GÓI THUỐC NHỎ



Thứ sáu hôm nay, Nhạc Minh Uyên hiếm khi cùng hồ bằng cẩu hữu ra ngoài lêu lỏng, vừa tan làm đã ngoan ngoãn trở về nhà, cũng vì ba ngày trước mẫu thân đại nhân đã nói với hắn hôm nay gia đình của cô họ sẽ đến nhà hắn dùng cơm.

Nhạc Minh Uyên vừa vào cửa đã thấy cô và dượng, ngoan ngoãn chào.

"Cô, dượng, mọi người đến rồi ạ."
"Tiểu Minh tan làm rồi đấy à." Cô hắn dịu dàng hỏi.

"Con nghe nói cô đến nhà, nên vừa tan làm đã vội trở về.

Hôm nay có món nào ạ? Có món con thích nhất không? Món sườn xào chua ngọt sở trường của cô á." Nhạc Minh Uyên mặt dày hỏi.

"Có, có, con cũng chỉ biết ăn thôi." Bà bị cháu trai chọc cười haha.

"Cô của con đến nhà làm khách, còn phải nấu cho con ăn à?" Mẹ Nhạc cầm cái mui xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Mẹ, cô tới nhà mình sao có thể coi là khách được chứ? Chúng ta vốn dĩ là người một nhà mà." Nhạc Minh Uyên vô cùng không ủng hộ cách nói của mẹ mình.

"Đúng vậy, vốn dĩ là người một nhà mà." Cô hắn cười hớn hở phụ hoạ.

"Con nói gì cũng đúng hết!" Mẹ Nhạc ghét bỏ trừng mắt nhìn con của mình một cái, sau đó cầm mui quay trở lại phòng bếp.

"Để cô đi làm món sườn cho con." Vỗ vỗ bả vai Tiểu Minh cô hắn hướng về phía phòng bếp đi làm món sườn xào.

Trong phòng khách, ba Nhạc và dượng đang chơi cờ tướng, hai người là cờ hữu*, mỗi lần gặp mặt đều phải luận bàn một phen, Nhạc Minh Uyên từ nhỏ đã không hứng thú với bộ môn này, nhưng anh họ Tiêu Đông của hắn thì rất lợi hại.


(*Bạn cùng nhau chơi cờ)
"Dượng, hôm nay anh họ không có đến đây sao?" Nhạc Minh Uyên buông túi và chìa khoá xuống, thoải mái ngồi xuống sô pha thuận miệng hỏi.

"Tiêu Đông nói nó muốn tăng ca, khoảng nữa giờ nữa sẽ đến." Dượng của hắn đầu cũng không nâng lên trả lời.

"Dạ." Nhạc Minh Uyên trả lời qua loa một tiếng sau đó lôi điện thoại ra chơi game với bạn.

Khoảng hai mươi phút sau, Tiêu Đông khoan thai xuất hiện.

"Đông Đông, con đói bụng không, mợ làm món cà chua hầm thịt bò nạm con thích nhất đây, khảng hai mươi phút nữa có thể ăn cơm được rồi." Mẹ Nhạc thấy Tiêu Đông đến nhà vội vàng nói.

"Vẫn là mợ thương con nhất." Tiêu Đông ngọt giọng nói.

"Con nhanh nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tí nữa là xong ngay." Mẹ Nhạc bị chọc cho ý cười đầy mặt, đúng là trái ngược với con mình sinh ra mà.

"Cảm ơn mợ." Tiêu Đông quen cửa quen nẻo buông đồ của mình xuống bàn, đặt mông ngồi gần em họ mình, thấy bạn học Tiểu Minh chăm chú chơi game với bạn trên điện thoại, cũng không quấy rầy, lấy điện thoại của mình ra bắt đầu dạo một vòng bạn bè.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Đông vẫn luôn vội vã tìm bác sĩ Đông y cho công ty, mấy ngày nay không có thời gian để lướt vòng bạn bè, lướt lên lướt xuống, phát hiện ra không ít drama mới mẻ, một bên lướt một bên suýt xoa khen ngợi.

"Mẹ nó, cô ta có biết xấu hổ là như thế nào không vậy?" Tiếu Đông lướt đến tấm ảnh nhịn không được liền văng tục.

"Cái gì? Cô gái nào không biết xấu hổ?" Bạn học Tiểu Minh vừa mới chơi xong ván game với bạn liền nghe anh họ nhà mình luôn lễ phép hoà nhã với mọi người lại đi mắng một cô gái, hắn cảm thấy như tìm được chân trời mới lạ, nghiêng người nhìn về điện thoại của Tiêu Đông.

"Úi, đại mỹ nữ..." Trên điện thoại là bức ảnh chụp cánh cửa giáo đường màu trắng, một cô gái tướng mạo tú lệ, đầu đội mũ rơm hướng về máy ảnh mỉm cười ngọt ngào, là bức ảnh du lịch vô cùng bình thường.

"Đại mỹ nữ? Nhìn như mấy em sinh viên vừa tốt nghiệp không?"
"Sao vậy ạ? Bị người ta bỏ rơi à?" Bạn học Tiểu Minh cười đê tiện hỏi.

"Nói bừa cái gì vậy hả?" Tiêu Đông gõ vào đầu hắn mắng.

"Sao anh kích động vậy? Không phải anh luôn luôn nói với em là phải đối xử dịu dàng với mỹ nữ hay sao?"
"Mỹ* cũng được phân ra nhiều loại, nhìn vẻ đẹp bên ngoài để đánh giá người khác là nông cạn nhất, đương nhiên vẻ đẹp bên ngoài cũng dễ dàng hấp dẫn người khác nhất, nhưng nếu tìm bạn gái thì không thể nhìn mỗi vẻ bề ngoài như thế được."
(Mỹ: chỉ vẻ đẹp)
"Xem ra là anh họ có chuyện xa xưa gì nà, kể em nghe một chút chứ hả." Nhạc Minh Uyên bát quái nói.

"Qua bên kia chơi đi." Tiêu Đông lười đem chuyện riêng tư của bạn thân mình ra bàn luận cùng em họ hắn, không lướt vòng bạn bè nữa, mở phần mềm tuyển dụng ra xem có bác sĩ Đông y nào cần tìm việc hay không.

Tiêu Đông mới xem được hai trang, Nhạc Minh Uyên ngó thấy anh họ mình đang điềm nhiên đọc sơ yếu lý lịch của mấy bác sĩ Đông y, nghĩ đến thân phận tổng giám đốc của anh họ, trong đầu bạn học Tiểu Minh bỗng nhiên vang lên một vài âm thanh.

"Anh họ, công ty anh còn tuyển bác sĩ Đông y không?"
"Còn."
"Không phải tập đoàn Đằng Phong của các anh tham gia lĩnh vực CNTT, điện tử và tài chính sao? Chẳng lẽ sắp tới dự định mở thêm bệnh viện?"
"Mở bệnh viện cái quái gì, mặc dù tập đoàn của bọn anh liên quan đến nhiều lĩnh vực rồi, nhưng mà cũng không tính tiến vào lĩnh vực y tế đâu." Tiêu Đông một bên đọc các lý lịch sơ lược một bên nói "Công ty bọn anh định tìm một bác sĩ Đông y để chăm sóc sức khoẻ cho nhân viên."
"Bác sĩ Đông y chăm sóc sức khoẻ? Vậy anh có yêu cầu gì đối với bác sĩ không?" Bạn học Tiểu Minh ngập ngừng hỏi.

"Sao vậy? Em muốn tiến cử ai à."
"Không chắc lắm." Nhạc Minh Uyên nói "Anh nói một chút về yêu cầu và đãi ngộ để nhận người đi."
Tiêu Đông nghe vậy bèn liếc về phía em học của mình, nghĩ đến gần một tháng nay hắn cũng không tìm được người nào thích hợp, thế là mang tâm lí đem ngựa chết chữa thành ngựa sống nói "Yêu cầu rất đơn giản, xuất thân là bác sĩ Đông y chuyên nghiệp, có bằng cấp bác sĩ được cấp phép và có ba năm kinh nghiệm lâm sàng."

Yêu cầu này thật ra cũng không cao, khó khăn ở việc toàn bộ thời gian đều phải ở công ty.

Rất nhiều bác sĩ Đông y nghe được phải ngồi trong phòng khám giúp một đám nhân viên thức đêm như cú ngày ngày xem mạch, đấm bóp giác hơi, thì cảm thấy không có khả năng học hỏi nâng cao tay nghề của bản thân, bởi vậy phần lớn đều từ chối công việc này.

Một số người đồng ý lưu lại, Tiêu Đông lại cảm thấy y thuật của họ có vấn đề.

"Ba năm? Có thể nới rộng ra một chút được không?" Lâm Dược tính toán đâu ra đấy thực tập chưa đầy hai năm rưỡi nữa.

"Không thể, không đạt tiêu chuẩn, như thế thì không qua được phỏng vấn." Tiêu Đông nói "Bọn anh mời giáo sư của Đại học Đông y hỗ trợ phỏng vấn đấy."
"Anh họ, bạn của em y thuật thật sự rất tốt, xuất thân từ Trung y Lục Viện đấy ạ." Nhạc Minh Uyên không buông tha nói.

"Tiểu Minh, anh tuyển bác sĩ Đông y là để chữa bệnh cứu người, không phải chỗ đùa giỡn đâu." Tiêu Đông cho bạn học Tiểu Minh một ánh mắt để hắn tự mình lĩnh hội.

"Anh họ, anh nghe em nói." Nhạc Minh Uyên tiếp tục dây dưa nói "Bạn em tuy mới tốt nghiệp được một năm rưỡi, nhưng mà y thuât lợi hại lắm..."
"Haha..." Tiêu Đông hoàn toàn không tin.

"Cô ấy tuy rằng kinh nghiệm trên lý lịch sơ lược không nhiều, nhưng mà xuất thân từ gia tộc về Đông y, từ nhỏ mưa dầm thấm lâu, ba tuổi đã phân biệt được dược liệu, bảy tuổi có thể xem mạch, lên sơ trung bắt đầu cùng ông của cô ấy ra ngoài chuẩn bệnh.

Như vậy tính ra kinh nghiệm lâm sàng của cô ấy ít nhất đã gần mười năm rồi."
"Trâu bò như vậy sao? Miếu nhỏ của anh không mời nổi nhân gia rồi." Tiêu Đông vẫn không tin.

"Sao anh không chịu tin em?" Nhạc Minh Uyên nghe giọng điệu của anh họ nhà mình thì biết ngay là đối phương hoàn toàn không tin lời mình nói, có chút cuống "Anh họ, anh còn nhớ mặt của em làm sao có thể chữa khỏi hay không?"
"Không phải em nói ở Đại học Đông y gặp được thần y hay sao?" Tiêu Đông có nghe qua chuyện này.

"Bác sĩ Đông y mà em giới thiệu cho anh là người đã chữa mặt cho em đó." Nhạc Minh Uyên nói, "Lúc trước mặt em như thế nào anh biết rồi đó, bao nhiêu bệnh viện cũng không chữa được, người bạn này cho em mấy miếng dán dược thì mặt em tốt lên phân nửa."
Lúc này Tiêu Đông mới có một ít hứng thú "Thật sự có người lợi hại như vậy sao?"
"Không nói điêu chút nào." Nhạc Minh Uyên vỗ ngực cam đoan.

"Vậy được, em hẹn cô gái đó thứ hai đến phỏng vấn đi."
"Tiền lương bao nhiêu?" Nhạc Minh Uyên nhỏ giọng hỏi "Anh đưa ra giới hạn tối đa đi."
Thông thường, các công ty tuyển dụng nhân sự sẽ đưa ra một mức thù lao nhất định, người phỏng vấn sau khi phỏng vấn nhân sự sẽ dựa vào biểu hiện và yêu cầu đối với đối phương mà đưa ra mức lương thoả thuận phù hợp.

"Tiểu tử này..." Tiêu Đông cười mắng "Tiền lương của chức vụ này khoảng một vạn đến một vạn năm, nếu bạn em thông qua phỏng vấn, thời gian thử việc trả cho cậu ta* một vạn hai, nếu chính thức được tuyển vào thì một vạn năm, ngoài ra còn có tiền thưởng nữa."
(Trong tiếng trung anh ấy, cô ấy đồng âm nên Tiếu Đông nghĩ Nhạc Minh Uyên nói đến người bạn là nam.)
"Vậy em đi gọi điện thoại cho cô ấy." Nhạc Minh Uyên gấp đến mức không chờ chạy về phòng đã gọi điện thoại cho Lâm Dược.

"Ăn cơm nào, Tiểu Minh đến đây phụ bưng thức ăn này." Mẹ Nhạc ở phòng ăn gọi.

"Con đến ngay đây mợ, Tiểu Minh đang gọi điện thoại cho bạn ạ." Tiêu Đông đứa lên đi qua.

Tại công viên nhỏ, Lâm Dược vừa mới vận động xong, cô đang ngồi ở ghế dài ven đường quan sát nhóm người chạy chậm bên kia, nhìn quanh một vòng nổ lực tìm kiếm bóng dáng của tuần trước.

Đinh ting ting.

"A lô?" Lâm Dược nhận điện thoại.

"Sao ỉu xìu vậy? Đang ở đâu đấy?" Nhạc Minh Uyên hỏi.

"Công viên đây." Lâm Dược trả lời.


"Vẫn còn muốn tìm nam thần hôm trước à? Tôi nói cậu ngốc cậu không chịu, người ta chỉ lướt qua người cậu có một lần, cậu liền kết luận đó là nam thần, nhỡ đâu cậu hoa mắt thì sao?" Nhạc Minh Uyên nghe Lâm Dược kể khi cô chạy bộ trong công viên gặp được nam thần thì vẫn luôn khịt mũi coi thường.

"Với thị lực 2.0 của tôi làm sao có thể hoa mắt được." Lâm Dược cãi lại.

"Vậy cậu đi nằm vùng một tuần này, có gặp được anh ta không?"
"Không gặp được không có nghĩa là không có!"
"Tôi nói này...!đừng nói với tôi là cậu nhất kiến chung tình với anh chàng đó rồi nhá?" Nhạc Minh Uyên hỏi, "Cậu tìm được anh ta rồi muốn là gì? Theo đuổi hả?"
"Cái này...!Tôi vẫn chưa nghĩ đến." Lâm Dược nghĩ nghĩ, nếu có thể gặp lại, mà đối phương vẫn còn độc thân, thì có thể đưa vào phạm vi xem xét một chút.

Nghĩ đến đây, Lâm Dược không nhịn được bật cười thành tiếng.

"Cậu cười ngây ngô cái gì vậy?"
"Ấy, mà cậu gọi cho tôi có việc gì thế?"
"Ối, suýt chút nữa là quên mất." Nhạc Minh Uyên kích động nói, "Gói Thuốc ơi, anh Minh tôi đây vừa tìm được một công việc cực kỳ tốt cho cậu đây."
"Công việc?"
"Đúng vậy, tiền lương tôi cũng giúp cậu hỏi qua luôn rồi, thời gian thử việc là một vạn hai, tuyển vào chính thức là một vạn năm, ngoài ra còn có tiền thưởng thêm nữa."
"Đãi ngộ tốt như vậy á? Thân thích nhà cậu muốn tuyển người à?"
"Gần đúng như vậy." Nhạc Minh Uyên giải thích, "Tôi có một ông anh họ là giám đốc nhân sự của tập đoàn Đằng Phong, cậu biết tập đoàn Đằng Phong không?"
"Biết, biết." Tôi còn có một khách hàng làm ở tập đoàn Đằng Phong đây nè.

"Công ty của bọn họ cần một bác sĩ Đông y thường trú, chính là xem bệnh cho nhân viên của xí nghiệp bọn họ về vấn đề mất ngủ, nóng trong người, các loại bệnh vặt linh tinh khác." Nhạc Minh Uyên hỏi, "Có hứng thú hay không?"
"Nghe qua thì không tồi, công việc nhẹ nhàng, đãi ngộ cũng tốt, chỉ là không có khả năng học hỏi phát triển tiền đồ."
"Cậu vẫn còn suy nghĩ về chuyện tiền đồ to bự đó của cậu nữa à?" Nhạc Minh Uyên không thể tin được nói.

"Vớ vẩn, ai mà không suy nghĩ cho tiền đồ tương lai của mình, chỉ là hiện tại tôi còn chưa có suy nghĩ về nó mà thôi."
"Biết rồi!" Nhạc Minh Uyên trợn mắt nói, "Trước tiên cậu cứ đi phỏng vấn trước đi, chờ đến khi cậu đã suy nghĩ rõ ràng về tiền đồ rộng lớn của cậu rồi thì muốn từ chức cũng còn kịp.

Cậu mà còn ở nhà thêm nữa, tôi đoán chờ đến sang năm thì cân nặng của cậu sẽ lên đến một trăm năm mươi cân* cho mà xem."
(*cỡ 75kg ó mn)
"Đừng có rủa tôi!" Lâm Dược đen mặt.

"Không nói chuyện với cậu nữa, mẹ tôi gọi tôi đi ăn cơm, thời gian và địa điểm phỏng vấn một lát nữa tôi sẽ gửi qua WeChat cho cậu, cậu nhớ đi đó." Nhạc Minh Uyên vội vàng treo điện thoại.

Lâm Dược suy nghĩ đến cái bụng nhỏ đã béo lên một vòng của mình, lại nghĩ đến hai tháng mùa hè sắp đi qua, bản thân sẽ không còn thu nhập về việc bán mấy gói dược chống muỗi nữa.

Cô quyết định tham gia phỏng vấn này.
Tiền nhiều việc ít lại gần nhà, công việc cũng không phải là ngày nào cũng có, nhàn!!!
C.K Lưu Hi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi