GÓI THUỐC NHỎ



Nhạc Minh Uyên lái xe đến căn hộ của Hổ Nữu, hắn gõ cửa.
"Người đâu?" Nhạc Minh Uyên hỏi.
"Bên trong kìa." Hổ Nữu lắc đầu, "Rượu trong nhà tôi đều bị cô ấy uống hết rồi, cậu có mang rượu đến không?"
"Mang cái gì mà mang!" Nhạc Minh Uyên né
Hổ Nữu đi vào trong, vừa mới bước vào cửa liền thấy Lâm Dược đang ôm chai bia gục trên ghế sô pha.
Nhạc Minh đi qua đoạt lấy chia bia trong tay Lâm Dược, nhịn không được quở trách, "Chỉ mới bao lâu mà cậu lại uống nhiều như vậy rồi hả."
"Cũng không phải một mình tôi uống." Lâm Dược uỷ khuất nói.
"Toàn thân cậu là mùi rượu kia kìa." Nhạc Minh Uyên nói xong lại liếc mắt nhìn Hổ Nữu, "Sao nhà cô nhiều rượu vậy, rượu vang, rượu trắng, cái vẹo gì cũng có, đầy đủ quá ha."
Nhạc Minh Uyên ôm tất cả rượu vang, rượu trắng trên bàn chưa bị mở ra đi cất.
"Còn không phải do tôi thường xuyên thất tình hay sao, chuẩn bị trước cho chắc thôi." Hổ Nữu nhún vai nói.
"Oaaaaa......." Lâm Dược bỗng nhiên oa một tiếng gào khóc, doạ cho Nhạc Minh Uyên và Hổ Nữu nhảy dựng, hai người vội vàng chạy đến hỏi cô làm sao vậy.
"Có phải là tớ đã thất tình rồi hay không?" Lâm Dược vừa khóc vừa nói.
Hổ Nữu trợn mắt, chán chả buồn nói với cô ngốc này nữa.
"Sao lại thế này? Ngôn Luật Kỷ anh ta khi dễ cậu?" Nhạc Minh Uyên hỏi.
"Người ta không có khi dễ cô ấy, là tự cô ấy nổi giận với Ngôn Luật Kỷ, sau đó chạy đến chỗ của tôi gào khóc thảm thiết, vậy đấy." Hổ Nữu trợn mắt bất lực nói.
"Anh ấy có khi dễ tớ, anh ấy khi dễ tớ!" Lâm Dược bật dậy hét lên, "Căn bản là anh ấy không thích tớ, còn đem mũ rơm của tớ tặng cho bạn gái cũ nữa."
"Anh ta cũng không biết cái mũ đó là của cậu." Hổ Nữu nhắc nhở.
"Vậy thì anh ấy cũng không đúng!" Lâm Dược quát lên.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Nhạc Minh Uyên đang ở nhà nghỉ ngơi bỗng nhận được điện thoại của Lâm Dược, từ đầu đến cuối cuộc gọi cô đều khóc, nên cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết được là chuyện gì đang xảy ra.
Hổ Nữu đem toàn bộ tin tức mình tổng kết được phân tích cho Nhạc Minh Uyên nghe.
Nhạc Minh Uyên nghe xong nói, "Nếu cậu muốn cái mũ đó thì cứ đem mọi chuyện nói rõ cho Ngôn Luật Kỷ biết, bảo anh ta đem mũ trả lại cho cậu."
"Không phải chuyện cái mũ." Hổ Nữu sửa lời hắn, "Gói Thuốc tức giận là do cảm thấy căn bản Ngôn Luật kỷ không thích cô ấy."
"Ngôn Luật Kỷ và bạn gái cũ mắt đi mày lại?" Nhạc Minh Uyên hỏi.
Lâm Dược lắc đầu.
"Anh ta đối với cậu không tốt?"
Lâm Dược lại lắc đầu.
"Vậy thì tại sao cậu lại cảm thấy anh ta không thích cậu?" Nhạc Minh Uyên hoang mang hỏi.
"Ánh mắt của anh ấy nhìn tôi không đúng, trước kia anh ấy nhìn Hoa Vũ bằng ánh mắt thế này, nhìn tôi bằng ánh mắt thế kia, anh ấy vốn dĩ không thích tôi mà." Lâm Dược nói xong lại muốn khóc, "Trước kia anh ấy đối với Hoa Vũ tốt như vậy, còn sợ chị ta bị phơi nắng, nhưng khi bọn tôi ở bên nhau, kết quả hẹn hò đều do tôi chủ động!"
"Ai bảo cậu theo đuổi anh ta trước." Hổ Nữu nhất châm kiến huyết nói.
"Không phải cậu cũng thường chủ động theo đuổi đàn ông hay sao?" Lâm Dược không phục nói.
"Đó mà là theo đuổi hả? Đó là tớ quyến rũ họ! Dùng ánh mắt phóng điện xẹt xẹt, làm cho bọn đàn ông đó chủ động theo đuổi tớ, ai giống như cậu, ngu ngốc chạy theo đàn ông!" Hổ Nữu ghét bỏ nói.
"Cậu.......!Rõ ràng là lúc trước cậu ủng hộ tớ mà."
"Tớ nào biết cậu sẽ đau khổ như vậy." Hổ Nữu nói, "Do tớ thấy cậu chưa từng yêu đương, vất vả lắm mới muốn yêu một lần, nên mới định để cậu thử xem sao.

Lại nói phần lớn mối tình đầu sẽ không thành, cậu cứ xem lần này như tích luỹ kinh nghiệm đi."
"Oaaaaaa........!Qủa nhiên tớ phải thất tình sao?" Lâm Dược vừa nghe xong liền gào khóc.
"Cô nói bậy cái gì đấy?!" Nhạc Minh Uyên liếc Hổ Nữu một cái, sau đó ngồi bên cạnh Lâm Dược, nói "Tôi nghe cậu nói cũng hiểu rồi, đều là do cậu ngồi đây nghĩ lung tung, bằng không cậu đi hỏi Ngôn Luật Kỷ đi?"
"Tôi hỏi, hức...!Hỏi anh ấy thích tôi hay không." Lâm Dược nói.
"Anh ta trả lời thế nào?"
"Anh ấy nói anh ấy thích tôi." Lâm Dược nức nở.
"Vậy không phải được rồi sao."
"Nhưng mà tôi không tin!" Lâm Dược khóc lớn hơn, "Tôi không cảm nhận được anh ấy thích tôi."
Nhạc Minh Uyên trợn mắt, hắn bỗng nhiên có chút đồng tình với Ngôn Luật Kỷ, "Gói thuốc nè, tôi nới với cậu này, bằng không cậu làm thế này đi...."
"Làm sao?"
"Tôi nghĩ cậu nên tìm Ngôn Luật Kỷ nói chuyện đi, ổn thì thôi, không ổn thì chia tay......."
"Oaaa......!Tôi thất tình rồi sao?" Lâm Dược vừa nghe hai chữ chia tay đau đớn từ tim tràn ra.
"Cậu còn chưa hiểu sao, cô nàng căn bản không muốn chia tay, con nhãi này cảm thấy Ngôn Luật Kỷ không thích mình, ít nhất là không coi trọng mình!" Hổ Nữu nhìn Lâm Dược nói tiếp, "Thật ra thì cậu làm như vậy cũng khá tốt."
"Phải......!Phải không?"
"Để tớ giảng dạy cho cậu, kinh nghiệm cậu non nớt nên không biết, này á, đàn ông đều là đồ đê tiện." Hổ Nữu hùng hồn phân tích, "Trong cuộc sống này thường thấy con gái làm nũng, nhõng nhẽo, nhưng đàn ông a, lúc theo đuổi bạn gái xong, đều nói chúng ta là một đám giả tạo, nên không thèm trân trọng con gái chúng ta!"
"Phải.....!Phải không?"
"Không tin cậu hỏi Tiểu Minh xem, hắn cũng là đàn ông đấy." Hổ Nữu chỉ Nhạc Minh Uyên bình tĩnh nói.
Nhạc Minh Uyên ho khan một tiếng, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người phụ nữ, hắn đại diện cho toàn bộ đàn ông đê tiện trên Trái Đất hắng giọng, "Thật ra thì, ai mà không thích con gái có tính cách nũng nịu chứ, nhưng mà, cậu không làm nũng thì đàn ông bọn tôi sẽ không có cơ hội thể hiện, đến lúc đó con gái các cậu còn không phải không cảm nhận được sự trân trọng từ bọn tôi hay sao."
"Có nghe thấy không." Hổ Nữu nói, "Cậu cảm thấy Ngôn Luật Kỷ không coi trọng cậu, không thích cậu, chính là vì bình thường cậu quá chủ động, không cho anh ta có cơ hội thể hiện, cho nên tớ nói này, cậu làm thế này cũng tốt."
Lâm Dược nhìn Hổ Nữu, sau đó quay sang nhìn Nhạc Minh Uyên tìm kiếm sự tán thành.

Nhạc Minh Uyên ho khan một tiếng, gật gật đầu.
"Vậy.....!Vậy nếu anh ấy không để ý tới tớ nữa thì sao, vất vả lắm tớ mới theo đuổi được." Lâm Dược đáng thương nói.
"Nếu anh ta dám không để ý đến cậu, tớ sẽ sút anh ta đi, chị em sẽ giới thiệu cho cậu người đàn ông khác tốt hơn." Hổ Nữu khí phách nói.
"Nhưng mà.....!Tớ còn thích anh ấy."
Hổ Nữu và Nhạc Minh Uyên liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng trợn trắng mắt nhìn về phía trần nhà....
- ---------
Phòng chơi bi-a của một câu lạc bộ Bến Thượng Hải.
Ngôn Luật Kỷ bực bội ngồi trên biên của bàn bia.
"Tớ nói này Lão Ngôn, cậu cũng đừng nghĩ nữa, tâm tư của phụ nữ bọn đàn ông chúng ta đoán không ra đâu." Phàm Tử đẩy một quả bóng bi-a ra ngoài, đứng lên nói với Ngôn Luật Kỷ.
"Không sai, trong trường hợp này, đàn ông chúng ta chỉ có hai lựa chọn." Hướng Xung nói, "Một, xin lỗi nhận sai, không quan tâm có phải lỗi của mình hay không, chính mình nhận sai trước rồi nói sau.

Hai, cúi chào chia tay."
Ngôn Luật Kỷ nghe xong mặt càng ngày càng thối.
"Tính cách của Gói Thuốc vốn không phải kiểu vô cớ gấy rối, Lão Ngôn, có phải cậu đã làm cái gì rồi hay không?" Tiêu Đông hiểu Lâm Dược nhất bèn bênh vực cho cô.
"Tớ cái gì cũng chưa làm.

Lúc đi vào còn tốt, tớ chỉ đi giúp Hoa Vũ phiên dịch một chút, đại khái trước sau gì đấy cũng tầm 10 phút, lúc trở về đã có chuyện." Ngôn Luật Kỷ buồn bực nói.
"Mang bạn gái hiện tại đi gặp bạn gái cũ, là bản thân đang chơi với lửa!" Phàm Tử nói.
"Sao Hoả đâm vào Trái Đất!" Hướng Xung nhún vai.
"Vấn đề hiện tại, ai là sao Hoả, ai là Trái Đất." Phàm Tử nhướng mày.
"Các cậu đủ rồi đấy." Ngôn Luật Kỷ tức giận, "Towa muốn nhờ các cậu đưa ra ý kiến chứ không phải đến cho các cậu chê cười!"
"Vậy cuối cùng cậu chọn một hay chọn hai?" Phàm Tử hỏi.
Ngôn Luật Kỷ buồn bực uống một ngụm bia "Một."
"Phì......!Há há há....." Ba người cùng nhau cười phá lên.
"Cười cái gì mà cười, có cái vẹo gì kỳ lạ lắm hả?!" Ngôn Luật Kỷ thẹn nói.
"Không, không có cái vẹo gì kỳ lạ hết á, chẳng qua cái này chứng tỏ, bạn gái cũ thanh mai trúc mã cùng bạn gái hiện tại hoạt bát đáng yêu theo đuổi cậu, cậu chọn bạn gái hiện tại hoạt bát đáng yêu." Hướng Xung tổng kết nói.
"Cũng chứng tỏ, cậu hoàn toàn tạm biết quá khứ, không còn lưu luyến Hoa Vũ." Người vui vẻ nhất nơi này chính là Tiêu Đông, hắn cầm lấy chai bia chúc mừng uống một ngụm, khà khà, cuối cùng cũng không có hồ Gói Thuốc, khỏi sợ em họ tới thu thập hắn nữa rồi.
"Nhanh đưa ra ý kiến đi." Ngôn Luật Kỷ không kiên nhẫn nói.
"Cái này còn cần bọn tớ dạy sao?" Phàm Tử nhìn Ngôn Luật Kỷ hỏi ngược lại, "Trước kia cậu dỗ vị tiền nhiệm thế nào, thì bây giờ dỗ vị hiện tại thế nấy là được."
"Tính cách hai người họ không giống nhau." Ngôn Luật Kỷ vò đầu bức tai nói.
"Không giống nhau nơi nào? Phương pháp dỗ dành phụ nữ trong thiên hạ đều là đại đồng tiểu dị*!" Hướng Xung nói, "Nếu nói khác nhau thì chính là một người cậu chủ động theo đuổi, một người thì chủ động theo đuổi cậu."
(*大同小异: na ná như nhau, cơ bản giống nhau.)
"Có phải cảm thấy con gái người ta chủ động theo đuổi cậu, nên cậu không thèm hạ mặt mũi xuống dỗ người ta hay không?" Tiêu Đông một bên nói, " Không phải tớ nói cậu cái gì, nhưng mà bình thường cậu ở công ty lúc nào cũng lạnh lùng cao ngạo tớ nhìn muốn cay con mắt!"
"Aiiii, cái này nguy hiểm à nha." Phàm Tử bổ sung nói, "Con gái kiểu này lúc thích cậu thì tìm mọi cách đối xử tốt với cậu, đến lúc thật sự đau lòng, thì không dễ gì theo đuổi lại được đâu."
Môi Ngôn Luật Kỷ mím lại, đột nhiên trong lòng vô cớ khẩn trương, chẳng lẽ thật sự giống như ba người bọn họ nói, bản thân ỷ vào Lâm Dược thích mình nên ngày thường hắn không thèm để ý đến cảm nhận của cô?
Ngôn Luật Kỷ uống rượu xong không thể lái xe, hắn gọi người lái xe thuê đưa mình về nhà.


Chỉ là khi ngồi trong nhà hơn 30 phút hắn vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Cuối cùng hắn chịu thua, cầm theo đi động rời nhà, hắn mở khoá lấy chiếc xe đạp công đạp đến dưới lầu Lâm Dược.
Hắn dựa vào đèn đường, nhìn ánh đèn rạng rỡ lầu 12, trong đầu đều là đoạn đối thoại của ba người Tiêu Đông.
"Nếu cậu còn thích người ta thì cứ đi dỗ, không cần quan tâm đúng sai."
"Có phải cảm thấy người ta theo đuổi cậu, cậu liền không thèm hạ mặt mũi xuống dỗ người ta hay không?"
"Đến lúc thật sự đau lòng thì không dễ theo đuổi đâu."
"Đáng chết!" Ngôn Luật Kỷ bực bội chỉnh sửa đầu tóc cẩu thả của mình, đứng dậy đi vào toà lầu đơn, vào tháng máy, ấn lầu 12, đi tới gõ cửa phòng Lâm Dược.
Lúc Lâm Dược mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt sưng đỏ bởi vì kinh ngạc mà mở to rất nhiều.
"Em...." Lâm Dược nhìn hai mắt sưng húp của Lâm Dược, trong lòng vừa đau lòng vừa tự trách, hắn nên đến sớm hơn mới đúng.
"Sao anh lại đến đây." Lâm Dược lạnh mặt hỏi.
"Có thể cho anh vào trước không?" Ngôn Luật Kỷ dịu dàng nói.
Lâm Dược buông tay nắm cửa, lui về sau mấy bước, Ngôn Luật Kỷ đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa phòng lại.
"Gói Thuốc, anh xin lỗi." Ngôn Luật Kỷ mặc kệ, trước tiên cứ xin lỗi rồi tính tiếp.
Lâm Dược có chút ngoài ý muốn nhìn Ngôn Luật Kỷ, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô vẫn hỏi, "Vì sao anh lại xin lỗi em?"
"Thật ra anh cũng không biết anh đã làm không tốt việc gì, nhưng mà anh làm em khóc." Ngôn Luật Kỷ đau lòng xoa xoa gương mặt Lâm Dược.
Nước mắt của Lâm Dược vì câu nói của Ngôn Luật Kỷ một lần nữa rơi xuống.
"Em đừng khóc." Ngôn Luật Kỷ luống cuống, từ lúc quen biết Lâm Dược đến nay, mỗi ngày cô đều tràn đầy sức sống, cho dù bị vây một mình trên biển cũng không rơi nước mắt, nhưng hôm nay cô đã khóc hai lần trước mặt hắn rồi.
"Vậy anh biết......!Vì sao em khóc không?"
"Anh biết nhất định là anh đã làm không tốt chuyện gì đó, em có thể nói cho anh biết không, nhất định anh sẽ sửa." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Anh thích em?" Lâm Dược hỏi lại lần nữa.
"Đương nhiên là anh thích em rồi." Ngôn Luật Kỷ trả lời không chút do dự.
"Nhưng em không cảm nhận được." Lâm Dược nức nở, "Anh chưa từng đối với em giống như anh đối với Hoa Vũ! Em cảm thấy mình như một thứ đồ gia vị trong cuộc sống buồn chán của anh vậy."
"Em cố gắng không cho bản thân để ý đến điều đó, em cố gắng nói với bản thân, chỉ cần em đối với anh tốt hơn nữa, chúng ta ở bên nhau lâu hơn nữa, thì anh sẽ thích em."
"Nhưng mà không phải, lúc anh nhìn Hoa Vũ và lúc anh nhìn em hoàn toàn không giống nhau!"
"......." Ngôn Luật Kỷ nghe Lâm Dược nức nở nói xong trong lòng vô cùng chấn động, hoá ra Lâm Dược lúc nào cũng ở trước mặt hắn cười như ánh nắng mặt trời, tỏng lòng lại nghĩ như vậy sao?
"Lâm Dược, em nghe anh nói, anh thích em, vì anh thích em nên anh mới lựa chọn ở bên cạnh em."
"Có phải anh thấy em khóc nên muốn dỗ em?" Lâm Dược cứng rắn hỏi.
"Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới chịu tin anh?" Ngôn Luật Kỷ hận Lâm Dược không có thuật đọc tâm, hắn mong cô có thể nhìn thấy nội tâm và sự chân thành của mình!
"Anh sẽ cùng em kết hôn sao?" Lâm Dược bỗng nhiên hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi