GÓI BIỂU CẢM CUNG ĐẤU

Trong lòng Nhan Hoan Hoan trầm xuống.
 
Với thần sắc bây giờ của Tần thái y, người lạc quan như nàng, không khỏi cảm thấy giây tiếp theo hắn ta sẽ buông câu ‘thật đáng tiếc, Trắc phi nương nương chỉ còn lại có ba tháng’, hơn nữa đêm qua mới ôn lại bộ [Trái tim mùa thu], nữ chính mang bệnh nan y hiện ra rõ ràng trước mắt, không khỏi bắt đầu liên tưởng lung tung.
 
“Chúc mừng Trắc phi nương nương……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Biết rồi, ta biết rồi, ta sẽ nén bi thương,” Nhan Hoan Hoan không cần nghĩ ngợi mà nói tiếp, bỗng sửng sốt: “Gì? Chúc mừng á?”
 
“……”
 
Trắc phi nương nương người rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
 
Tần thái y oán thầm nhưng thật chắc chắn là chuyện may mắn liền chắp tay nói: “Chúc mừng Trắc phi nương nương, người đã có thai hơn một tháng, mạch tượng ổn định, không phải cảm nhiễm phong hàn, đợi thần bốc thuốc điều trị một liều hẳn là sẽ không có gì đáng ngại.”
 
……
 
Nhan Hoan Hoan, cùng với đám người hầu đều sợ ngây người.
 
Ý nghĩ đầu tiền của nàng là xem ra nàng đã xem nhẹ Đoan Thân Vương, tần suất thế kia, hắn mới đúng là vị pháo vương Đại Tấn thâm tàng bất lộ, pháo Thái Tử điện hạ đốt sũng nước, không đáng nhắc tới trước mặt hắn một phát nhập hồn. Hay do làm quá nhiều, chất lượng giống nước sôi để nguội cho nên không dễ thụ thai?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dừng dừng, sao vừa không để ý lại nghĩ linh tinh rồi.
 
“Tần thái y, chắc chắn chứ?”
 
Bị người nghi ngờ, Tần thái y không vui nữa: “Y thuật của thần trong hàng ngũ Thái y tuy không dám nói là tốt nhất, nhưng cũng có thi đậu khoa cử Thái y, không nắm chắc thì thần sao dám tùy ý kết luận chuyện lớn thế này?” Nghĩ lại, hắn ta cần gì phải hơn thua với phụ nữ, lại nói: “Thần chúc mừng Trắc phi nương nương.”
 
Nếu đã xác định ‘bệnh tình’ rồi, Tần thái y thân là nam nhân lạ, đương nhiên không thể ở lâu, viết xong đơn thuốc thì sai tiểu y nữ thay hắn tới chỗ Từ Vương Phi báo kết quả, rồi nhấc chân nhẹ nhàng rời đi.
 
Tần thái y vừa đi, Đàn Văn lập tức không khỏi kích động, nước mắt cũng tuôn ra.

 
“Nương nương, nương nương, chúc mừng nương nương, nô tỳ sớm nên nghĩ đến, đúng rồi, tháng này nương nương chưa tới, còn không phải là có tin vui sao? Thật tốt quá! Địa vị của người giờ vững chắv rồi, nương nương à? Nương nương có muốn uống nước ấm không, nô tỳ đi sai người nấu nước……”
 
“Từ từ đã, Đàn Văn,”
 
Nhan Hoan Hoan cũng đang ngạc nhiên bị chọc cười bởi dáng vẻ kích động của nàng ấy: “Người khác không biết, còn tưởng là chính em mới khám ra hỉ mạch đó, được rồi, đừng kích động, cái gì tới sẽ tới, không cần nước ấm đâu, sai đưa chén điểm tâm đến đi, ăn chút đồ ngọt cho đỡ sợ đã.”
 
“Nương nương……” Đàn Văn nghi hoặc: “Nương nương không vui à?”
 
“Vui chứ, sao lại không vui.”
 
Quá nhiều suy nghĩ ùn ùn kéo đến, Nhan Hoan Hoan nhất thời không giải thích rõ được, thế là thể hiện bình tĩnh hơn bất cứ ai.
 
Đây là điểm nàng tự hào nhất, người khác gặp chuyện hoảng loạn không biết xử lý sao cho tốt, còn khi nàng gặp phải càng rối thì càng ung dung, rất có khí khái ‘cùng lắm thì chết thôi’.
 
Giống như trong đám cháy ngày trước túm được cô nữ diễn viên không thân lắm kia, sợ thì sợ, nhưng mỗi mỗi giây mỗi khắc, nỗi sợ của nàng đều sẽ không ảnh hưởng quyết sách.
 
Nàng tự biết đây là một ưu điểm đặc biệt.
 
‘Hệ thống à, là công lao của cậu à? ’
 
[Với tần suất hành phòng của ký chủ với Đoan Thân Vương, cá nhân tôi cho rằng, là công lao của xác suất.]
 
Đáp án này rất khoa học, nghĩ lại chắc cũng đúng là nguyên nhân này. Chẳng qua bởi vì nàng mới vừa hạ quyết tâm muốn có thai đã khám ra hỉ mạch, thấy khác thường mà thôi. Giống như kiểm tra trong tài khoản, mẹ ruột vừa cho tiền tiêu vặt, cứ coi như là nhận được khoản tiền thần bí, nói trắng ra, dù chuyển không chuyển, tiền tiêu vặt cũng sẽ cho.
 
Mặc kệ nàng có muốn có thai không, thụ tinh rồi sẽ khám ra hỉ mạch.
 
Tất cả thật ra cũng không nắm chắc trong tay nàng, nghĩ thông rồi sẽ thấy hơi không thoải mái, có điều Nhan Hoan Hoan mau nhận ra, cuối cùng là chuyện tốt, không cần vượt qua kỳ thi ngẫu nhiên không cần học hành, mà nghi ngờ thành tích tốt là do may rủi.
 
Rốt cuộc, ai mà không muốn nghĩ thôi đã thành giống như người phương Tây cơ chứ?
 

Tay Nhan Hoan Hoan đặt lên bụng, tuy bình thản như thường nhưng biết trong đó có một sinh linh vừa mới hình thành, cảm giác khác lạ, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh từng nhìn trên mạng, ảnh chụp phôi thai, đúng là có chút buồn cười. Từ đây về sau, đứa bé này là chỗ dựa của nàng, nàng chịu trách nhiệm mở đường hộ tống đứa bé vào đời.
 
“Nương nương?”
 
“Đàn Văn, sau này, ta đã có người thân ở đây rồi.”
 
Ở nơi này có người thân thật sự rồi.
 
“Vậy thì nô tỳ chúc mừng nương nương.” Đàn Văn thật lòng vui cho nàng.
 
Vui vẻ được một lúc, Nhan Hoan Hoan giấu đi cảm xúc riêng của mình, suy nghĩ ở một góc độ khác nếu có thai rồi thì có vấn đề gì cần giải quyết đây?
 
Bảo vệ đứa nhỏ này, đừng để chết non.
 
Bảo đảm nuôi dưỡng trong tay mình
 
Thời kỳ mang thai rồi hậu sản sẽ giữ cảm tình gắn bó với Vương gia như thế nào.
 
Ba vấn đề này, không có một mảnh giấy hoa để gói, rất trần trụi thực tế.
 
Nhan Hoan Hoan vừa nhâm nhi miếng bánh đậu nha hoàn dâng lên, vừa tự hỏi chuyện không ngọt ngào đó, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng.
 
So với Thái Tử lòng dạ rộng lớn bác ái, Từ Vương Phi vẫn là người phàm, nghe tin Tần thái y truyền đến, mặt nàng ta tái mét.
 
Đương nhiên, nàng ta rất rõ, dù Nhan thị có sinh ra trai hay gái đều không thể ảnh hưởng đến địa vị của nàng ta, càng không vì vậy mà phải làm chuyện không quan trọng như đổi Thái Tử, trưởng thứ khác biệt, huống chi sinh con ra cũng sẽ gọi nàng ta là mẫu thân.
 
Lý lẽ là lý lẽ, tới đầu mình thì sự tức giận nên có cũng không ít.
 
Sợ động thai Từ Vương Phi được Ánh Tụ trấn an mà bình tĩnh trở lại.

 
Từ Vương Phi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thầm nghĩ, dù Nhan thị cũng có thai nhưng từ bụng nàng ta sinh ra mới là con vợ cả chính hiệu, có phủ Quốc Công chống lưng, với sức cả đời của Nhan thị dù được sủng ái cỡ nào cũng không xóa nổi chênh lệch.
 
“Nương nương……”
 
“Ta không có việc gì, Ánh Tụ,” Từ Vương Phi rất vất vả mới bình tĩnh lại: “Dù sao cũng sẽ gọi ta một tiếng nương, đều là con của ta, ngày còn lâu còn dài, lúc này nàng ta được cưng chiều, muốn lên đấu lôi đài với ta còn có sự yêu thương của Vương gia chống lưng. Nhưng con thì không thể, trưởng là trưởng, thứ là thứ, đến lúc ban thưởng khác nhau, sẽ khiến nàng ta khó chịu thôi.”
 
Đổi lại, nàng ta sẽ sẽ không chịu được con mình thua người khác.
 
Cái thai này đúng là làm nàng ta sảng khoái mọi nơi.
 
Từ Vương Phi vỗ bụng cười, chỉ cần tưởng tượng đến đứa con trong bụng là có thể làm nàng ta quên đi mọi điều không thoải mái nhất, là hi vọng lớn nhất đời nàng ta, Đoan Thân Vương còn phải xếp sau một bậc.
 
“Đừng quên phái người canh cửa phủ, gửi lời chúc mừng của ta với Vương gia, cũng không nên quên thưởng cho Nhan thị, ngươi kiểm tra nhé, đừng phải thứ gì ăn được, trong lòng ngươi tính toán là được. Thái y không phải bốc thuốc cho nàng ta rồi sao? Truyền lời ta, miễn việc thỉnh an, khi nào hết cần dùng thuốc thì lại thỉnh an vậy.”
 
Từ Vương Phi sai khiến bên môi còn chứa ba phần ý cười, giống như cái người mới nãy tức đến tái mặt chẳng liên quan gì với nàng ta.
 
Để tiểu thiếp thỉnh an mình, Nhan thị chắc chắn là kiểu không để ai đạt niềm vui này, nếu là hạ thấp nàng thì sao. Trong tình huống nàng chắc chắn không phản kháng được, nhanh nhẹn nằm im mặc bị hạ thấp, vẻ mặt bình thản, thậm chí còn có thể thất thần suy nghĩ chuyện khác. Hơn nữa Từ Vương phi vẫn còn muốn giữ thể diện với tình cảm của Vương gia, đương nhiên là sẽ không quá phận, về điểm này muốn làm khó dễ không đau không ngứa, đối với Nhan Hoan Hoan mà nói, trong lòng không có chút dao động nào.
 
Đối với điểm này, Từ Vương Phi đã sớm nhìn ra, thường xuyên nhắc nhở mình không thể trúng bẫy nàng, ngay lúc này vui mừng thuận nước giong thuyền, để Vương gia nhìn ra cái tốt của nàng ta, nàng ta hiền, ít đến trước mặt nàng ta này nọ, ảnh hưởng tâm tình đang tốt của nàng ta.
 
Vương gia biết tin này sẽ có phản ứng gì nhỉ?
 
Từ Vương Phi nỗ lực nhịn không thèm nghĩ tới, khi còn lại một mình, luôn thành thật không thể ngăn mà tràn ngập, khiến nàng không được an bình.
 
“Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”
 
“Ừm?”
Triệu Trạm vừa bước vào vương phủ nhìn hạ nhân đang đợi mình: “Đứng lên đi, có chuyện gì?”
 
“Hồi bẩm Vương gia, hôm nay Trắc phi có bệnh nhẹ, nương nương rất là lo lắng, mời thái y tới chẩn trị, không ngờ lại khám ra hỉ mạch, Vương phi sai nô tỳ tới chúc mừng Vương gia.”
 
……
 
“Biết rồi, lui ra đi.”
 

Theo lệnh Vương phi, kẻ hầu lặng lẽ quan sát sắc mặt của Vương gia nhưng đúng là làm khó người khác quá, trong khoảng cách này, đối mặt với tin lớn như vậy Vương gia vẫn là vẻ mặt khiến người đoán không ra, nhìn không rõ, nói trắng ra là không có phản ứng gì.
 
Chỉ có thể không cam lòng mà lui ra.
 
Nhưng mà phản ứng thật sự trong lòng Triệu Trạm chỉ sợ sẽ làm Từ Vương Phi sửng sốt, khiến Nhan Hoan Hoan bật cười.
 
Triệu Trạm vừa đi đến Thiên Viện của Trắc phi vừa nghĩ……
 
Hóa ra hắn giỏi như vậy sao?
 
Cảm giác tự hào tới từ một nam nhân tương đối mộc mạc nhàn nhạt.
 
Cùng với chuyện Nhan Hoan Hoan vừa mới đánh giá là ‘không nhỏ’, có lẽ có thể coi là một loại thần giao cách cảm.
 
Cho đến khi đến Thiên Viện, lòng Triệu Trạm vẫn nhộn nhạo.
 
Giống như nam nhân ngây thơ khi cấm dục đều sẽ “chào cờ”, phản ứng giống nhau chỉ là không nói ra mà thôi, kìm nén không được còn có thể mượn rượu với huynh đệ một bữa, im lìm như Triệu Trạm chỉ có thể thầm tự sục sôi, trên mặt cao thâm khó lường.
 
Thầm khoái trá.
 
Đi vào Thiên Viện, hắn ngước mắt, lọt vào tầm mắt là Nhan Hoan Hoan gói mình thành một quả cầu, cuối cùng không khỏi phì cười.
 
“Nàng lại ra đợi ta.”
 
Khóe môi cong lên, trong giọng nói cũng không có ý trách cứ.
 
Hiếm thấy khi sự sủng ái đối với nàng thể hiện quá lộ liễu, ngay cả hạ nhân không hiểu hắn cũng phải nhìn trộm mấy cái.
 
Lúc nào cũng là một vẻ mặt tuấn tú nghiêm túc đến lạnh lùng, mỉm cười giống như tan ra thành gió xuân, mới bừng tỉnh để ý đến hắn đẹp trai nho nhã đến thế.
 
Thích một người thật sự không giấu nổi.
 
Nhìn thấy nàng liền muốn cười.

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi