn phong độ thì trước nay bình thường hắn sẽ chẳng có biểu cảm gì, có lúc khó mà phân biệt rõ đâu là bình tĩnh thật đâu là mặt than, thỉnh thoảng nổi giận trước hạ nhân cũng không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. May mắn duy nhất là, tuy Đoan Thân Vương bất chợt dọa hạ nhân giật mình, nhưng rất ít khi đánh, cùng lắm chỉ sai họ đi làm việc khác chứ đừng có đứng trước mặt, nhìn càng thấy phiền phức thêm.
 
Thực tế thì Triệu Trạm hơi căng thẳng. Kỳ thực thì không ngừng là có hơi.
 
Hắn không quen ở cùng với nữ nhân.
 
Từ lần ở phủ Từ Quốc Công, Triệu Trạm đã khắc sâu cô bé gặp được ngày đó vào trong tim, những lời mà nàng đã nói với hắn đã đánh thức dục vọng ‘muốn có’ của hắn; muốn có quyền lực, muốn được coi trọng, muốn có được nàng. Hắn lập mưu rồi sau đó hành động, trong lòng như tự ghi chép lại khắc sâu những thứ muốn có vào trong đầu, cướp đoạt từng cái một.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Trạm tự biết bản thân tham lam và không bao giờ không thoả mãn, nhưng thứ muốn có được nhiều như vậy, người sống nhưng lại như lần đầu tiên.
 
“…… Nàng còn nhớ ta.” Một lúc lâu nhưng môi mỏng của hắn chỉ thốt ra được một câu như vậy.
 
Gặp lại người quen, Nhan Hoan Hoan nên phản ứng thế nào đây?
 
Nhìn chung trong các tiểu thuyết ngôn tình thì nữ chính có lẽ sẽ thầm nghĩ không ổn, sẽ giả vờ không quen hoặc là không nhớ rõ đối phương. Dù sao cũng chưa phải yêu đường, không cần ngươi đoán ta nghi làm gì, làm sao xứng với tấm chân tình thề non hẹn biển đó chứ.
 
Nhan Hoan Hoan lại có cách nghĩ khác.
 
Ôi mẹ ơi đụng phải người quen rồi, cũng có giao tình nữa, khi đó cũng tính là trò chuyện với nhau vui vẻ, bây giờ mà không nhanh chóng làm thân thì còn đợi tới khi nào nữa?
 
Lướt qua các ý tưởng ở trong đầu, nàng rũ mắt ngượng ngùng mỉm cười: “Thiếp đã từng gặp Vương gia rồi, Vương gia chính là người từng ở cạnh hồ nước nói chuyện với thiếp đúng không?”

 
Rốt cuộc trải qua mấy năm, bây giờ đã biết thân phận chênh lệch nên không giống như lúc ấy cả gan giảng đạo nữa.
 
Nhớ lại mà cũng toát mồ hôi lạnh. Thời niên thiếu Đoan Thân Vương dù không được thương yêu cũng vẫn đường đường là hoàng tử. Khi đó nàng nói những lời như vậy, nếu như đặt trong nhà quan lại thì cùng lắm cũng chỉ là lời trẻ con không kiêng dè, nhưng nếu đặt trong hoàng gia thì chính là châm ngòi hoàng tử sinh ra không hợp khuôn phép, bị quy kết lên đầu cũng không quá đáng
 
“Ừm,”
 
Triệu Trạm ngồi xuống, mặt mày tuấn tú, ánh mắt trấn tĩnh, vì phải tiếp khách khứa nên không tránh khỏi có chút men say: “Ta vẫn nhớ rõ tên nàng, lúc tuyển tú có nhắc qua với mẫu phi, dù sao cũng là duyên phận.”
 
…… Hoá ra là sớm đã thương nhớ tới rồi!
 
Nhan Hoan Hoan cảm thấy chuyện tranh sủng càng thêm hi vọng, con đường trạch đấu đã thấy bằng phẳng rồi.
 
Ngày đại hôn, không tránh khỏi việc trang điểm đậm, khuôn mặt nhỏ của nàng được thoa phấn, gò má như hồng ửng hết cả lên nhìn thoáng qua giống như một tiểu cô nương ngại đỏ mặt vậy.
 
Cơ thể này thật sự là một mỹ nhân từ trong trứng, ở trong độ tuổi ngây ngô này lộ ra khí chất xinh đẹp khó mà gọi tên được, đặc biệt là một đôi mắt phượng thon dài hơi xếch đuôi mắt, khi ánh mắt đong đưa giống như ẩn giấu vô vàn câu chuyện, muốn nói lại thôi, khiến người nhìn như tan chảy. Trong cơ thể trẻ trung non nớt lại cất giấu một linh hồn thành thục trưởng thành không thích hợp với độ tuổi của nó khiến người khác muốn khám phá đến tột cùng.
 
“Hiếm khi được Vương gia nhớ nhung, là phước ba đời của thiếp.”
 
Nói chuyện yêu đương với người cổ đại như thế nào nhỉ? Ngay cả nói chuyện nghiêm túc còn chưa được nữa.
 
Trong lòng là sự bất đồng giữa chủ nô, một bên dịu dàng nhỏ nhen hết lòng nịnh nọt, mệt thì cũng mệt nhưng Nhan Hoan Hoan lại làm vui trong cái khổ. Đoan Thân vương đẹp trai như vậy đúng là phước ba đời.
 
Triệu Trạm nhìn nàng say sưa, nâng khuôn mặt nàng lên, nàng dù không hiểu hắn có ý gì nhưng vẫn ngoan ngoãn áp vào lòng bàn tay hắn, thuận theo những gì hắn thích. Đầu ngón tay lạnh lẽo áp sát vào gò má trắng mềm của nàng giống như tỉ mỉ thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đắt giá nhưng tới tay rồi lại có một sự thất vọng trống trải. Lòng bàn tay không nhẹ không nặng mà vuốt lên khuôn mặt của nàng, vuốt tới tận khóe mắt hơi ửng hồng của nàng, nàng mặc một bộ hỉ phục, cả người giống như được một ngọn lửa bao vây lấy cả thân thể trắng muốt.
 
Nhan Hoan Hoan bị nhìn đến mức hơi sợ hãi, Đoan Thân Vương này trông đoan chính, chẳng lẽ là có sở thích gì đặc biệt sao?
 
“Ta nhớ rõ nàng tên Nhan Hoan,”
 
Người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, trong mắt người khác có thể đều sẽ lóe lên một tia nghiền ngẫm gì đó, nhưng đôi mắt của Triệu Trạm vừa đen vừa sáng nhưng lại không thể nhìn ra là vui hay là giận, ngay cả giọng nói cũng thản nhiên. Hà tất phải dọa cơ thiếp của mình như vậy sao?
 
"Gọi nữ nhân đều sẽ trực tiếp gọi là Nhan thị, ta lại không thích như vậy," hắn nói rất chậm, thâm trầm cùng với tiếng hò reo  ăn mừng từ ngoài xa giống như một đốm lửa xanh man mát:"Ta tên Triệu Trạm, tự là Huyền Thâm, nàng nhớ chưa?"
 
“Thiếp thân nhớ rồi.”
 

“Nhớ thì tốt rồi, sau này gọi ta là Vương gia.”
 
……????
 
Vậy nhớ tên của ngươi để làm gì???
 
Nhan Hoan Hoan nhất thời cảm thấy đây hẳn là thanh niên có nhiều tâm sự, bệnh cũng không nhẹ.
 
Hắn do dự mở miệng: “Nghỉ ngơi đi.”
 
Không giao lưu tình cảm chút nào mà trực tiếp lên giường luôn? Phí phạm của trời, vừa nhìn đúng là không biết thưởng thức rồi.
 
Tuy kinh nghiệm kiếp trước không phong phú nhưng ánh mắt quan sát của nàng thật ra rất chuẩn, Triệu Trạm đúng là ‘không biết thưởng thức’ hay nói cách khác, hứng thú về mặt này của hắn kém hơn Thái Tử nhiều. Cho dù là sau lần trải nghiệm đầu tiên cũng không vội vã làm đến cực hạn, hôm sau vẫn thong thả ung dung vào triều. Cung nữ mà Lương phi đưa tới hắn chưa từng động qua ai.
 
Tranh quyền đoạt lợi rất thú vị, còn chuyện nam nữ, sảng khoái có thừa, nhưng thiếu chút hứng thú.
 
Từ Vương Phi tuy là con gái của võ tướng, nhưng tính khí trước khi xuất giá cũng đã được người nhà dạy dỗ, đều phải kính cẩn theo hắn, đêm đại hôn trong viên phòng cũng phải như vậy.
 
Triệu Trạm thích cái cảm giác ‘đạt được’, từng bước lên kế hoạch xem người sập vào hố mình bẫy thì hứng thú vô tận. Nhưng chuyện giữa nam nữ là một chuyện khác.
 
Cho nên Triệu Trạm không thể hiểu nổi lòng ham muốn của đại hoàng huynh đối với nữ nhân, thậm chí còn mạo hiểm chọc giận phụ hoàng, gặp khó thì vượt khó, không có cơ hội cũng phải tạo ra cơ hội để tiếp bước, nếu dùng tinh thần ấy vào một chỗ khác thì không biết chừng thật sự có thể thành một minh quân.
 
Nhan Hoan Hoan hầu hạ hắn cởi bỏ xiêm y, hai người hầu như không nói gì, nến đỏ lờ mờ, bầu không khí kiều diễm nhưng người kia lại không hiểu phong tình.
 
Xoay người lên giường, dù sao cũng phải làm chuyện chính sự rồi.
 
“Nhan Hoan.”
 
“Vương gia?”
 
“Lục lạc của nàng, có đem theo không?” Nhan Hoan Hoan gật đầu, tuy thiếu một chiếc nhưng nàng thật sự thích đồ chơi nhỏ xinh này nên nhất định sẽ đem theo rồi, nàng a lên một tiếng: “Chẳng lẽ Vương gia……”
 
“Cất nó cho kỹ, đừng lấy ra.”
 

Hoa văn điêu khắc trên lục lạc rất độc đáo, rơi vào tay đại hoàng huynh, nếu để có người khác thấy được thì sẽ có lời bóng gió.
 
Nhan Hoan Hoan nhớ tới vị công tử áo quần chỉnh tề gặp được ở chợ, chẳng lẽ Đoan Thân vương tặng lục lạc cho người ta sao?
 
Nàng không biết có nên hỏi hay không, Triệu Trạm lại là người kiệm lời, hiển nhiên cũng không có ý chủ động giải thích, nàng đành phải nuốt nghi vấn vào trong bụng.
 
Tóc dài rối tung, cổ tay trắng ngần ôm lấy cổ của hắn.
 
Sau này ăn cháo hay ăn cơm, có được ăn ngon uống đã hay không thì còn phải xem tâm trạng của vị này nữa.
 
Triệu Trạm đè lên người nàng, nhìn nàng từ trên cao xuống nhưng bỗng chốc lại dừng lại không di chuyển: “Nàng bị dọa sợ à?”
 
Nhan Hoan Hoan thuận theo tình thế khẽ cắn môi dưới: “Thiếp thân chỉ sợ không hầu hạ Vương gia thoải mái.”
 
“Không lo, đừng sợ,”
 
Có lẽ cũng biết mình không cười thì mặt mũi rất đáng sợ nên Triệu Trạm khẽ cong môi, ánh mắt ấm áp, mặt sứ ngay lập tức liền có độ ấm.
 
Người xưa làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, huống chi là dòng dõi quý tộc hoàng thất được dạy dỗ theo từ nhỏ, chăm sóc vô cùng tốt, nhìn khoảng cách này cũng chẳng khác minh tinh hiện đại là bao.
 
Nhan Hoan Hoan nghĩ rằng có lẽ mình đã nhặt được của hời rồi.
 
Tuy chưa kịp có khí khái tôn nghiêm tự do lang bạt khắp thiên hạ nhưng làm nô tỷ cơ thiếp hầu hạ chủ tử đẹp trai như vậy cũng coi như là chút an ủi.
 
Là một nữ nhân thời cổ đại dù sao cũng luôn phải có chút tinh thần AQ* để tự an ủi mình.
 
*Tinh thần AQ: để chỉ thắng lợi về tinh thần, tức là dù thua nhưng vẫn cho là mình thắng, dốt nhưng lại nhận mình thông minh.
 
Dù có tài ba cỡ nào cũng không hơn một câu phép tắc.
 
“Giờ nàng còn sợ sao?”
 
Triệu Trạm dịu dàng nói, hắn kiên nhẫn tới mức ngay cả bản thân hắn cũng thấy lạ.
 
Xưa nay hắn chưa từng có kiên nhẫn đối với nữ nhân nhưng rốt cuộc Nhan Hoan Hoa cũng là người mà hắn đòi hỏi với Lương phi, giống như điểm tâm tự mình làm thì dù hương vị có bình thường cũng có thể được đánh giá cao hơn nhiều. Thôi vậy, dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương, không nhất thiết phải dọa nàng sợ, trông nàng đáng thương lắm.
 
Nhan Hoan Hoan không sợ hắn, nàng chỉ sợ biểu hiện một lúc nữa không đủ tốt.
 
“Thiếp thân không sợ nữa rồi,”
 

Nàng ngẩng mặt hôn vào khóe môi hắn, lông mi run rẩy: “Nhưng mà Vương gia, chàng cũng đừng vì thấy ta siêu đáng yêu mà bắt nạt ta đấy."
 
Cổ đại vẫn chưa có cách dùng từ siêu đáng yêu này, vẻ mặt Triệu Trạm lộ vẻ nghi ngờ.
 
Nhưng nàng đã thành công rồi.
 
Vừa nhắm mắt thì trong đầu lại vang lên âm thanh chúc mừng không hợp thời của hệ thống.
 
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm tạp hệ ‘đừng thấy ta siêu đáng yêu mà bắt nạt ta đấy’]
 
[Trong vòng 30 phút, trong mắt người khác ký chủ tăng hiệu quả nhan sắc, làn da trắng mềm mịn sẽ tự có ánh hào quang nhu hòa đẹp đẽ... Ký chủ có cần màu A Bảo* không? 】
 
*A bảo sắc là màu ảnh được chỉnh thiên về màu Hue trong app chỉnh ảnh ấy.
 
‘Không cần.’
 
Giây tiếp theo, Triệu Trạm sửng sốt.
 
Thiếu nữ dưới thân như đang tỏa sáng vậy, khuôn mặt nhỏ lấp lánh, hắn cúi đầu thử hôn trán nàng, ở khoảng cách này, da dẻ vẫn mịn màng không tì vết, giống như người ngọc vậy. Nàng giương mắt nhìn hắn, trời quang trăng sáng, không khác gì lần đầu hai người gặp gỡ, nàng vẫn là tiểu cô nương không biết đau khổ mà khuyên hắn mạnh dạn đuổi theo thứ mình muốn có.
 
Chỉ là không ngờ rằng, nha đầu phúng phính lúc đó có thể trở nên xinh đẹp như vậy.
 
“Nhan Hoan.”
 
“Vương gia?” Nhan Hoan Hoan khó hiểu.
 
“Lúc đó nàng nói với ta, phải làm chuyện mình thích, phải theo đuổi thứ mình muốn có,”
 
Triệu Trạm ngậm lấy môi của nàng, giọng nói mơ hồ mang theo sự đắc ý lạnh lẽo.
 
“Nàng nói đúng.”
 
Chăn gấm đỏ trên giường bị lộn xộn trông giống như làn sóng, 
 
Hồng bị phiên lãng, vu sơn vân vũ*, đêm xuân đâu chỉ trong một khoảnh khắc.
 
*vốn chỉ việc làm mây làm mưa của thần nữ Vu sơn trong truyền thuyết thần thoại nước Sở, về sau người ta dùng “mây mưa” để chỉ việc nam nữ hợp hoan.


 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi