Dù ở bất cứ một thời đại nào cũng đều tồn tại ranh giới giữa đen và trắng.
Không có chuyện xin giúp đỡ, tội ác mà quan viên bao che cho nhau cũng có dàn xếp ổn thỏa, việc xấu trong nhà không thể lặng lẽ truyền ra ngoài, an toàn của bản thân lẫn tài sản không có gì bảo đảm. Chuyện cá lớn nuốt cá bé cũng không phải chuyện hay ho đáng khoe khoang, kẻ mạnh dĩ nhiên sẽ còn dễ chịu, đa số là kẻ yếu chịu thua thiệt.
Sau khi tan triều, Triệu Trạm đi ra cửa cung đến tửu lầu kiếm gì bỏ bụng cùng Dung Diệu Chân , thuận tiện nói vài chuyện không quan trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lĩnh vực hai người phụ trách cách nhau khá xa, tạm thời không có cơ hội hợp tác, Dung Diệu Chân chỉ muốn người kia vui vẻ lên từ việc lo lắng tranh ngôi nên tận lực nói mấy lời giải khuây, trong một bữa cơm, một Triệu Trạm chưa bao giờ đi chốn đài hoa cũng đều biết vị cô nương nào sống tốt nơi Xuân Phong các.
“Huyền Thâm, giờ người thấy vui vẻ chưa?”
“Sao ngươi lại cho rằng, những việc này……” Triệu Trạm khép mi: “Sẽ làm ta vui hả?”
Dung Diệu Chân suy tư một chút: “Bể học vô bờ, tri thức sao có thể không vừa ý chứ?”
Hắn trợn trắng mắt khinh thường cũng không đi sâu loại chuyện này nữa nhưng tâm trạng cũng tốt hơn hắn. Đương nhiên không phải bởi vì biết mấy tin tìm hoa hỏi liễu này, mà là nỗ lực của bạn tốt phí tâm tư muốn tâm trạng hắn tốt hơn. Triệu Trạm đẩy chén trà, sau khi tiểu nhị tính tiền báo số thì yên tĩnh nghe lời. Đều là người lọc lõi rồi, biết những khách quý nào thích gọi một tiếng đại gia, người nào thì thích ngoan ngoãn yên lặng, tốt nhất là đừng nói bất cứ câu thừa thãi nào, mà Đoan Thân Vương thuộc tuýp người sau.
Nhưng Dung Diệu Chân lại thuộc tuýp không an phận, thấy tiểu nhị làm vẻ ta đây như vậy thì trêu ghẹo: “Tiểu nhị, lần trước ta tới, ngươi vừa vào đã gọi Dung đại gia, lần này ta mời theo Đoan Thân Vương, sao ngươi lại đối xử lạnh nhạt với ta rồi, khiến ta thật đau lòng mà.”
“Dung đại gia, tiểu nhân nào dám, lão nhân gia người tới, tiểu nhân vui còn không kịp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mở miệng đã một câu đại gia với kẻ mặt con nít trắng nõn Dung Diệu Chân này, Triệu Trạm liếc mắt nhìn, cảm thấy buồn cười, khóe môi hơi cong.
Dung Diệu Chân bắt được ý cười nhất thời không cân bằng: “Ta trêu người lâu như vậy mà không cười tí nào, tiểu nhị mới tới người đã cười rồi? Người thay đổi rồi, không đối xử tốt với ta như trước nữa rồi.”
“Xem ra ngươi hiểu lầm về ta rất trầm trọng,”
Triệu Trạm thong thả trả tiền, ý cười thoáng qua nhanh: “Lúc nào ta đối xử tốt với ngươi vậy?”
……
“Ặc, Dung đại gia, ngài vẫn ổn chứ?”
Dung Diệu Chân vô cùng đau đớn: “Đừng nói nữa, bạn bè phản bội, tổn thương tới tim ta.”
Hắn ta diễn rất hăng say, Triệu Trạm cũng mặc kệ, quay qua thưởng cho tiểu nhị ít tiền, dặn dò: “Gói một phần bánh hoa quế chưng đường ướp phấn mang về.”
“Vâng ạ, tiểu nhân đi làm ngay.”
Tên gọi vừa dài vừa mỹ miều vậy nói trắng ra chính là bánh hoa quế.
Đợi tiểu nhị xoay người cáo lui, Dung Diệu Chân mới bắt đầu lên tiếng, tấm tắc lấy làm lạ: “Bánh hoa quế chưng đường ướp phấn của tửu lầu này làm rất ngon, trước khi ghé Xuân Phong Các mua một phần bảo đảm các cô nương ai cũng thích, nhưng từ bao giờ ngươi cũng thích ăn điểm tâm thế này? Sao không nói sớm cho ta biết?”
“Sao phải nói cho ngươi?”
“Lần tới trước khi vào triều sớm ta mang tới cho người chứ sao.”
“Tửu lầu chưa mở.”
“Ta kêu phu nhân của ta làm một phần cho người, nàng ấy thích làm điểm tâm lắm, ta khuyên để nha hoàn làm thì không bằng lòng.”
……
Ngươi tưởng lên triều là đi dạo chơi ngoài thành, còn muốn mang điểm tâm tới nữa?
Có lẽ vì bánh này rất đắt hàng nên nhà bếp làm liên tục, chẳng mấy chốc đã đến tay Triệu Trạm.
“Lần trước không phải đã nói rồi sao? Trắc phi của ta thích ăn.”
“Vương phi của người thì sao? Không thích à?”
Dung Diệu Chân thật sự có quen biết Từ Huyên Trúc, trong ấn tượng là một cô nương nghiêm túc quá mức, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp suốt ngày hung dữ nghiêm túc, đối mặt trong các buổi tụ họp có giới thiệu lẫn nhau nhưng cũng chỉ có như thế. Lần này nhắc tới chẳng qua là kiếm chuyện thôi.
Triệu Trạm liếc nhìn hắn ta một cái, giọng nói bình thản: “Nàng chưa từng nói thích ăn gì.”
“Nếu nàng nói, người cũng sẽ mang về cho nàng một phần chứ?”
“Ừ.” Cũng không thiếu chút ngân lượng này
Dung Diệu Chân vừa mới cho rằng bạn tốt đã thông suốt, sẽ chủ động lấy lòng cô nương, nhìn hắn bằng ánh mắt hận sắt không thành thép : “Lần tới mua thêm một phần, mang về nàng ấy không đói thì chắc chắn cũng rất thích ăn…… Nhưng mà người cũng đừng chỉ vì muốn làm mỗi trắc phi vui, nữ nhân thích nhất ganh đua kiểu này.”
Triệu Trạm không nói lời nào, hai người đi ra tửu lầu.
Trước lúc sắp chia tay, Dung Diệu Chân lại không kìm nổi sự tò mò của mình: “Vậy người là vì muốn làm Trắc phi vui sao?”
“Ừ.”
Nhớ tới bộ dáng Nhan Hoan tươi cười nghênh đón mình, trái tim lạnh lùng tự nhiên như được quét một lớp đường mật nóng rực, ngọt ngào mềm mại hoà tan băng cứng. Nghĩ tới Trắc phi, Triệu Trạm luôn liên tưởng tới nhiều thứ tốt đẹp mà trước khi lấy nàng hắn chưa từng cảm thấy hay từng nghĩ tới, không phải không dám nghĩ tới mà thật ra là chưa từng nghĩ chuyện trai gái lại vui thích đến vậy.
Giữa Phụ hoàng và mẫu phi không có, Lâm Tuyển Thị người đầu tiên hắn tiếp xúc cũng chỉ giống như học nghề một cách chuyên nghiệp.
Yêu một người cần phải học hỏi, nếu như gia đình vốn không có kiểu mẫu cho mình thì sau khi trưởng thành lại càng khó học. May mắn thay Triệu Trạm gặp được một người thầy tốt, trong tình huống hắn không biết một cái gì đã từ từ biết tới đối đãi tốt với một người như thế nào. Mặc dù hắn không biết đây chính là tình yêu nhưng bước chân trở về phủ của hắn nhanh hơn lúc bình thường, trong lòng tràn gương mặt vui vẻ của nàng.
Nhưng tin tức xấu luôn tới bất ngờ.
“Vương gia, Vương phi dặn nô tỳ nói với Vương gia một tiếng, Hoàng Hậu nương nương không khoẻ, hôm nay truyền triệu Nhan trắc phi vào cung hầu bệnh, có lẽ là muốn giữ lại một khoảng thời gian.”
Ánh Tụ tiến tới báo tin, trước đó không nghĩ nhiều. Nàng ta và Từ Vương phi đều cảm thấy, Hoàng Hậu có lẽ là bị bệnh thật, nếu không sẽ không có lòng tốt như vậy, giúp nàng ta dẫn sủng phi ngang ngược* của Vương phủ, cho dù ở góc độ nào thì cũng đều là chuyện tốt đối với Vương phi. Nhưng khi nàng ta vừa dứt lời thì sắc mặt Vương gia thay đổi lớn.
*Nguyên văn là 横着走: vừa có nghĩa là đi ngang qua, vừa là 1 câu chửi thề.
Đây là lần đầu Ánh Tụ thấy sắc mặt hắn khó coi như vậy.
Ngài lạnh giọng: “Bản thân nàng ấy cũng là thai phụ, hầu bệnh nỗi gì chứ?”
Triệu Trạm không có ấn tượng tốt nào với Đông Hoa cung, nghĩ đến những lời tàn nhẫn của Thái Tử đã nói với mình trước khi thì trái tim đau đớn như bị bóp chặt, dự cảm không rõ ràng như mây đen trên đầu, mặt hắn âm u không nói lời nào, Ánh Tụ cũng không dám cáo lui, đường đi trong Vương phủ trở nên trống rỗng, bầu không khí ngưng đọng lại.
Hoàng Hậu muốn làm gì?
Triệu Trạm vẫn còn một chút tin tưởng với Hoàng Hậu, tuy bà thiên vị Thái Tử nhưng vẫn là người công bằng nhất hơn nữa nói về phép tắc, nhất định sẽ không dung túng Thái Tử làm bậy…… Sự uy hiếp của Thái Tử kia có lẽ chỉ là trùng hợp thôi!
Nhưng dù thế nào, hắn không muốn Nhan Hoan cô độc một mình hầu bệnh trong cung Đông Hoa, dù chỉ một ngày thôi cũng không muốn.
Chỉ là tới giờ này, hoàng cung đã đóng cổng rồi. Hơn nữa, chuyện này hắn muốn ra mặt cũng không thích hợp, không hợp quy củ.
Hắn trầm tư một lát, xoay người đi chính viện.
Thấy Vương gia đi vào, trong lòng Từ Vương Phi vui vẻ, nghĩ Nhan thị vừa đi, cuối cùng Vương gia đã nhớ tới mình, thầm cảm kích Hoàng Hậu bệnh thật đúng lúc. Nhưng nàng ta thật không thể nào ngờ được, người nghênh đón rồi nhưng ghế chưa ngồi ấm, hắn đã mở giọng nói về ả hồ ly kia: “Chuyện Nhan thị bị truyền vào cung hầu bệnh không thỏa đáng cho lắm, mai nàng hãy đi gặp Lương phi, xin Hoàng Hậu thả người đi.”
……
Nếu là Dung Diệu Chân ở đây cũng phải đấm ngực giậm chân. Huynh đệ, ngươi có biết ăn nói không đấy!
Từ Vương Phi im lặng một lát, cuối cùng cũng không thể nhịn được: “Vương gia, có thể hầu hạ Hoàng Hậu, theo thần thiếp thấy đây là cất nhắc, sao có thể cho là không thỏa đáng?”
“Nàng ấy mang thai, hầu bệnh e là vất vả.”
“Vương gia không cần lo lắng, Hoàng Hậu nương nương làm sao thiếu người hầu hạ được? E là biết trắc phi xuất thân thấp hèn, lần này có thai nên muốn coi trọng nàng ấy hơn một chút đấy!”
“……”
Triệu Trạm cau mày nhưng cũng không thể bóc trần chuyện Thái Tử ra được, huống hồ đó cũng chỉ là phỏng đoán của hắn, Thái Tử có hoang đường đến mức này không, hắn không thể khẳng định được: “Ta muốn nàng trở về.”
“Vương gia ngay cả ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương cũng không thèm để ý hay sao?”
Nói tới chỗ xúc động, viền mắt Từ Vương Phi không khỏi đỏ lên, nàng ta giận Vương gia, càng giận chính nàng ta không khống chế được sự thất lễ của mình. Nàng ta nén nước mắt, quay đầu đi: “Thần thiếp khuyên cũng đã khuyên rồi, thần thiếp xem phu là trời, không dám phật ý Vương gia…… Nhưng Vương gia làm như vậy, thật sự khiến thần thiếp thất vọng. Nói phải lời không dễ nghe, Hoàng Hậu muốn Trắc phi hầu hạ là may mắn của nàng ấy, là coi trọng nàng ấy!”
Chỉ là một Trắc phi quèn, còn dám không vừa ý hay sao?
“Thất vọng?” Triệu Trạm nghi hoặc, thành tâm thành ý hỏi: “Vương phi, nàng chờ mong ta làm chuyện gì?”
Từ Vương Phi cạn lời.
Triệu Trạm không hiểu cho lắm, đứa trẻ trong bụng của Nhan Hoan về sau cũng phải gọi nàng ấy một tiếng mẫu thân, cũng coi như là thứ tử của nàng, cho dù không rõ nội tình, một cơ thiếp có thai cũng không thích hợp đi hầu bệnh. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là không muốn mất thể diện đi xin Hoàng Hậu rồi! Triệu Trạm nghĩ sai trọng điểm hoàn toàn ghĩ lại hành động của bản thân chưa thỏa đáng, nén nỗi tức giận với Thái Tử, giọng nói rõ ràng:
“Vương phi, nếu như trong lòng nàng không thoải mái, coi như là ta xin nàng.”
Đường đường là Vương gia mà cũng đi xin người rồi, Vương phi có đi xin Hoàng Hậu sẽ không có cảm giác nhục nhã nào.
Triệu Trạm cũng cũng không nghĩ rằng rằng cúi đầu trước nữ nhân là chuyện phải xấu hổ, hắn hy vọng Nhan Hoan trở về, nếu vì thế phải xin người cũng không quan trọng, quan trọng là kết quả, đợi nàng về lại trong tay rồi từ từ xử lý những mối thù khắc sâu đó cũng không muộn.
……
“Vương gia, người xin thần thiếp ư?”
Từ Vương Phi vô cùng sửng sốt, vành mắt đỏ hồng.
Vẻ mặt ấy rơi vào trong mắt Triệu Trạm khiến trong lòng hắn keng một tiếng, có lẽ không nói chuyện được rồi nhưng từ trước tới giờ hắn sẽ không dùng thủ đoạn ép bức với nữ nhân, đừng nói là vũ lực ngay cả lời nói khó nghe cũng không thích nói. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới mấy câu Dung Diệu Chân đã từng nói, nữ nhân phải dùng lời ngon lời ngọt dỗ dành.
Hắn đè lòng mình liều một phen*: “Vương phi, nàng thích ăn điểm tâm không?”
*Nguyên văn là: 死马当活马治 (chữa ngựa chết như ngựa sống) ý nói biến điều không thể thành có thể
“……Hả?”
Vương gia thình lình đổi chủ đề khiến nước mắt của Từ Vương Phi sắp rơi xuống nghẹn lại, Triệu Trạm nỗ lực nhớ lại kỹ xảo tình trường của bạn tốt hay khoác lác mỗi ngày: “Sau khi tan triều ta dùng bữa với bạn, nghe nói bánh hoa quế chưng đường ướp phấn ở tửu lầu được ưa chuộng, mới mua một phần về, nàng thích ăn không?”
Từ Vương Phi ngơ ngác mà nhìn Vương gia, bị lời ngọt ngào bất ngờ chặn họng, thụ sủng nhược kinh.
“Vương gia mua, thần thiếp đều thích ăn lắm.”
Nàng ta cụp mắt.
Hai người vốn không chung một mạch suy nghĩ cuối cùng vẫn đạt được thỏa thuận.