GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

May thay Lý thị phá vỡ sự im lặng đúng lúc: “Nhan Thanh là nam nhi, tất nhiên là không nên tham ăn, tuổi Hoan Hoan còn nhỏ, ăn nhiều điểm tâm cũng không sao, ngược lại đói gầy sẽ làm mẫu thân lo lắng đau lòng.”
 
Nữ nhi coi trọng tài mạo, với lượng cơm trước kia Nhan Hoan ăn thì hiển nhiên không có liên quan gì đến thân hình cả. Nhưng trong mắt cha mẹ, con cái tham ăn một chút cũng không sao, khuôn mặt tròn trịa càng dễ thương đáng yêu.
 
Chẳng những tự bà cảm thấy, mà cũng không cho người khác ghét bỏ bảo bối cục cưng nhà mình, ngay cả trong phủ Nhan học sĩ được coi là nghiêm túc nhất cũng không thể ngoại lệ. Có tiền lệ từ sớm, lần trước La Di nương ngày xưa được sủng ái nhất mời Nhan Mộc đến chỗ của nàng ta ngắm hoa, Nhan Hoan náo loạn muốn đi cùng cha, ông không nói lời nào mà cho phép luôn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thấy lão gia ngắm hoa cũng đưa tiểu thư theo, dù trên mặt La Di nương vẫn giữ nét tươi cười nhưng trong lòng đã muốn treo Nhan Hoan không biết điều lên mắng cho một trăm lần rồi.
 
Vẫn là tuổi trẻ tràn đầy sức lực nên cũng không nhịn được mà trêu ghẹo Nhan Hoan Hoan nhưng mà nói ra một chữ béo, Nhan Mộc lập tức sầm mặt, khiển trách nàng ta nói năng vô lễ, cực kỳ ngu muội, vọng tưởng đi quá giới hạn dạy dỗ đích tiểu thư.
 
Lý thị từ nhỏ học tam tòng tứ đức không tranh giành tình cảm, mặc dù La Di nương ở trước mặt bà phải cúi đầu khom lưng nhưng cũng chưa từng mất mặt như vậy, nước mắt lập tức tuôn ra nhưng Nhan Mộc phất tay áo bỏ đi nhưng Nhan Hoan lưu luyến không nỡ rời bánh táo trong hộp nên giấu ba miếng trong tay áo rồi mới cất bước lũn cũn theo cha rời đi.
 
Từ đó, không một ai trong phủ nhắc lại chuyện thân hình của Nhan Hoan nữa.
 
Lý thị càng thấy béo thì vẫn tốt hơn, béo một chút càng khiến thiên gia* chướng mắt, thì có thể tự chủ hôn phối, nhà mình cũng không phải thế gia đại tộc chân chính, với tính cách ngây thơ hồn nhiên của Hoan Hoan, đừng nói tiến cung, chỉ cần làm thiếp cho hoàng tử cũng sợ phải chịu sự lạnh nhạt.
 
*chỉ đế vương gia
 

Nhưng mà Nhan Hoan Hoan của giờ đây lại một lòng muốn vào cung làm một kẻ đê tiện xinh đẹp mị hoặc người khác…… Không được, lời này không cổ đại lắm phải nói là hồng nhan họa thủy* mới đúng. Nàng tự sửa sai trong đầu, cười nói: “Mẫu thân, con mà cứ ăn như vậy sợ là béo tới mức không thấy mắt nữa đâu.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Người đẹp làm hại đất nước.
 
Dứt lời, còn muốn nháy mắt tỏ vẻ đáng yêu nhưng nghĩ lại thấy xấu hổ quá nên ra vẻ nghiêm trang: “Hoan Hoan muốn đẹp giống mẫu thân vậy!”
 
Lý thị thích nịnh, nghe xong cười, hoa tai phỉ thuý trích châu trên thuỳ tai trắng như tuyết lắc qua lắc lại giống nước xanh lay động. Bà giơ tay nhéo khuôn mặt mềm mại của nữ nhi: “Cái miệng khéo nói của con này hình dung khoa trương thật, không phải vẫn mắt đây sao? Mẫu thân không thấy Hoan Hoan béo mà chỉ thấy Hoan Hoan thế này cực kỳ đáng yêu còn đẹp hơn mẫu thân nhiều.”
 
Dứt lời, sắc mặt nghiêm lại: “Nhưng mà có người nào nói gì bên tai con sao?”
 
Tuy bà hiền nhưng nữ nhi lại nghịch lân*, đặc biệt để ý tới những người bên cạnh Hoan Hoan, nàng chính là trân bảo nơi đầu quả tim.
 
*Nghịch lân: hay vẩy ngược, truyền thuyết kể rằng rồng có vẩy ngược ở cổ và nếu chạm vào thì nó sẽ chết. Nghịch lân để chỉ điều cấm kị của một người không nên đụng tới.
 
Nhan Hoan Hoan cười nói: “Trước đây con thấy đồ ngon hợp miệng nhưng bây giờ mục tiêu là tài mạo của mẫu thân, học thức của cha, chỉ là sự học không thể với tới cha, chỉ có thể học theo đại ca,” dứt lời thì nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Thanh: “Đại ca có để ý không?”
 
“Muội muội có quyết tâm học hành, ta thân là huynh trưởng, hẳn sẽ quan tâm nhiều hơn, sao lại để ý được.”
 

Nhan Thanh rũ mắt khoanh tay, chỉ là nói chuyện với ruột thịt mà cũng phải chuẩn như nói với thầy ở chỗ học vậy.
 
Thấy vẻ mặt nàng không giống làm bộ làm tịch nên Lý thị thầm nghĩ con gái đã trưởng thành hiểu chuyện rồi, nữ tử thích đẹp là bản tính, khi nó còn bé, đừng nói chỉ đòi ăn hai lần điểm tâm, phơi nắng một khắc cũng phải có nha hoàn bung dù. Nghĩ đến đây, thấy hành động của nàng cũng hợp lý, vẻ mặt bà cũng hòa hoãn: “Hoan Hoan còn nhỏ, Nhan Thanh, con đừng gò bó tính nết con bé bằng điều lệ ở chỗ học, Hoan Hoan, dù con muốn tìm hỏi đại ca cũng đừng quấy rầy việc của anh, biết chưa?”
 
“Hoan Hoan biết rồi ạ.”
 
Nhan Hoan Hoan nghiêm túc gật đầu vì trên thực tế nàng cũng không định tìm Nhan Thanh chơi, chỉ muốn tìm đại một cái cớ mà thôi, nếu như nói kết bạn phí thời gian, mỗi nha hoàn trong phòng nàng đều thanh tú thì không nói nhưng lại còn rất nghe lời, người nào không mạnh bằng tên đầu gỗ này chứ? Đối với lời của Lý thị, đứa trẻ nghịch ngợm cũng vâng theo nguyên tắc ‘tiếp thu ý kiến, thái độ như cũ.
 
Lòng đã hai mươi tuổi, thỉnh thoảng giả vờ còn được, cả ngày tỏ vẻ đáng yêu bản thân cũng không chịu được.
 
Nhưng Nhan Hoan Hoan cũng không ngờ lời nói bừa như vậy mà Nhan Thanh lại tin thật.
 
Ngay hôm sau tan học, nàng mới vừa bước ra từ Bạch Lộc Đường thì bên cạnh vang lên tiếng thì thầm của tiểu tỷ muội: “Kia không phải đại ca sao? Tỷ nói xem chúng ta có nên chào hỏi huynh ấy một câu không?”
 
“Không cần đâu, đại ca có lẽ là đang đợi tứ cô nương đó.”
 
“Tình cảm tốt thật nhưng mà ta vẫn cảm thấy đại ca khó ở chung lắm, trước giờ cũng không thân với chúng ta.”
 

 Âm thanh dần dần đi xa chỉ để lại cho tứ cô nương Nhan Hoan Hoan mấy cái liếc.
 
Đàn Văn kinh ngạc, nói khẽ: “Kia không phải đại thiếu gia sao?”
 
Cách đó không xa, Nhan Thanh đứng ở cạnh tường, sau lưng hắn có cây cách chưa tới một thước có thể dựa vào nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng giống như còn phải thẳng tắp hơn cả cây.
 
“Em cứ coi như chưa thấy gì đi, chúng ta lặng lẽ đi qua.”
 
Hai nha hoàn không rõ nguyên do nhưng vẫn phải nghe lời chủ tử, thế là ba người giả vờ ngắm phong cảnh phía xa, vẻ mặt giả vờ ‘ha ha ha hôm nay thời tiết đẹp quá bước nhanh qua, lúc sắp lướt qua Nhan Thanh thì hắn gọi lại: “Hoan Hoan.”
 
“Đại ca?” Đối phương cũng gọi rồi thì Nhan Hoan Hoan chỉ đành gượng cười dừng lại: “Trùng hợp quá.”
 
“Huynh tới đón muội về.”
 
……
 
Chẳng lẽ đây là hành động muội khống* đưa đón tan học ấm lòng trong truyền thuyết sao?
 
*cuồng em gái
 
Thứ cho nàng nói thẳng, với khí thế và biểu cảm của vị đại huynh đệ này chỉ có thể làm người ta liên tưởng đến tan học đừng nhảy vào hàng quà vặt, khiến người kích động đến nỗi xoay người co cẳng bỏ chạy à.
 

Cảm ơn, nàng muốn từ chối.
 
“Đại ca, có chuyện gì sao?”
 
Đi theo chân hắn, Nhan Hoan Hoan hỏi.
 
“Muội không phải muốn theo huynh sao? Ta chỉ còn lại lúc này có thể đến tìm muội thôi.”
 
Nhan Thanh là trưởng nam của Nhan gia, lại thêm thiên tư thông minh, mỗi ngày lịch sắp xếp dày đặc, trừ lúc dùng bữa ra thì thời gian hít thở không khí chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngày thường hắn thích ngồi một mình nghỉ ngơi một chút, nghe muội muội muốn thân thiết với mình nên vội bỏ chút thời gian tới tìm nàng. Nhưng đến khi nói ra miệng lại nhẹ nhàng bâng quơ.
 
May mắn lúc này Nhan Hoan đã không còn là một bé mập chỉ biết ăn với ngủ nữa, nàng bất ngờ đưa mắt liếc nhìn Nhan Thanh một cái, có lẽ khoảng độ tuổi học sinh cấp 2 mà không ngờ lại yêu thương muội muội như vậy. Lại nghĩ người mà hắn yêu thương bây giờ chính là mình, Nhan Hoan Hoan trong lòng thầm than một tiếng, nhoẻn miệng cười kéo ống tay áo của đại ca.
 
“Đại ca, huynh tốt với Hoan Hoan quá.”
 
“…… Ừm.”
 
Hay nói đại ca là đầu gỗ thì khó trêu, nhưng giờ Nhan Hoan Hoan lại cảm thấy chưa chắc.
 
Nếu là đầu gỗ, sao lại mặt đỏ được?

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi