GỐI CẬU ĐI VÀO GIẤC NGỦ



Thanh xuân của tớ, rung động vì cậu, điên cuồng cũng vì cậu.

—— Sầm Niệm
Sau khi có kết quả kỳ thi tháng, lớp 11/9 bắt đầu đổi chỗ ngồi, mỗi tháng các tổ sẽ đổi chỗ ngồi một lần.

Lần này, Sầm Niệm ngồi ở khoảng giữa lớp học, vị trí gần cửa sổ.

Đây là vị trí mà Sầm Niệm thích nhất, bởi vì có thể nhìn thấy mọi người qua lại ngoài hành lang ở các giờ nghỉ giữa tiết.

Đương nhiên ngồi bên cửa sổ hành lang cũng thường dễ bị giáo viên tập kích.

Ví dụ như trước kia, lúc Sầm Niệm ngồi chỗ như thế này, ngay lúc đang nghiêm túc cố gắng học tập, vừa định duỗi người thư giãn một tí, ngáp một cái, khi động tác thực hiện được một nửa thì cô liếc mắt nhìn thấy có giáo viên chủ nhiệm hoặc thầy cô trưởng khối yên lặng không tiếng động xuất hiện bên cửa sổ.

Sau đó, động tác của cô lập tức dừng ngay.

2 Lại ví dụ như có bạn nam nào đó cùng bàn ngồi bên cửa sổ muốn trốn học, khi đang nói chuyện thì những bạn bên cạnh cậu ấy đột nhiên đều hít vào một hơi, toàn bộ phòng học an tĩnh đến quỷ dị, mà khi bạn nam kia quay đầu mới nhìn thấy có một đôi mắt nhìn cậu chăm chú ở bên ngoài cửa sổ.

Sau đó, bạn nam đó được mới lên văn phòng uống trà.

Nhưng mà Sầm Niệm thuộc về cái trước, ngoại trừ ngẫu nhiên bị dọa sợ khi thầy cô đột ngột xuất hiện thì vị trí này dường như có nhiều điểm tốt hơn.

Sầm Niệm có thể nhìn thấy nhiều dáng vẻ khác nhau của Dịch Hoán Thanh mà không cần phải ra khỏi lớp.

Dịch Hoán Thanh đi lấy bài tập, Dịch Hoán Thanh cầm đề thi, Dịch Hoán Thành mồ hôi đầm đìa sau giờ thể dục, còn có Dịch Hoán Thanh đứng dựa vào ngoài tường cửa sau của lớp các cô, cùng bạn bè nói cười vui vẻ mỗi buổi chiều tan học.

Nhưng cả ngày hôm nay Sầm Niệm không nhìn thấy Dịch Hoán Thanh đứng ở vị trí kia.

Thỉnh thoảng cô đi nhà vệ sinh, đi ngang qua lớp tự nhiên, nhiều lần cũng không nhìn thấy cậu, có vài lần thấy cậu ghé người trên bàn nhưng chẳng có lần nào thấy cậu xuất hiện ngoài hành lang.


3 Chẳng lẽ bị phát hiện? Cho đến ngày hôm sau, Sầm Niệm tới văn phòng nộp bài tập thì gặp Dịch Hoán Thanh cũng đi nộp bài tập.

Có thể cảm nhận được rõ ràng, cả người cậu đều có chút tiều tụy, môi trắng bệch, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng tươi cười vui vẻ làm Sầm Niệm thần hồn điên đảo như ngày thường.

Sầm Niệm không căng thẳng như mấy lần trước tình cờ gặp mặt, cô giấu lo lắng trong lòng, vô thức đi theo Dịch Hoán Thành ra khỏi văn phòng.

Giữa đám người nô đùa vui vẻ khi nghỉ giữa tiết, cô nghe được vài tiếng ho khan của cậu.

Khó trách cả ngày không gặp cậu, thì ra là bị cảm.

Suốt quãng đường, Sầm Niệm nhìn chằm chằm bóng lưng của Dịch Hoán Thanh, nhắm mắt theo sát, cho đến khi Dịch Hoán Thanh bước vào cửa phòng giáo viên thì quay đầu nhìn cô một cái, giọng khàn khàn mang theo giọng mũi hỏi, “Bạn học, có việc sao?”
Sầm Niệm mới lấy lại tinh thần, đôi mắt bỗng trừng lớn, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc và bối rối, ném lại một câu, “à, không có việc gì”
rồi sau đó hốt hoảng chạy mất.

4 Sầm Niệm trở lại phòng học, ngồi xuống chỗ của mình rồi mới thở hắt ra một hơi thật dài, sau đó cô vùi đầu vào trong khuỷu tay, chỉ để lộ ra lỗ tai đỏ bừng, trong đầu đều là giọng nói của Dịch Hoán Thanh.

Vừa rồi cậu ấy cười sao??? Lại mất thể diện trước mặt cậu ấy lần nữa rồi! Cuối cùng, sau khi kết thúc tiết học, Sầm Niệm lôi kéo Thẩm An Kỳ đi phòng y tế mua thuốc cảm.

“Niệm Niệm, cậu bị cảm à?”
Thẩm An Kỳ quan tâm hỏi.

“À, không có, tớ phòng hờ thôi, hì hì.


Sầm Niệm ngây ra một lúc, sau đó đỏ mặt trả lời.

Tranh thủ thời gian trước giờ tự học buổi tối còn dài, rất nhiều người đi ăn cơm, lớp chọn ban tự nhiên bên cạnh cũng không có người, Sầm Niệm nín thở, tìm chính xác chỗ ngồi của Dịch Hoán Thanh, tim đập thình thịch trong lồng ngực, căng thẳng tới mức đụng phải mấy cái bàn trong lúc đi.

5 Trên bàn Dịch Hoán Thành chất đầy sách, còn có mấy tờ giấy thi được đè cây bút lên trên, giống như lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay.

Thế là Sầm Niệm nhẹ nhàng đặt thuốc cảm lên trên đó, không kịp nhìn kỹ đã vội vàng chạy ra khỏi lớp chọn ban tự nhiên.

Vừa chạy cô vừa thỉnh thoảng quay đầu ngó nghiêng hành lang xem thử có người hay không.

Đột nhiên cô nhìn thấy Dịch Hoán Thanh từ chỗ rẽ cầu thang đi tới, bệnh cảm của cậu hình như nghiêm trọng hơn, mặt hơi phiếm hồng, tay phải nắm thành quyền che miệng ho khan, không biết có bị sốt hay không nữa.

Toàn bộ tiết tự học buổi tối, tinh thần của Sầm Niệm có chút không tập trung, nhiều lần phải hít sâu để định thần, cố gắng đặt lực chú ý trên bài tập trước mặt, nhưng mà suy nghĩ lại nhẹ nhàng bay mất.

“An Kỳ, đột nhiên tớ hơi đau bụng, tớ đi nhà vệ sinh đây.

Đợi chút nữa thầy hỏi thì nói giúp tớ một tiếng nhé!”
Sầm Niệm đột nhiên đứng dậy, cong lưng, trên mặt lộ vẻ đau đớn rất thật.

“Ah, được, cậu không sao chứ?”
Thẩm An Kỳ quan tâm hỏi.

6 “Không có việc gì, không có việc gì.


Sầm Niệm khoát khoát tay, ra khỏi phòng học từ cửa sau.

Sầm Niệm ra khỏi lớp, đứng thẳng dậy, thoáng nhìn vào lớp chọn ban tự nhiên ở bên cạnh, chờ mong chỗ ngồi không có ai, nghĩ đến vẻ mặt của Dịch Hoán Thanh trước khi vào tiết tự học buổi tối thì bước chân Sầm Niệm rẽ ngang, đi xuống phòng y tế dưới lầu.

Phải biết, ở trường trung học số 1 Dục Điền có ba người cực kỳ.


Một, là hiệu trưởng cực kỳ khó gặp, nam, chỉ xuất hiện khi có hoạt động quan trọng, số lần học sinh gặp thầy ấy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thể đọc báo của trường thì mới biết được gương mặt của thầy ấy; Thứ hai, là giáo viên chủ nhiệm cực kỳ nghiêm khắc, nam, chỉ vừa gặp đã nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của thầy ấy, cho dù là khen ngợi hay phê bình thì khuôn mặt kia đều không thay đổi; 7 Thứ ba, là bác sĩ trường học cực kỳ công chính nghiêm minh, nữ, nếu như phát hiện bạn giả vờ bị bệnh thì hãy yên lặng chờ được giáo viên chủ nhiệm mời uống trà đi.

Bước chân của Sầm Niệm quá nhanh, đến cửa phòng y tế mới nhớ tới chuyện này, cho nên chỉ có thể đứng ở ngoài cửa quan sát.

Phòng y tế của trường trung học số 1 Dục Điền cũng không lớn, bức tường phía sau có tủ thuốc với các loại thuốc chữa các bệnh thông thường, bên phải có ba chiếc ghế dài.

Sầm Niệm vừa thò đầu vào đã nhìn thấy Dịch Hoán Thanh truyền dịch ở bên trong, cô nhanh chóng rụt đầu về.

Thì ra cậu ấy tới đây để truyền dịch, thế mà còn đang giải đề, đúng là học bá thế giới nha.

* Sau tiết tự học buổi tối, Sầm Niệm cùng Thẩm An Kỳ về phòng ký túc xá.

Bởi vì phòng ký túc xá chỉ có hai phòng tắm, mà trong phòng lại có tới sáu người, cho nên phải xếp hàng để tắm rửa.

Không đến nửa giờ sau thì tới lượt Sầm Niệm, cô cầm quần áo vào phòng tắm, mở vòi nước, điều chỉnh nước lạnh.

8 Sầm Niệm thề, coi như khi còn bé cô tinh nghịch, nhưng cũng là người sợ đau và bị bệnh, cho nên đây tuyệt đối là chuyện to gan nhất, điên cuồng nhất mà cô làm từ trước cho tới nay.

“Niệm Niệm, Niệm Niệm, mau dậy đi, trễ rồi.


Sầm Niệm mơ mơ màng màng tỉnh lại thì nghe Thẩm An Kỳ ở bên giường gọi cô.

Có lẽ là đã kêu nửa ngày rồi mà cô không tỉnh cho nên mới không hết hy vọng mà đập mấy phát lên chăn mền của cô, có vẻ như còn muốn xốc chăn lên.

Nghĩ đến cảm giác gió lạnh luồn vào chăn bông, Sầm Niệm liên tục đáp “Được”
Cất giọng trả lời bằng giọng mũi, cổ họng dường như không phát ra được âm thanh, Sầm Niệm thử nuốt nước bọt mấy lần.

Thành công đấy chứ.

Sầm Niệm vội vàng bò dậy khỏi giường, đánh răng rửa mặt một mạch.

Cô vốn còn muốn thán phục thể chất của mình đã có tiến bộ, tắm nước lạnh cũng chỉ bị nghẹt mũi và ho khan.

Tuy nhiên, ý nghĩ như vậy còn chưa duy trì tới trưa thì đã bắt đầu biến mất.

9 Trong tiết số học thứ ba, thầy giáo số học giảng về hình học không gian, quan hệ tuyến tính trên bục giảng, thì Sầm Niệm hốt hoảng cảm giác giọng nói của thầy ấy càng ngày càng xa, hình vẽ hình học trên bảng đen trước mặt bắt đầu chuyển động, mí mắt của cô bắt đầu đánh nhau.

“Niệm Niệm, cậu sao thế? Thầy đã nhìn cậu nhiều lần rồi đó.


Thẩm An Kỳ ở bên cạnh nhắc nhở.

Sầm Niệm giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lại.

Từ đầu, cô đã không học tốt môn Toán, cũng may bình thường lên lớp nghiêm túc nghe giảng, khổ cực nghiên cứu, thầy giáo số học cũng vô cùng kiên nhẫn, nhưng mà cô vẫn chột dạ không hiểu.

Thật vất vả nhịn đến khi kết thúc chương trình học của một ngày, Sầm Niệm mê man một ngày, đầu càng ngày càng nặng, toàn thân phát run, rốt cục có thể đi phòng y tế.

Nhớ tới bộ dáng nghiêm túc ngày hôm qua của Dịch Hoán Thanh, thế là cô cũng không quên cầm bài tập toán theo để làm.

10 Sầm Niệm không để Thẩm An Kỳ theo mình, nói là có thể cần phải truyền dịch, không kịp giờ tự học buổi tối, bảo Thẩm An Kỳ giúp mình xin nghỉ.

Tuy nói bây giờ cơ thể cực kỳ không thoải mái, nhưng trong lòng Sầm Niệm vẫn có mấy phần nhảy cẫng.

Mặt bác sĩ trường học không đổi sắc, hỏi thăm một phen, đo nhiệt độ cơ thể rồi mới nói là nhiễm trùng amidan cho nên mới bị sốt, cần phải truyền dịch.


Sầm Niệm ngồi trên ghế, nhìn bài tập toán trong tay bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ, đầu cô bắt đầu như gà mổ thóc.

Lúc đầu sắp chạm vào quyển vở thì cô bị đánh thức, sau đó nhìn thấy có người ngồi bên cạnh cũng giống như cô, cũng tới truyền dịch, thế là mắt cô sáng lên.

Trời ơi, ông muốn trêu đùa cô như thế sao! Sầm Niệm cảm thấy lúc mình quay đầu lại, cô nhìn thấy Dịch Hoán Thanh ở bên cạnh đang nhìn cô đang nhìn quyển sách không chớp mắt mà chưa kịp thu nụ cười lại.

11 Xong đời! Sầm Niệm càng che càng lộ, dùng tay phải đỡ trán, tay trái lật qua lật lại sách vở, phí sức đem lực chú ý từ trên người bên cạnh chuyển về.

Cô nhìn chằm chằm đề bài trong mười giây, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế là cô lấy giấy nháp ra, bắt đầu vẽ vòng tròn trên đó! !
Sau khi vẽ vài vòng trong thì tinh thần mới miễn cưỡng ổn định lại, cô thành thật nhìn đề bài, thuận lợi giải xong câu hỏi nhỏ thứ nhất, không có gì bất ngờ xảy ra, câu hỏi thứ hai đã bị mắc kẹt.

Tay phải của Sầm Niệm tô tô vẽ vẽ trên giấy, gạch bỏ rồi lại làm lại, viết đầy cả nửa trang giấy nhưng mà vẫn không tìm ra được cách giải.

Cảm xúc bực bội dâng lên, thế là tay trái của cô vô thức mò tới đỉnh đầu, cào hai cái, đầu biến thành ổ gà.

Đang chuẩn bị tiếp tục chết dập đầu xuống thì đột nhiên cô nghe thấy bên cạnh có giọng nói vang lên.

“Cần hỗ trợ không?”
Dịch Hoán Thanh nhẹ giọng hỏi, cổ họng có vẻ đã hết khàn, giống như còn mang theo ý cười.

12 “Hả? Được, cảm ơn.


Sầm Niệm giật mình, cúi đầu, đỏ mặt đáp.

“Không cần khách khí.


Dịch Hoán Thành để sách của mình qua một bên, nhận lấy bài tập và giấy nháp của Sầm Niệm, thoáng nhìn thấy mấy vòng tròn trên giấy thì ý cười bên khóe miệng càng sâu hơn.

Dịch Hoán Thanh nghiêng người tới, hô hấp của Sầm Niệm cứng lại, thật là gần! Sầm Niệm trừng to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại gần, không dám tiếp tục, lập tức cúi đầu đem ánh mắt chuyển về trên sách bài tập, lông mi khẽ run như hai cánh quạt nhỏ.

Sầm Niệm nghe thấy tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng của Dịch Hoán Thanh, rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe được, thế là đầu cô càng chôn xuống thấp hơn.

Ánh mắt của Sầm Niệm dừng trên bàn tay đang cầm bút của Dịch Hoán Thanh, tay của con trai to hơn của con gái, cây bút cậu cầm bỗng dưng vô cùng nhỏ bé, nhưng mà tay của Dịch Hoán Thanh lại vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

13 Giọng nói nhẹ nhàng của Dịch Hoán Thanh kéo suy nghĩ của Sầm Niệm lại.

Cậu vừa nói vừa ghi trình tự các bước ra giấy nháp, trong lúc viết còn quan tâm hỏi thăm Sầm Niệm đã hiểu hay chưa, nếu không hiểu thì cậu sẽ kiên nhẫn nói lại một lần.

Câu hỏi thứ hai cứ như vậy được sáng tỏ, không có điểm gì khó giải cả.

Nếu như tất cả thầy cô đều kiên nhẫn, dịu dàng giống như Dịch Hoán Thanh thì Sầm Niệm cảm thấy mình cũng có thể là học bá.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi