GỢN GIÓ ĐÊM

Căn phòng lớn sạch sẽ với cửa sổ sáng bóng, những chiếc túi da khác nhau trong tủ kính phản chiếu ánh sáng mặt trời với nhiều màu sắc rực rỡ. Tạ Điệt đứng ở cửa, trong lòng vô cùng chấn động.

Từ lúc gặp lại đến nay, cô cảm nhận được anh rất hận cô, cũng cảm nhận được hình như anh đối với cô còn một chút tình ý. Nhưng chiếc tủ đầy ắp những chiếc túi này khiến cô nhận ra rằng anh chưa bao giờ buông bỏ cô trong 5 năm qua.

Cô rõ ràng cảm nhận được tình cảm sâu đậm của anh dành cho cô, nhưng trước khi hạnh phúc đến, còn có nhiều thứ khiến cô không thở nổi.

Giữa họ, cho tới bây giờ, đã là 5 năm cảnh còn người mất cùng hiện thực tàn nhẫn, thật sự còn có khả năng đến được với nhau sao?

Chu gia, Tạ gia, anh và cô, những nhân tố rắc rối phức tạp như vậy đang vây lấy họ, huống chi, nếu anh biết chân tướng năm đó thì có tha thứ cho cô không?

Giang Trạch Dư nói xong thì thấy Tạ Điệt đang cắn môi nhìn mình, vẻ mặt chật vật lộ ra rõ ràng như vậy.

Anh thở dài trong lòng.

Ngay cả đối với việc mua bán và sáp nhập doanh nghiệp cũng không thể thực hiện trong một bước chứ đừng nói đến việc lấy lại trái tim phức tạp. Có một số việc không thể quá nóng vội, với tính khí của Tạ Điệt, những biểu hiện cảm xúc ngày hôm nay đã vượt qua giới hạn ban đầu của cô, vẫn là không nên ép cô quá mức.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, đạo lý “Quá do bất cập, Vật cực tất phản” không phải anh không hiểu.

**Quá do bất cập: ý nói cái j mà làm quá lên thì coi như chưa làm, chưa đạt được. Là câu thành ngữ Trung Quốc, từ “The Analects of Conficus Advanced”

**Vật cực tất phản: ý nói một vật hoặc một sự việc khi phát triển đến cực điểm sẽ biến đổi theo hướng ngược lại.

Giang Trạch Dư ho khan hai tiếng, anh dẫn người về phòng làm việc và để cô ngồi xuống ghế sô pha trước cửa sổ sát sàn.

“Điệt Điệt, vậy hôm nay em đến tìm anh, là có việc gì?”

Tạ Điệt nghe thấy anh từ lúc bắt đầu cho tới giờ đều một tràng “Điệt Điệt”, giả vờ giận dữ trừng mắt liếc anh, nhưng mà cũng không có cự tuyệt.

“Em nghe Hàn Tầm Chu nói thấy anh đi khám mắt ở bệnh viện Đồng Nhân, cho nên lại đây nhìn xem……….”, cô nói, ngữ khí trở nên nghiêm túc, “Giang Trạch Dư, trên đường đi qua đây em đã hỏi trợ lý của anh, anh ta nói cho em biết mắt của anh là bị ngoại thương nên dẫn đến thị lực bị tổn hại. Anh đừng có gạt em là do mệt nhọc gì nữa”.

Giang Trạch Dư nghe xong những lời này thì biết là cô quan tâm anh nên mới ghé qua đây một chuyến, chỉ cảm thấy trong lòng dễ chịu đến cực điểm, ngay cả tầm mắt cũng trở nên rõ ràng hơn vài phần.

Anh cúi người trước mặt cô và vạch ra đôi lông mày rậm, để lộ vết sẹo rất nhỏ thường ngày được che dấu dưới chân mày: “Ở đây, 5 năm trước anh bị ngã có phần nghiêm trọng, gãy xương chân mày làm cho thần kinh thị giác bị tổn thương. Khi đó từng có thời gian ngắn anh bị mù, cũng may giải phẫu kịp thời nên chữa trị được, không có bị mù vĩnh viễn”.

Sau khi nói xong, nhìn đôi mắt đã đầy ấp ánh nước của Tạ Điệt, anh tự trách mình ăn nói không có chừng mực nên đổi lời ngay lập tức, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Điệt Điệt, thật ra thì không nghiêm trọng lắm đâu. Bây giờ chỉ là tầm nhìn hai bên bị ảnh hưởng nhẹ, không có gì đáng ngại”.

Tạ Điệt nhìn khuôn mặt ưu tú của người đàn ông, tay run rẩy chậm rãi sờ lên chân mày của anh, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày rậm, quả nhiên sờ thấy một vết sẹo thô ráp.

Vết sẹo kia không dài, có thể thấy là bác sĩ rất giỏi, nhưng vết sẹo gần xương chân mày có hơi lõm vào.

Tạ Điệt vuốt ve vết lõm qua lại vài cái, chỉ cảm thấy vết lõm này dường như đã đào một cái hố trong lòng cô.

Anh nói nghe rất đơn giản, nhưng tổn thương dây thần kinh thị giác khó phục hồi hơn nhiều so với các bệnh về mắt thông thường, và về cơ bản nó là vĩnh viễn.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn xương lông mày của anh, tay còn lại nắm chặt, mở miệng nhưng chỉ nói một câu: “……Còn đau không?”

Giang Trạch Dư nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, chỉ cảm thấy khó chịu còn hơn lúc bị thương. Anh gần như muốn ôm cô vào lòng, nhưng lý trí mách bảo rằng anh không thể vội vàng.

Ngón tay anh khẽ nhúc nhích, Giang Trạch Dư nhẹ nhàng giữ ngón tay cô trên xương lông mày của anh: “Không đau nữa.”

Tạ Điệt đang đau khổ đến cùng cực, đột nhiên rút tay ra che mắt anh, giọng điệu hung dữ: “Bác sĩ không phải nói anh bớt dùng mắt sao?”

Nói xong, cô lập tức nghiêng mặt đi, dùng tay còn lại lặng lẽ lau mắt. Bị anh phát hiện một lần đã đủ mất mặt rồi, nếu lần này còn bị nhìn thấy, cô biết giấu mặt đi đâu đây.

Đôi mắt của người đàn ông được phủ một mảnh ấm áp mềm mại, tay của cô có lẽ được bôi kem dưỡng da hương hoa hồng, mùi hương từ đầu ngón tay rất dễ chịu. Hàng mi trong lòng bàn tay Tạ Điệt bất đắc dĩ chớp vài cái, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời nhắm mắt lại.

Khi làn da chạm vào nhau, căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng.

Trong phòng làm việc rộng lớn, máy điều hòa phát ra tiếng máy móc nhẹ, bộ sofa da êm ái, ánh sáng ấm áp buổi trưa đang tinh nghịch rọi vào mặt anh. Tạ Điệt tranh thủ lúc anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bỏ tay ra, không kiêng nể gì mà nhìn anh đánh giá.

Có rất nhiều người đàn ông đẹp trai trên thế giới này. Vì tính chất công việc, Tạ Điệt hằng năm đều tham gia các tuần lễ thời trang và các show thời trang của các thương hiệu lớn, đã nhìn thấy rất nhiều các sao nam diện mạo xuất sắc và các người mẫu nam nổi tiếng trong giới này.

Những người đó, hầu hết đều có vẻ ngoài đẹp xuất sắc, có người có đôi mắt như sao, có người có mũi vểnh, có người lại có khuôn mặt như ngọc, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.

Nhưng gương mặt của Giang Trạch Dư là đẹp từ trong xương cốt.

Chân mày của anh ấy quá hoàn hảo, xương lông mày hai bên mắt có độ phồng vừa phải, làm cho hốc mắt thêm sâu, nhân trung đầy đặn cùng với sống mũi cao thẳng tắp, quai hàm góc cạnh, sắc nét, không lộ ra chút mỡ thừa nào.

Nếu bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ sưu tầm các khuôn mẫu, gương mặt này có thể nằm trong top nam đẹp nhất.

Tạ Điệt nhìn anh, cảm thấy mình quá là đạo đức giả, lúc đầu cô luôn tự dối gạt mình rằng ở bên anh chỉ để trả thù Tạ Xuyên, nhưng thật ra năm đó lần đầu tiên gặp anh đã thấy anh rất đẹp trai, thế cho nên lúc sau mỗi lần gặp mặt cô đều không tự chủ được mà nhìn anh thật lâu.

Những người bạn xung quanh anh kể cả anh đều ngầm khẳng định rằng trong mối quan hệ đó, anh đã yêu cô trước, là anh không thể nào tự kềm chế được mà ngày càng yêu cô nhiều hơn.

Tạ Điệt mỗi lần nghe những lời này cũng không thấy chút chột dạ nào mà còn thấy tự hào, cô thực sự thiếu tình yêu thương và cảm giác an toàn từ khi còn nhỏ, lại còn có tính khí đại tiểu thư, trong suốt 3 năm đó cô luôn nghĩ đến việc làm cho anh yêu cô nhiều hơn.

Nhưng nhiều năm trôi qua, Tạ Điệt năm 27 tuổi cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hoà mà thừa nhận rằng thật ra từ nhiều năm trước cô đã yêu chàng trai này rồi.

Cô tuy cứng miệng và kiêu ngạo nhưng thật ra tình yêu cô dành cho anh không ít hơn anh là bao.

Ánh mặt trời mỏng manh xuyên qua mí mắt, một màu cam ấm áp.

Mặc dù Giang Trạch Dư nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm nhận được Tạ Điệt đang nhìn mình. Bị nhìn lâu như vậy rồi anh không khỏi có chút rục rịch như ngồi trên đống than.

Hôm nay hình như anh chưa cạo râu.

Anh có chút không tự nhiên mà nghiêng mặt đi, ho nhẹ 2 tiếng: “Điệt Điệt, trên bàn làm việc có file ghi âm trong cuộc họp mà Thành Chí Dũng vừa đem qua, em có thể mở cho anh nghe được không? Bây giờ mắt anh không tiện, chỉ có thể nghe bản ghi âm thôi, em có thể……giúp anh không?”

Lấy lý do công việc để giữ cô lại lâu một chút.

Sau khi nói xong, anh nghe thấy Tạ Điệt im lặng một lúc rồi “ừm” một tiếng, tiếp theo là tiếng đứng dậy và tiếng bước chân.

Tiếng bước chân của cô quả thực khiến anh không yên lòng, Giang Trạch Dư nhíu mày một cái, không nhịn được mà lén nhấc mí mắt nhìn bóng lưng cô, sau khi xác định cô sẽ đi tới bàn làm việc chứ không phải rời đi, anh mới an tâm nhắm mắt lại.

Tạ Điệt tìm thấy túi giấy của Thành Chí Dũng ở trên bàn, mở khóa kéo và lấy ra một ổ USB từ bên trong.

Trên bàn vừa lúc có cái Laptop, cô cắm USB vào rồi mở lên.

Laptop này có lẽ được dùng để giải trí tiêu khiển nên không có đặt mật khẩu, vì vậy ngay khi mở nó ra, cô đã thấy một giao diện mà trước đó chưa được đóng lại.

Tạ Điệt nhìn thấy khuôn mặt trang điểm hoàn hảo của mình trên màn hình, video vừa lúc đang ngừng lại với phụ đề “có thể tìm được một người bạn trai như ánh mặt trời, đẹp trai và hài hước”, không khỏi hít một hơi thật sâu.

Khó trách cả căn phòng kia đầy ắp những chiếc túi mà cô đã từng muốn, thì ra mỗi một video của cô anh đều có xem.

Trái tim cô vừa chua chát, ấm áp mà cũng vừa đau đớn, những cảm xúc phức tạp của cô giống như một ly cocktail hỗn hợp, tất cả các hương vị trộn lẫn với nhau không thể nếm ra mùi vị nào.

Nhưng cuối cùng hương vị mù mịt đọng lại trên đầu lưỡi vẫn khiến người ta sợ hãi.

Anh thế này, cô biết phải làm sao?

Tạ Điệt biểu tình phức tạp mà đóng giao diện B Trạm lại, sau đó rút dây sạc, đem Laptop đi đến sofa, ngồi xuống bên cạnh anh, sau đó mở file âm thanh ra.

Giọng cô có chút ngây ngốc: “Bắt đầu rồi, anh nghe đi”.

Cuộc họp liên quan đến chiến lược xúc tiến sàn thương mại điện tử cuối năm, mọi người đều đưa ra ý kiến riêng và nhiều đề xuất khác nhau, ở một mức độ nào đó, đây có thể coi là bí mật thương nghiệp.

Tạ Điệt tuy chưa từng học về thương mại nhưng Tạ Xuyên là dân kinh doanh, từ nhỏ cô đã nghe những chuyện kinh doanh từ ông ấy, mưa dầm thấm đất, dần dần cô thấy rất hứng thú, cho nên lần này cô rất chăm chú lắng nghe.

Giang Trạch Dư thì ngược lại.

“Điệt Điệt, lùi lại giúp anh 10 giây, anh nghe không rõ”.

“……..Ưm, đoạn này lùi lại 15 giây, anh nghe lại lần nữa”.

“Lùi lại 5 giây”.

“……….”

Năm lần bảy lượt ngừng tới ngừng lui, Tạ Điệt bực bội, nhấn tạm dừng rồi nói: “Anh có thể tập trung nghe không?”

Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí như rất vô tội: “Điệt Điệt……….em ở bên cạnh anh như vậy sao anh tập trung được?”

Chín năm trước, cô chỉ là ngồi học bên cạnh anh, một trang giấy anh cũng không lật được; cô và anh cùng chung nhóm thực hành, ngay cả những bài thực nghiệm đơn giản nhất anh cũng làm sai nhiều lần.

Cô làm sao trách anh được đây.

“……….•

Gương mặt Tạ Điệt ửng hồng, trong lòng giận dữ vì người đàn ông này qua 5 năm, kỹ thuật đeo đuổi con gái đã tốt lên rồi, cô phải thừa nhận là lần này cô thật sự bị anh đánh gục.

Cô ngượng ngùng đem Laptop để lên đùi anh, nhìn lên đồng hồ quả lắc trên giá sách, đã 12h30.

Hơn nửa giờ bên cạnh nhau, hóa ra lại là khoảng thời gian yên bình nhất kể từ khi họ gặp lại.

Tạ Điệt thầm thở dài, đứng lên cứng rắn nói: “……….Em đi trước, buổi chiều còn có việc. Nếu em cứ ở đây sẽ quấy rầy anh, anh tập trung nghe đi”.

Đây cũng không phải là cái cớ, hai giờ chiều nay cô có hẹn với đạo diễn Chu Tử Dương cho đoạn quảng cáo của YR Group, anh ta đề nghị cô và nam chính Sầm Ninh đến để quay thử, sẵn tiện làm quen cho công việc sau này.

Giang Trạch Dư muốn giữ cô lại, nhưng không tìm được lý do, đành phải miễn cưỡng giữ lấy cổ tay cô: “Anh tiễn em xuống lầu.”

Tạ Điệt ấn anh ngồi lại trên ghế sofa: “Không cần, anh nghỉ ngơi cho tốt, em tự đi được”.

Nhìn thấy thần sắc ảm đạm của anh, tiềm thức nhanh hơn đại não, nói thêm một câu: “Câu nói trong video kia chỉ là em tuỳ tiện nói thôi, anh đừng tưởng thiệt. Anh…..cố gắng nghỉ ngơi, có thời gian em lại đến thăm anh”.

Nói xong, bất chấp khóe miệng người đàn ông cong lên khi nghe được lời này, cô vội vàng sải bước xuống lầu.

———

Xưởng phim của đạo diễn Chu cách Bích Hải Phương Chu một giờ lái xe. Tạ Điệt bắt taxi đến đó thì bất ngờ nhận được một tin nhắn trên đường.

“Tạ Điệt phải không? Tôi là Kỷ Du Chi. Lâu rồi không gặp cô. Có muốn hôm nào ra ngoài gặp nhau trò chuyện không?”

Tạ Điệt chưa kịp trả lời, một tin nhắn khác đã được gửi đến.

“Nói một chút chuyện về đôi mắt của Giang Trạch Dư, tôi nghĩ cậu ta chắc không nói cho cô nghe tại sao cậu ta bị thương”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi