GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Từ khi khám ra hỉ mạch, Từ Vương Phi trở thành vai chính, hoàng đế thường xuyên ân cần hỏi thăm cốt nhục trong bụng nàng ta, dễ thấy rằng đối với tôn nhi rất coi trọng. Người đến độ tuổi nhất định sẽ bắt đầu muốn ăn kẹo chơi với cháu, hưởng thú vui thường ngày, như tình thương của cha nửa đời đột nhiên trỗi dậy.
 
Lòng người khó dò, không có công bằng gì lâu dài, thân tình có khi càng cần một chút may mắn.
 
Theo tuổi thọ trung bình của Đại Tấn, hoàng đế đã đến cái tuổi huyền diệu này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hoàng đế âm thầm cân nhắc, nếu phi tử trong hậu cung cũng có thai nữa thì tốt rồi, một nam nhân bắt đầu suy yếu lại rất đòi hỏi nữ nhân của hắn mang thai, chứng minh năng lực hắn vẫn như xưa, đây là vấn đề tôn nghiêm.
 
So với chính phi Đoan Thân Vương, Nhan Hoan Hoan thật nhỏ nhoi trong suốt.
 
Đến hầu như không tồn tại nhưng lại có người nhớ thương.
 
Hơn nữa người này còn là người có cảm giác tồn tại lớn nhất trừ hoàng đế ra trong toàn bộ Đại Tấn đương thời  - Thái Tử Triệu Uyên.
 
Với những phụ nữ không chiếm được, từ trước tới giờ hắn ta vẫn cố gắng , dù sao nhớ tới chút ít có tội, đang nhàn hạ ngắm gió thưởng trăng, nghe được tin của Nhị đệ, hắn ta lại nhớ tới cô nương dắt hồn trong mộng của hắn ta. Nỗi ái mộ này không thể nói ra lời, đương nhiên Triệu Uyên không gặp người thì nói ngay, người duy nhất biết chuyện này chỉ có Tam đệ Triệu Triệt.
 
Trong mắt hắn ta, Tam đệ không gây sóng gió mới nói cho hắn ta, người khác nếu biết được cũng chỉ cho rằng hắn ta vì tranh kế vị mà đặt ra loại chuyện buồn cười này mà vu tội Thái Tử.
 
Triệu Uyên thiết nghĩ thật hợp lý phi thường, nhưng hắn ta cũng xem nhẹ trình độ phong lưu của mình trong mắt các thể loại quan lại tôn thất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phát sinh trên người khác sẽ là chuyện vớ vẩn, nếu vai chính là Thái Tử….…Ơ, không phải có chuyện.
 
Hắn ta chỉ nghĩ phải rồi, Triệu Triệt chắc chắn không thể nghĩ tạo ra sóng gió gì, Thái Tử sẽ kế vị, hoàng huynh ăn thịt thì hắn ta uống canh thịt, làm Vương gia ung dung tự tại đã rất thỏa mãn rồi.
 
“Tam đệ.”
 
…… Ờ, nếu không cần nghe đại ca giả vờ giả vịt thì tốt.
 
“Hoàng huynh?”

 
Vừa thấy sắc mặt đại ca buồn phiền, Triệu Triệt đã biết, huynh ấy lại đang si ngốc rồi.
 
Hắn ta từng gặp qua Nhan thị mang khăn che mặt, cũng nhìn ra được là vị mỹ nhân, nghe Mẫu phi nói, Trắc phi của Nhị ca đúng là mảnh mai xinh đẹp, nhưng đại ca căn bản không thiếu mỹ nữ, thật không hiểu tim gan huynh ấy cồn cào chấp nhất thứ gì.
 
Đương nhiên, hắn ta sẽ không nói ra lời thật lòng này
 
Lần trước hắn ta đã khuyên huynh ấy rồi, bị quăng một câu u buồn ‘Tam đệ, ngươi không hiểu tình yêu là gì đâu’, đến nói hắn ta tâm phục khẩu phục.
 
Được rồi, không hiểu tình yêu thì không hiểu tình yêu.
 
“Lần trước lời đệ nói, sau khi trở về ta đã suy nghĩ kỹ,” Triệu Uyên rũ mi, tương tư buồn nhớ như mây đen, đè lên bộ mặt anh tuấn của hắn ta một tầng u ám: “Đệ xem, toàn bộ Đông Cung muốn mỹ nữ nào mà không có? Nhưng đều không phải là nàng, ta chỉ muốn nàng thôi.”
 
“……”
 
“Sau khi đệ muội khám ra hỉ mạch, ta không khỏi nhung nhớ…….”
 
“Hoàng huynh lo lắng phụ hoàng dao động à?”
 
Triệu Triệt phỏng đoán có lý, Thái Tử hơi ngu ngơ thoáng nhìn.
 
Kế đó, con ngươi của Thái Tử trống rỗng nhìn ra ánh trăng cao cao trên bức tường ngoài kia, ánh mắt mơ màng, vẻ mặt anh tuấn, im lặng không nói, giống như đang tự hỏi ý nghĩa chuyện gì rất sâu nặng, hàng mi rậm thon dài, che hai con mắt như sao, chớp chớp khiến người nhìn động lòng.
 
Nếu chọn nhạc đệm BGM cho phân cảnh này, hẳn là [Chớp mắt đã vạn năm] rất hợp.
 
“Phụ hoàng dao động gì?” Triệu Uyên thu ánh mắt, tự phụ cong cong môi: “Thái Tử Phi có thai trước thì là dệt hoa trên gấm, chậm một bước, cũng không đáng ngại, đệ còn hoài nghi năng lực ta sao?”
 
Uy nghiêm của pháo vương Đại Tấn, không thể xâm phạm.
 
“……”
 

“Ta chỉ là suy nghĩ, nhỡ mà nàng ấy cũng khám ra hỉ mạch, ta nên làm gì bây giờ?”
 
Ủa đâu liên quan tới huynh đâu? Đừng miệng ăn củ cải mà nhớ miếng thịt chứ.
 
Triệu Triệt vẫn thế trịnh trọng đưa ra kiến nghị hợp tình: “Chúc mừng nàng ấy nhỉ?”
 
Đối mặt với lời đề nghị của Tam đệ, Triệu Uyên nhắm mắt, nâng ly uống cạn, đặt mạnh lên bàn như ra một quyết định trọng đại.
 
“Dù sao cũng là họ Triệu, ta có thể nuôi như con ruột.”
 
…… Đại ca à???
 
“Thực ra nghĩ lại, sau khi sinh con, nàng hẳn sẽ càng trở nên càng thú vị mà……” Triệu Uyên phát huy khả năng tưởng tượng, rượu hâm nóng lòng hắn, khiến lòng dạ hắn ta càng thêm mênh mông, mênh mông đến mức bao hết mọi thứ trên thế gian này, hắn ta tự thấy lòng yêu thương vô biên, tình yêu chân thành là vô địch: “Cũng không phải chuyện xấu, đệ nói đúng không? Tam đệ.”
 
Tam đệ không còn lời nào cứng họng.
 
Đối mặt vấn đề này, Triệu Triệt chỉ còn cách mỉm cười gật đầu.
 
Có thể là hắn ta đúng là không hiểu tình yêu là gì.
 
Lại rót một chén rượu, sở thích của Triệu Uyên luôn khác với người thường, Đại Tấn thịnh hành rượu mới hương vị nhẹ nhàng sảng khoái, có mình hắn ta thích rượu ngọt, ngọt mà say lòng người. Hắn ta lắc lắc rượu trong ly, dưới ánh trăng màu rượu ánh lên trong suốt, hắn ta thích ý hơi nheo mắt lại, môi thả lỏng nụ cười mỉm.
 
Nếu không biết tính của hắn ta, thật đúng là một vị mỹ nam phong lưu yêu cái đẹp.
 
Hắn ta nâng chén với Triệu Triệt.
 
“Hy vọng, ta sẽ không còn chờ nàng bao lâu nữa.”
 
……

 
“Hắt xì!”
 
Phía bên kia, Nhan Hoan Hoan hắt xì mạnh một phát, Đàn Văn thấy thế lập tức tìm áo choàng chạy ra khoác lên người chủ tử: “Nương nương, người có chỗ nào không thoải mái sao?”
 
Thời tiết vừa chuyển rất dễ nhiễm lạnh, mấy bệnh vặt này còn dễ dàng lấy mạng người thời này nên nàng thật không dám đem cơ thể khỏe mạnh của mình ra đánh cuộc, tuy không cảm thấy lạnh nhưng vẫn quấn tấm áo choàng một chút, không tin câu nói thấy lạnh rồi, vì khi đó khí lạnh đã kịp xâm nhập cơ thể. Nếu tính kỹ, dù không giống Từ Vương Phi làm quá lên đến một bước cũng không bước ra sân, ít nhiều nàng cũng muốn giữ gìn cơ thể.
 
“Sao chứ, chủ tử của em khỏe mạnh lắm, có thể địch được mười người đấy,” Nhan Hoan Hoan hít mũi: “Nhất định có tiểu mỹ nhân nào đang nhớ ta đấy.”
 
……
 
“Nương nương nhắc đến tiểu mỹ nhân, là Vương gia à?” Đàn Văn không kinh ngạc tiếp lời chủ.
 
“Vương gia à……”
 
Nhan Hoan Hoan hơi suy tư, ngay sau đó nở nụ cười: “Hắn đâu có nhỏ.”
 
Đàn Văn nghĩ nghĩ, phải ha, Vương gia cao to, lại cập kê rồi, đúng là không nhỏ.
 
Chủ tớ hai người không nghĩ cùng một ý, Nhan Hoan Hoan biết nàng ấy đơn thuần, mới vươn tay xoa mặt nàng ấy.
 
Hắt hơi cả đêm, nàng tưởng rằng mình đã mắc bệnh, không cho người hầu hạ lại quá gần, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, không thấy triệu chứng đau đầu chóng mặt, chỉ hắt xì không thường xuyên. Đàn Văn lo lắng cực kỳ, suýt chút quấn hết mền gối lên người nàng. Trong lòng Nhan Hoan Hoan hiểu rõ chắc là cảm xoàng hoặc là viêm mũi thôi.
 
Trong ba lớp ngoài ba lớp, gói thành cái bánh chưng cỡ lớn.
 
“Nương nương, nếu không nô tỳ đi xin Vương phi châm chước một chút, miễn cho nương nương hôm nay khỏi phải thỉnh an? Nương nương thế này……”
 
“Muốn được miễn thỉnh an, đâu cần phiền phức như vậy.”
 
Nhan Hoan Hoan phất tay, che lại chóp mũi vểnh cao, để nàng ấy đỡ xuống giường.
 
Đàn Văn nửa tin nửa ngờ, không tán đồng với cách của chủ tử. Vương phi thấy nàng chật vật thế này có thể nhịn nổi không làm khó dễ nàng sao? Nhưng mà ý chủ đã quyết, nàng ấy cũng chỉ còn cách lo lắng trong lòng.
 
Mà sau đó hai mươi phút, hiện thực chứng minh Nhan Hoan Hoan mới đáng mặt cao thủ.
 

Đừng nói làm khó, nàng chưa cần nói xong ‘Thiếp thân thỉnh an Vương phi nương nương’, hắt xì một cái, Từ Vương Phi đã biến sắc lùi về ba bước, cho nàng mau về Thiên Viện nghỉ ngơi, miễn thỉnh an. Sắc mặt rất hoảng sợ, rất giống gặp phải cương thi trong mạt thế văn, sợ nàng lây bệnh cho mình.
 
Nhan Hoan Hoan thừa thắng xông lên, vẻ mặt yếu đuối, giọng hơi tắc nghẽn: “Vương phi nương nương, cơ thể thiếp hơi yếu một chút, nhưng hẳn là không phải bệnh nghiêm trọng, lễ không thể bỏ, ngày mai thiếp thân vẫn tới thỉnh an Vương phi nương nương được……”
 
Được, chẳng những đuổi cho nhanh về Thiên Viện nghỉ ngơi, còn cho thỉnh thái y tới luôn, phục vụ rõ chu đáo, người không rõ chân tướng chắc thể nào cũng phán một câu hậu viện của Đoan Thân Vương thật là hòa thuận, tỷ muội tình thâm.
 
Thế là Nhan Hoan Hoan ở chính viện xoay người, mông chưa chạm qua ghế, nghênh ngang về viện, tới mức Đàn văn xem thế là đủ rồi.
 
“Nương nương đúng là đoán chuyện như thần.”
 
“Đương nhiên rồi.”
 
Thần cái lông, với cỡ coi trọng thai nhi trong bụng như Từ Vương Phi ấy mà, đừng nói hắt xì trước mặt, sắc mặt chỉ hơi trắng chút có khi đã đuổi về ngay, đừng có lây bệnh cho nàng ta: “Giờ nàng ấy muốn ta nghỉ ngơi trong viện, miễn thỉnh an luôn, ta không có mắc nhân tình nàng ấy, lễ nghi cũng giữ đủ, nàng ấy mà cẩn thận nữa không biết chừng mấy bữa tới ta có thể ngủ đến trưa luôn.”
 
Nhan Hoan Hoan trút giày, chui vào trong chăn, ngáp một cái: “Vừa hay, còn buồn ngủ, lát ta tỉnh lại nhớ chuẩn bị bình nước ấm giúp ta.”
 
“Dạ, nương nương.”
 
Uống nhiều nước ấm nghe thì thấy thường, trên thực tế, bị cảm cúm đi khám bác sĩ cũng tư vấn như vậy, nước ấm rất tốt, làm ấm cổ họng, làm cả người ấm, ấm đến khắp nơi, còn công dụng như thế nào, ai uống người đó biết.
 
Nhan Hoan Hoan dán lên gối mà ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi trưa.
 
Từ Vương Phi đúng hẹn mời thái y đến, khám trong hoàn cảnh có nhiều kẻ hầu bên cạnh chứ không phải trai đơn gái chiếc, nhưng phòng của nữ tử không thể để nam nhân khác bước vào, từ đại sảnh thấy thái y xa xa, Nhan Hoan Hoan liền cười: “Lại gặp Tần thái y rồi.”
 
Tần thái y thấy nàng cười trong lòng lại bồn chồn, đừng phải là bị bỏ thuốc nữa.
 
Hắn ta căng da đầu hỏi chứng bệnh, nghe Nhan trắc phi miêu tả xong mặt mày thả lỏng. Có vẻ như là phong hàn, cũng có thể là viêm mũi. Hắn báo cáo đúng sự thật mình phỏng đoán: “Còn muốn xác nhận bệnh gì để thần còn cần bắt mạch.”
 
Nhan Hoan Hoan cũng nghĩ vậy, thời tiết thay đổi nhanh tới mức người khác bực mình.
 
Nàng lưu loát vươn tay, bàn tay trắng nhỏ, hành động nào của người đẹp cũng đẹp, Tần thái y tuy là nam nhân lại không thể thưởng thức, vô cùng chuyên nghiệp bắt đầu bắt mạch.
 
Một khắc này, vẻ mặt vốn đang thả lỏng lại trở nên kỳ lạ.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi