GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Mặc dù nói sẵn sàng mang thai rồi nhưng Nhan Hoan không làm được gì nhiều.
 
Nàng không có hậu đài như Từ Vương Phi, có thể có thân tín của Quốc công phủ tìm các loại bí truyền bồi dưỡng cơ thể.

 
Rèn luyện cơ thể có thể tăng lên độ an toàn sinh nở và tốc độ khôi phục sau sinh, về mặt này nàng vẫn giữ gìn, thường ngày đuổi người ra hết tự nằm trên giường một mình tập Yoga, chơi đá cầu với nha hoàn, thói quen này khiến nàng khỏe mạnh hơn các cô nương khác. Lợi ich mà tập luyện đem lại rất nhiều, tinh thần tốt là một, lúc vận động trên giường càng cần tinh lực để đáp ứng Đoan Thân vương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải hệ thống không cung cấp, nàng còn muốn nhảy kiểu Jung Da-yeon* trong phòng rồi.
 
*Jung Da-yeon: là một nhà văn chuyên về chế độ ăn kiêng và chuyên gia thể hình của Hàn Quốc
 
Điểm tương đối khoa học duy nhất là cố ý quan hệ trong thời kỳ nguy hiểm.
 
Sau khi Vương phi có thai, Đoan Thân Vương như hoàn toàn được giải phóng từ bên trong, chỉ là ngày tháng tới chỗ Nhan Hoan Hoan cũng không nhiều hơn trước nhiều, lại càng thích một mình ở trong thư phòng châm đèn tới tận khuya mới nghỉ ngơi, Vương phi khuyên vì sức khỏe vài lần đều không giải quyết được gì.
 
Tần suất quan hệ thế này Nhan Hoan Hoan tạm vừa lòng, đương nhiên không đi quá giới hạn trách nhiệm của chính thê mà khuyên bừa.
 
Đoan Thân Vương căn bản sẽ thèm nghe.
 
‘Hệ thống này, cậu có thể cung cấp cái loại thuốc thần kỳ gì ăn một phát nhập hồn, muốn nam hay nữ bao nhiêu thai cũng tha hồ chọn, lúc mang thai mà nhảy mạnh cũng sẽ không sinh non không. ’
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Không có.]
 
Nhan Hoan Hoan rất tiếc nuối: ‘Trước kia tôi có đọc tiểu thuyết cung đấu hệ thống đều sẽ trang bị mà, cậu đúng là chẳng toàn năng gì cả. ’

 
Thế là vứt suy nghĩ mở ra bàn tay vàng, chỉ có thể giành thắng lợi từ sức mình thôi.
 
Yêu cầu hợp lý của Trắc phi, trước nay Đoan Thân Vương có thể thỏa mãn được đều sẽ không từ chối.Trong giới hạn sau từng lần lại từng lần thăm dò, Nhan Hoan Hoan phát hiện, thật ra Triệu Trạm là người rất dễ nói chuyện với nữ nhân, không phải xuất phát từ thương hoa tiếc ngọc, mà là hắn cảm thấy không quan trọng lắm, chuyện có thể nhường thì nhường, không phạm lễ nghi, không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn thì đều cho phép.
 
Có lẽ, cũng có một nửa là xuất phát từ sự yêu thích của hắn đối với nàng, nàng khiêm tốn nghĩ.
 
Đáp ứng Nhan Hoan Hoan, Triệu Trạm sắp xếp lại lịch trình hàng ngày, trong lúc nàng không biết, hắn gắng sức giải quyết thỏa đáng mọi việc. Lúc trước tan triều rồi hắn còn tới Lễ bộ làm việc, cho dù làm xong, quan viên qua lại cũng không ít. Thái Tử có Tả tướng sắp xếp ổn thỏa vây cánh, bản thân hắn ta ngoại trừ cấu kết phong hoa tuyết nguyệt với đám bạn ra thì người trong triều đình có thể khiến hắn ta vừa mắt, cảm thấy có thể giúp được mình đúng là không nhiều.
 
Mà vây cánh này đã bị Triệu Trạm dung nạp lại không một tiếng động.
 
Chạy đua cùng với thời gian, thời gian mỗi ngày có thể dùng để thả lỏng vui chơi thiếu thốn đến mức thảm thương, vả lại hắn không phải là một người ham muốn nhàn hạ, ỷ vào tuổi trẻ tươi đẹp, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cùng tận dụng làm việc, từng giây từng phút không ngừng tiến về phía trước.
 
Đường phố à, Triệu Trạm không cảm thấy có gì đáng để dạo cả.
 
Khi còn nhỏ, huynh đệ nào cũng đòi muốn xuất cung đi chơi, có lẽ là ở quen trong cung điện lộng lẫy, luôn cố gắng tìm lời dễ nghe với hoàng đế, nói là thấy hứng thú với cách phụ hoàng cai quản thiên hạ, thật ra chỉ là tò mò dân gian là thế nào. Trong cung có vài thái giám sau khi hiểu chuyện mới thiến nhập cung, chủ tử hỏi tới cũng có thể kể chuyện dân gian rõ ràng, tự nhiên cũng khiến cho các hoàng tử hứng thú.
 
Kẻ yên lặng không đòi hỏi duy nhất chính là Triệu Trạm, mặt tích cực thì là ngoan, còn trong mắt hoàng đế đứa nhỏ này ngốc, khiến người khác không thích.
 
Nếu Nhan Hoan muốn đi dạo, hắn sẽ cho phép.
 
Suy nghĩ theo lẽ thường, Vương phi mang thai là chuyện vui nhưng cũng chưa chắc là đối với nữ tử hậu viện khác, hắn muốn ít nhất nàng có thể vui vẻ trong chuyện khác.
 
Mà Nhan Hoan Hoan dựa theo mạch suy nghĩ này, tận dụng cơ hội.
 

Đoan Thân Vương chưa nói khi nào dẫn nàng ra ngoài, nàng cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị cho leo cây, nếu như toàn bộ lời đường mật mà nam nhân nói có thể thực hiện thì đời trước ít nhất nàng cũng có thể tắm bằng nước của thần tiên, ở cạnh phòng của tiên nữ rồi. Khi thấy Đoan Thân Vương vào viện nàng sớm hơn một canh giờ so với thường lệ, mặt nàng ngây ra.
 
Phản ứng đầu tiên là, sơ suất rồi chưa trang điểm.
 
“Sao hôm nay Vương gia lại tới vào canh giờ này vậy?”
 
Nhan Hoan Hoan lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì lần trước mình nói muốn ra ngoài dạo chợ, hắn sắp xếp thời gian dẫn mình đi thật sao?”
 
Nghe vậy, Đàn Văn kích động phát điên: “Vậy mà chủ tử lại yêu cầu vậy với Vương gia sao? Quy củ…… Tuy rằng theo quy định cũng không phải không thể nói nổi nhưng trước kia đến lão gia cũng chưa dẫn nương nương ra ngoài dạo đâu!” Đúng là làm khách không ít, nhưng tính chất không giống: “Tốt quá rồi, nô tỳ còn sợ…… Vương gia thật sự chiều chuộng nương nương đó!” Nàng ấy còn vui hơn cả bản thân nàng.
 
Nhan hoan hoan lúc này không rảnh trêu nàng ấy, trực tiếp dùng sức vỗ lên mặt cho tỉnh táo. Trước kia suốt đêm chờ tới suất diễn, nàng thường xuyên dùng cách tự ngược này để lấy lại tinh thần: Hiệu quả rất tốt. Lúc này, trang điểm kỹ lưỡng hiển nhiên là không còn kịp rồi, chỉ có thể vội vàng vẽ mi, nhấp một ít son môi rồi chạy nhanh ra tiếp đón Vương gia.
 
Vẻ mặt của Triệu Trạm vẫn như thường lệ, đỡ nàng dậy, chú ý tới khuôn mặt mộc thanh tú của nàng: “Hôm nay nàng không trang điểm à?”
 
“Không còn kịp rồi,” Nhan Hoan Hoan thẹn thùng rũ mắt: “Không ngờ rằng…… Vương gia tới sớm như vậy.”
 
“Hôm trước nói muốn dẫn nàng ra ngoài đi dạo, muộn thì chợ cùng phải dọn dẹp rồi.”
 
Đại Tấn cấm đi lại trễ vào buổi tối, những quán có thể còn được buôn bán ban đêm chỉ nằm trong khu vực riêng được cho phép, những mặt đường hướng về khu quan lại hoặc nam giới phú quý, nếu kinh doanh vào buổi đêm, đương nhiên lợi nhuận sẽ không thấp như bán rau, chỉ là đút lót tứ hướng thì đã lỗ vốn rồi. Thậm chí không cần đuổi người nghèo bình dân ra, chỉ cần trình độ tiêu pha như thế đã nghiêm ngặt chặn người nghèo ngoài cửa rồi.
 
Mấy chỗ này không thể dẫn theo nữ quyến, Triệu Trạm chỉ có thể dành thời gian buổi chiều về nhà dẫn nàng đi dạo.
 
Nhan Hoan Hoan ngạc nhiên giương mắt, đôi mắt sáng khó tin chọc vào người.

 
Lúc này kinh ngạc là thật.
 
“Vương gia, người còn nhớ rõ sao.”
 
“Ừm,”
 
Đổi là Thái Tử, làm chuyện tình thú như vậy, đã sớm làm một bài thơ cảm thán mình sao lại có sở thích thương tiếc mỹ nhân đến thế, Triệu Trạm không nghĩ vậy, chỉ phân phó: “Đi thay y phục ra ngoài đi.”
 
Bộ dáng này, nếu nói là đưa nàng ra ngoài làm việc, cũng dễ ăn nói.
 
Triệu Trạm giám sát nàng thay quần áo, một hai phải mặc bộ xanh đen lạnh lẽo thêm lớp khoác ngắn mới thả người, thời tiết có gió lạnh, cũng chưa tới mùa phải mặc áo khoác, đi trên phố chỉ sợ thu hút ánh nhìn của người khác rồi: “Vương gia sợ ta bị người khác nhìn sao?” Bọc nàng giống như một cái bánh chưng vậy.
 
“Trời lạnh lắm,”
 
Hắn liếc nàng một cái, thần sắc đầy vẻ vi diệu bao gồm ‘nhóc đang nói ngốc gì thế’: “Sợ cái gì, sống luôn phải bị người khác nhìn, cũng không phải trần truồng mà.”
 
…… Vương gia người nói có lý.
 
Nếu đã là lòng tốt thì Nhan Hoan Hoan ngoan ngoãn nghe theo, hiếm khi được ra ngoài hóng gió, đừng nói phải khoác thêm cả đống lớp áo khoác, để nàng quấn chăn ra được nàng cũng đồng ý.
 
Trắc phi của vương gia ra ngoài cũng khá phô trương, xe ngựa đầy đủ, có hai thị vệ đi cùng.
 
Muốn cảm nhận được không khí hẹn hò lãng mạn trong hoàn cảnh thế này phải mặt dày hơn người, mắt Nhan Hoan Hoan như đeo kính mát, loại bỏ hết mấy người không liên quan đến Vương gia, ra tới chợ thì càng vui hơn.
 
Mỗi ngày nằm trong viện, dù xem nhiều phim truyền hình không khỏi thấy buồn bực.
 
Lúc còn nhỏ nghĩ về thời cổ đại cũng chỉ có thế giới trong mấy tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung, múa đao luyện kiếm, vui buồn yêu đương thù hận, một con ngựa một cây kiếm đi khắp trời đất, nàng chưa từng nghĩ về mấy cung phi hay Hoàng Hậu, dù phu quâ có anh tuấn, hoàn mỹ cũng thua kém với tự do trời cao biển rộng.
 

Đáng tiếc, là người chốn thành thị bận rộn mỗi ngày ngủ đến giờ tự nhiên tỉnh, đi kiếm tiền tới mức chùn tay, phần lớn hiện thực không thể không biến thành tầng đáy xã hội tỉnh dậy từ sớm để chen tàu điện ngầm, tăng ca tới mức chân nhũn ra.
 
Cho nên, Nhan Hoan Hoan không có gì đáng để phàn nàn đối với tình trạng hiện nay, trong khổ tìm vui.
 
Phóng mắt qua, chợ náo nhiệt là vương phủ không có không khí khói lửa, có bá tánh mặc áo vải, cũng có giai cấp tư sản chất vải đẹp hơn chút, tiểu thương rao hàng, bộ khoái tuần tra... Khắp nơi là cảm giác tồn tại rất thật, bỗng chốc nàng bừng tỉnh, nhớ tới lúc xuất giá, lúc tình cờ ra ngoài dạo chợ với Đàn Văn và huynh trưởng, vành mắt không khỏi đau xót.
 
Có quá nhiều khoảnh khắc không thể quay lại.
 
Không thể quay về thời điểm mỗi ngày dùng mọi cách để lăn lộn tới tổ kịch có cơ hội để diễn, cũng không thể quay lại Nhan phủ cha xót mẹ thương huynh chiều nữa.
 
“Rất lâu ta không dạo chợ như này rồi,”
 
Có lẽ do hoàn cảnh thay đổi, giọng Triệu Trạm nhẹ nhàng hơn thường lệ rất nhiều, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa: “Phụ hoàng từng nói, muốn thống trị thiên hạ, mỗi một sắc lệnh ban xuống, đều không thể nhìn từ góc độ bản thân, muốn hiểu bá tánh thì rất khó. Lần đầu tiên ta xuất cung, trong lòng kinh ngạc cảm thán quần áo mọi người mặc trên người, vải vóc cứ như thế giống như giẻ lau thái giám dùng để lau nhà vậy, bốn phía ồn ào, hễ tí là có tranh chấp, toàn là lời tục tĩu thô thiển.”
 
Nhan Hoan Hoan phục hồi lại tinh thần, mượn lực của hắn mà bước xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn.
 
“Ta mất rất nhiều thời gian, hỏi thái giám, hỏi tiên sinh, sau đó mới miễn cưỡng hiểu rằng sinh hoạt của bá tánh khác biệt với chúng ta, không hề như trong sách vở nói, hình ảnh mặc cho chúng ta ảo tưởng ra,” Triệu Trạm nhẹ nhàng nhăn mày: “Dưới chân Thiên tử đã quản lý tốt hơn nhiều so với các thành trì khác rồi, nhưng phụ hoàng lẫn các quan triều đình muốn thống trị, là toàn bộ thiên hạ, càng nhiều nơi nghèo khổ, nghèo khổ đến mức ta không có cách nào tưởng tượng, trị quốc không thể dựa vào tưởng tượng, nhưng đến nghĩ mà ta còn không nghĩ ra được, thì đến khi nào ta mới làm được?”
 
Tự nghi ngờ bản thân mình, yếu thế tự hỏi, Triệu Trạm chưa từng nhắc tới ở trước mặt người khác.
 
Nhan Hoan Hoan hiểu rõ ý hắn, theo bản năng tâng bốc một câu: “Sống nơi miếu đường cao cao mà biết ưu tư vì dân, Vương gia có suy nghĩ này đã là may mắn của bá tánh rồi.”
 
Sau khi nàng xuyên qua, câu này thật là trích dẫn có trình độ nhất.
 
Chỉ là câu tiếp theo, nếu nói từ miệng một phu nhân thì hơi quá mức cuồng vọng, nàng nhanh chóng nuốt vào bụng
 
“Sống nơi miếu đường cao cao mà biết ưu tư vì dân…… Thú vị, ta thích lời này của nàng,” Triệu Trạm cân nhắc một chút: “Phận sự nơi đó, nào, đi dạo thôi, nàng nắm chặt tay ta, người nhiều lắm, đừng tách ra.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi