GÓI THUỐC NHỎ



Khi Ngôn Luật Kỷ đưa mũ rơm cho Lâm Dược, cô nhận lấy mũ rơm nhưng không vui vẻ như hắn nghĩ.

Ngốn tay Lâm Dược níu chặt vành nón, cô mím môi không nói lời nào.
Ngôn Luật Kỷ khó hiểu nhìn Lâm Dược, không phải vẫn luôn muốn lấy mũ về sao? Đã lấy về rồi sao lại không vui?
"Em sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ không hiểu hỏi.
"Anh.....!Có phải bây giờ anh thấy em đáng ghét lắm hay không?" Lâm Dược bất an nhìn hắn.
"......." Vẹo gì nữa?
Ngôn Luật Kỷ xem như đã hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là tâm trạng biến hoá thất thường của phụ nữ, hắn đi lấy mũ về còn không phải vì hắn thích cô hay sao?? Thế quái nào lại thành hắn chán ghét cô rồi??
"Sao em lại nghĩ như vậy?" Ngôn Luật Kỷ bất lực thở dài.
"Là em ép anh, bảo anh đi đòi mũ rơm từ chỗ Hoa Vũ." Đại khái phụ nữ đều như thế này đi, thấy đồ của mình trong tay người khác thì một hai phải lấy về, nhưng lại sợ thái độ tuỳ hứng như vậy sẽ làm bạn trai chán ghét.
"......Ngốc." Ngôn Luật Kỷ buồn cười nhìn cô, "Không phải là em ép anh đi lấy, nó vốn dĩ thuộc về em mà."
"Chính là...!Thật ra thì em có thể không cần lấy về....." Trong lòng Lâm Dược vẫn luôn hiểu rõ, mặc kệ thế nào thì Hoa Vũ vẫn là cô gái mà Ngôn Luật Kỷ từng thích, phải đi tìm cô gái mình từng nâng niu đòi lại đồ đã tặng, đối với bất kì người đàn ông nào thì đó cũng là một chuyện vô cùng gian nan.
"Không cần nghĩ nhiều như vậy." Ngôn Luật Kỷ dịu dàng xoa đỉnh đầu mềm mại của Lâm Dược, "Lần này anh đi tìm Hoa Vũ lấy mũ rơm, cuối cùng anh cũng hiểu ra một chuyện."
Lâm Dược tò mò nhìn về phía Ngôn Luật Kỷ, suy đoán xem hắn hiểu ra chuyện gì.
"Nếu muốn bắt đầu một đoạn tình yêu mới, thì cần phải phân rõ giới hạn với những gì đã qua trong quá khứ." Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược giống như hứa hẹn, "Như vậy mới có thể làm em an tâm."
Thật ra những lời Hoa Vũ nói với hắn lúc đó, Ngôn Luật Kỷ mới hiểu được những bất an của Lâm Dược không phải vô cớ mà có.

Giống như hắn với Hoa Vũ khi đó vậy, quá khứ không thể bù đắp, cho nên việc hắn có thể cho tương lai chính là không để bản thân phạm vào sai lầm như trong quá khứ.
"Vâng~ Hihi..." Lâm Dược cúi đầu đỏ mặt, lúc Ngôn Luật Kỷ nói chuyện, đầu lưỡi cứ như bôi mật vậy, càng ngày càng ngọt, cuối cùng cô không nhịn được nữa, cầm mũ rơm nhìn hắn cười ngây ngô.

"Vui lắm sao?" Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược cười thoải mái cũng cười theo.
"Vui lắm!" Lâm Dược không chút do dự đáp.
Bản thân hắn thật sự rất thích Lâm Dược như vậy, Ngôn Luật Kỷ thân mật ôm Lâm Dược vào lòng.
"Em muốn hôn anh." Lâm Dược nũng nịu.
"Hôn xong phải chịu trách nhiệm." Ngôn Luật Kỷ nhớ đến hai tháng nay đều ăn chay có chút uất ức.
Lâm Dược ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cuối cùng cũng nhón mũi chân hôn lên hàm dưới của hắn.
Ánh mắt Ngôn Luật Kỷ loé lên ngọn lửa nóng bỏng, hắn gấp không chờ nổi bế Lâm Dược đi nhanh về hướng phòng ngủ...
- ----
Lâm Dược cảm thấy lời Hổ Nữu nói quả nhiên không sai, tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ chỉ làm và làm cũng có thể gia tăng tình cảm giữa hai người.

Từ sau việc của Hoa Vũ, khi Lâm Dược và Ngôn Luật Kỷ ở bên nhau, bất an trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất, hệt như tình yêu của họ đã bò qua một con dốc cao sau đó đi đến đoạn đường bằng phẳng.
Hai người thân mật, dính chặt lấy nhau, tiếp tục yêu đương nồng nhiệt, đảo mắt đã đến tết.
Ngôn Luật Kỷ bồi Lâm Dược đi mua sắm quà tết mang về nhà cô, thuận tiện cũng bảo Lâm Dược chọn quà tết cho ba mẹ mình.
Lâm Dược nghe Ngôn Luật Kỷ nói năm rồi hắn mua một đống đồ bổ mang về, nào là nhân sâm Mỹ, rồi Melatonin*, cô nhịn không được nói, "Không thì khi quay về em bốc ít thuốc bổ đưa cho anh luôn khỏi tốn tiền, đảm bảo hiệu quả so với đám thuốc bổ anh mua còn tốt hơn nhiều."
(*Thuốc bổ não.)
"Anh lấy về rồi thì nên nói với cha mẹ thế nào?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày nói.
"Thì cứ nói là thuốc bổ do em bốc." Lâm Dược khó hiểu trả lời.
"Anh cũng không dám mang về nhà." Ngôn Luật Kỷ lắc đầu.
"Tại sao?" Lâm Dược càng lúc càng khó hiểu.
"Nếu anh nói thuốc bổ này là do bạn gái anh bốc, vậy bọn họ muốn anh mang con dâu về thì phải làm sao đây?" Ngôn Luật Kỷ giả vờ khó xử nói.
"Anh, anh nói vậy là có ý gì?" Lâm Dược thẹn thùng xoa xoa góc áo.
"Anh có ý gì em còn không rõ?" Ngôn Luật Kỷ khom người nói bên tai Lâm Dược, "Mỗi tuần anh về nhà ăn cơm, mẹ đều nhắc anh mãi.

Lần trước cũng đã hạ tối hậu thư cho anh luôn rồi, nói là nếu anh không dắt em về thì đừng mong bước vào cửa."
Lòng Lâm Dược vui đến nở hoa, nhưng vẫn rụt rè nói, "Nhưng mà....!Sắp tết rồi."
"Tết thì sao?" Ngôn Luật Kỷ nghi hoặc hỏi.
"Ở quên của em, mang người yêu về nhà ăn tết, là...!Là có ý kết hôn." Lâm Dược thẹn thùng nói.
"Em là...!Đang cầu hôn anh?" Ngôn Luật Kỷ bật cười trêu Lâm Dược.
"Mới không có, rõ ràng là anh muốn dắt em về nhà mà." Lâm Dược phản bác.
"Vậy em đi hay là không đi?" Ngôn Luật Kỷ nhướng mày.
"Em......! Em......" Lâm Dược nhìn ánh mắt thắng lợi của Ngôn Luật Kỷ, trong lòng bực muốn chết, người này chắc chắn biết cô luyến liếc sẽ không từ chối hắn.
Đinh linh linh.....
Lúc Lâm Dược muốn từ bỏ sự chống cự tự mình sa ngã, bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên.

Lâm Dược vội lấy di động ra, phát hiện hoá ra là ông nội của mình, lập tức vui vẻ nhận được thoại, ngọt ngào gọi, "Ông nội, ông nhớ con sao?"
Ngôn Luật Kỷ cũng biết ông nội của Lâm Dược, một thân y thuật của Lâm Dược đều do ông nội Lâm cầm tay dạy dỗ, cho nên tình cảm hai ông cháu vô cùng tốt.
"Dạ? Ông đến đây rồi? Tại sao đến bây giờ ông mới gọi cho con?" Lâm Dược đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó oán trách.
"Cho dù công việc con bận rộn cũng có thời gian đi đón ông mà."
"Vậy ông xuống xe lửa thì đứng ở cửa trạm xe lửa chờ con đến, bây giờ con đến ngay đây." Lâm Dược nhíu mày treo điện thoại.

Ngôn Luật Kỷ đại khái cũng nghe hiểu được chuyện giữa Lâm Dược và ông nội Lâm, "Ông nội đến Thượng Hải hả?"
"Vâng, ông nói là có một người bạn tìm ông đến đây hội chuẩn.

Ông đến Thượng Hải nhanh như vậy, cũng không gọi sớm cho em, thật là tức muốn chết." Lâm Dược nhớ đến lại buồn bực.
"Tạm thời chúng ta không mua đồ nữa, anh và em cùng đi đón ông nội." Ngôn Luật Kỷ nói.
"Anh....." Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ muốn đi đón ông nội cô thì sửng sốt, "Anh muốn đi đón ông?"
"Sao vậy?" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày, "Chẳng lẽ em không muốn anh đi đón ông?"
"Không...." Lâm Dược chột dạ, "Em, em vẫn chưa nói với người lớn trong nhà."
"Lâm Dược!" Ngôn Luật Kỷ nhíu mày không vui, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Dược.
Từ trung tâm mua sắm lái xe đi đến nhà ga, toàn bộ hành trình Ngôn Luật Kỷ đều đen mặt, Lâm Dược ngồi ở ghê phụ không ngừng nhận lỗi, "Xin lỗi anh mà, không phải em cố ý, vì em chưa tìm được cơ hội thích hợp mà."
"Chuyện này cũng cần tìm cơ hội thích hợp để nói?" Rõ ràng là Ngôn Luật Kỷ không dễ dỗ.
"Chỉ là....!Người trong nhà cũng không hỏi em có yêu đương hay không, nên em....!Nên em nhất thời quên mất." Lâm Dược uỷ khuất nói.
"Vậy sao anh không quên? Chuyện này anh đã nới với ba mẹ từ sớm rồi."
"......" Lâm Dược chột dạ không biết phản bác thế nào, tròng mắt đảo qua đảo lại nửa ngày, nghĩ đến một biện pháp, "Lát nữa gặp ông nội em sẽ giới thiệu anh với ông, nhé."
"Sao hả? Chúng ta cùng đến đó, chẳng lẽ em còn định nói anh là lái xe mà em thuê trong thành phố?" Ngôn Luật Kỷ đen mặt hỏi ngược lại.
"Sao có thể, làm gì có lái xe nào đẹp trai như vậy chứ." Lâm Dược nhanh chóng vuốt mông ngựa.
"Hừ!" Ngôn Luật Kỷ giả vờ bản thân vẫn khó chịu như cũ.
"Anh đừng dỗi nữa, nếu cứ như vậy sẽ làm cho ông nội nghĩ chúng ta cãi nhau đấy." Lâm Dược dỗ nói, "Lần này là em không đúng, quay về sẽ bồi thường anh, nha?"
"Bồi thương thế nào?" Nghe được bồi thường tròng mắt Ngôn Luật Kỷ đảo qua, vẻ mặt hoà hoãn không ít.
Lâm Dược biết đây là Ngôn Luật Kỷ đã tha thứ cho mình, cô cười hehe thò lại gần Ngôn Luật Kỷ đang chuyên tâm lái xe hôn một cái.
"Quay về sẽ tính sổ với em sau." Lúc xe đã đến gần trạm xe lửa, Ngôn Luật Kỷ thả chậm tốc độ, vất vả lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe trống.
Ngôn Luật Kỷ khoá xe, quay đầu nhìn thoáng qua di động Lâm Dược hỏi, "Ông nội xuống xe chưa?"
"Xuống rồi, ông nói ông đang ở bên trong ăn mì." Lâm Dược nhìn wechat nói.
"Chúng ta nhanh nhanh qua đó thôi." Ngôn Luật Kỷ và Lâm Dược nhanh chóng đi vào trạm xe lửa, hỏi mấy nhân viên công tác, thật mau đã tìm được ông nội Lâm đang ngồi trong quán mì kế bên trạm xe lửa.
Lâm Dược nện bước chân hung hãn đi vào quán, mặt tiền của quán cũng không lớn, ông nội Lâm mặc một thân quần áo nhà Đường rất dễ nhìn thấy, Lâm Dược nhìn ông lão đang xì xụp húp mì đen mặt đi tới, móng vuốt gõ gõ lên bàn.
"Ôi chao, Gói Thuốc đấy à, đến rồi đấy hả." Ông nội Lâm vừa ngẩng đầu đã thấy cháu gái một năm chưa gặp mặt của mình, hớn hở cười nói, "Ông ăn sắp xong rồi, con chờ một chút đi."
"Ăn ăn ăn." Lâm Dược cả giận, "Bây giờ ông ăn no thì chốc nữa sao có thể ăn cơm với con.

Không đúng, tại sao ông đến mà không chịu gọi cho con trước."
Ông nội Lâm cuối cùng cũng ăn xong, ông rút một tờ khăn giấy lau lau miệng, dù bận vẫn nhàn* ngẩng đầu nói, "Còn không phải là muốn cho con một sự ngạc nhiên hay sao.

Con cũng chưa ăn cơm hả, nếu không cũng ăn một tô đi?"
(*好整以暇: dù bận vẫn nhàn, bận tối mắt mà vẫn thong dong, đây là thành ngữ của Trung Quốc ý nói dù vô cùng bận rộn nhưng vẫn biết cách sắp đặt mọi chuyện sau đó ung dung thong thả thực hiện.)
"Ông đừng có mà dụ dỗ con." Lâm Dược tức giận gõ gõ cái bàn.
Ông nội Lâm bĩu mội đáng thương nói, "Một ông lão như ta đi đường xa đến thăm cháu gái của mình, cháu gái vừa nhìn thấy mặt đã quở trách ta..."
"Ông......!Ông....!Không được giả vờ đáng thương." Lâm Dược tức điên lên vỗ bàn mạnh hơn.
Ngôn Luật Kỷ ở bên cạnh nhìn hai ông cháu đấu khẩu, nhịn không được cười khẽ thành tiếng, tình cảnh này hệt như hai người bạn thân thiết đùa giỡn sau bao ngày không gặp, là loại tình thân ấm áp nhất.
Ông nội Lâm quay đầu nhìn hắn, phát hiện phía sau hoá ra là một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, tay vuốt vuốt chòm râu hỏi, "Thằng nhóc, dạ dày có phải không tốt hay không?"

"......" Ngôn Luật Kỷ thấy ông nội Ngôn xoay người định tiến lên chào hỏi, kết quả ông lão vừa há mồm đã nhả ra một câu như vậy làm Ngôn Luật Kỷ xấu hổ không biết làm gì tiếp theo.
"Ông nội, ông đừng có mới gặp người ta đã nói người ta có bệnh." Lâm Dược nhịn không được châm biếm.
"Ông nào có.....!Rõ ràng là ông hỏi cậu ta là dạ dày có phải không thoải mái hay không, há mồm hỏi người ta có bệnh hay không đó mới là mắng chửi người." Ông nội Lâm thấm thía nói, "Gói Thuốc à, ngôn ngữ là một môn nghệ thuật, con phải học cho tốt đấy, có biết không?"
"........" Rõ ràng ý của Lâm Dược là không phải thế này, nhưng cô lại không có cách nào phản bác.
"Thưa ông, con là Ngôn Luật Kỷ." Ngôn Luật Kỷ tự giới thiệu nói.
"Ôi chao, tên hay, tên hay." Ông nội Lâm vuốt râu nói qua loa lấy lệ.
"Con là bạn trai của Lâm Dược." Ngôn Luật Kỷ tiếp tục nói.
"........" Bàn tay đang vuốt râu của ông nội Lâm cứng đờ, ánh mắt nhìn Ngôn Luật Kỷ từ hoà ái biết thành sắc bén.
Ngôn Luật Kỷ cả giác được ánh mắt của ông nội Lâm lướt đi lướt lại trên người hắn, trong lòng đang nghĩ không biết có nên phối hợp xoay một vòng hay không, thì Lâm Dược đau lòng bạn trai mình bèn kéo kéo ống tay áo của ông lão, "Ông nội, anh ấy chào hỏi ông kìa."
"Im miệng!" Ông nội Lâm ghét bỏ hất tay Lâm Dược, tiếp tục đánh giá Ngôn Luật Kỷ.
Lâm Dược im lặng thu hồi cánh tay, phóng ánh mắt anh tự mình cầu phúc đi cho Ngôn Luật Kỷ.
Ngôn Luật Kỷ tuy có chút khẩn trương, nhưng vẫn trấn định mỉm cười với ông nội Lâm.
"Lại đây." Cuối cùng thì ông nội Lâm cũng đánh giá hắn xong, vẫy vẫy tay bảo Ngôn Luật Kỷ đi qua.
Ngôn Luật Kỷ hoang mang tiếng lên hai bước.
"Vươn tay trái ra."
Ngôn Luật Kỷ ngoan ngoãn duỗi tay, Lâm Dược không nỡ nhìn thẳng nhắm chặt hai mắt lại.
Ông nội Lâm thận trọng xem mạch, lúc sau cười như không cười nói, "Thằng nhóc này, thận hư a."
"........" Cả người Ngôn Luật Kỷ xấu hổ cứng đờ.
"Nhưng mà điều trị không tồi, con trị?" Ông nội Lâm quay đầu hỏi cháu gái nhà mình.
"Ông nội......" Lâm Dược xấu hổ.
"Tuy là điều trị không tồi, nhưng phải biết tiết chế, biết không?" Ông nội Lâm nhìn Ngôn Luật Kỷ như có điều ám chỉ.
Ngôn Luật Kỷ cảm thấy lời ông nội Lâm nói ra như chứa huyền cơ, mồ hôi lạnh trên trán bỗng nhiên túa ra.
Ông nội Lâm túm lấy tay Lâm Dược đứng kế bên, những ngón tay đặt lên mạch của cô làm Lâm Dược bị doạ vội vàng né tránh.
"Đừng nhúc nhích!" Ông nội Lâm giữ chặt tay Lâm Dược, sau một hồi xem mạch, ngẩng đầu ý vị thâm trường nhìn chằm chằm cháu gái nhà mình, ói ra câu chấn động, "Hoạt mạch*!"
(*Mạch của phụ nữ khi mang thai.)
"Không thể nào!" Lâm Dược bị doạ thét chói tai.
"Ông cũng chưa nói con có thai, con lo lắng cái gì?" Ông nội Lâm liếc mắt nhìn Lâm Dược.
Ông nội Lâm mặt thối hoắc nhìn Ngôn Luật Kỷ, "Thất thần cái gì, đi lấy hành lí."
"Vâng." Ngôn Luật Kỷ lập túc xách hành lí mà ông nội Lâm đặt bên cạnh lên, hắn và Lâm Dược, hai người cụp mi rũ mắt đi theo phía sau ông lão.
Thứ Lâm Dược ảo não chính là, bản thân không chú ý một chút, đã bị ông thử ra chuyện xấu rồi!!!
Phiền não của Ngôn Luật Kỷ lại là, hình tượng của hắn trong mắt ông nội Lâm rốt cuộc là thứ gì?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi