GỬI CÂY SỒI

Dịch: LTLT

Mùa mưa đã dần dần trôi qua, mặt trời ngày hè bắt đầu thể hiện uy lực của nó. Hôm thi đại học, sáng sớm Chúc Miêu đã dậy rồi, cậu nằm trên sô pha dài trong quán, nhìn trần nhà ngẩn người một hồi, mèo ở trong lồng kêu “meo meo” với cậu, đói rồi.

Chúc Miêu cũng “hey” một tiếng thật to, cổ vũ cho mình, bật dậy khỏi giường.

Dưới lầu đã có tiếng động rồi, Chúc Miêu nằm sấp lên trên lan can nhìn xuống, cậu thấy cửa quán đã mở rồi, Nhất Ninh đang ở sau quầy bar không biết làm gì, Hạng Chú đang tưới hoa ở trong sân, giọng nói của hai người rất nhỏ, Chúc Miêu chẳng hề bị đánh thức.

Cả người cậu tràn đầy sức lực, tắm rửa một hồi, đứng trước gương trong nhà vệ sinh nghiêm túc chỉnh sửa lại mái tóc của mình. Tóc của cậu đã không cắt một khoảng thời gian rồi, bắt chước dáng vẻ của Hạng Chú, cột tóc mái lên, chỉ để lại chút tóc con, để lộ ra đôi mắt, khiến ánh mắt càng sáng hơn, lấp lánh như ánh sáng vậy.

Khi Chúc Miêu xuống lầu, Nhất Ninh đưa cho cậu một ly sữa đã hâm nóng, nhiệt độ vừa vặn thích hợp để uống, Nhất Ninh ôm một hộp cơm giữ nhiệt trong lòng, đang gắp bữa sáng nóng hổi vào trong dĩa sứ trắng.

“Là gì vậy ạ?” Chúc Miêu tò mò nhìn.

Nhất Ninh cẩn thận bày dĩa ra cho cậu, một cây xúc xích hai cái trứng gà xếp thành hình 100 điểm, khói nóng bóc lên hương thơm, trong chén nhỏ còn có mì xào thịt bò.

Hạng Chú đang dựa ở cạnh cửa nói: “Cô ấy dậy sớm làm cho cậu đó.”

Nhất Ninh nghiêm túc nói: “Điềm tốt.”

Hạng Chú: “Thi đại học không có môn 100 điểm, em gái, 150 điểm mới là điểm cao nhất.”

Nhất Ninh sửng sốt, mặt lặp tức sa sầm.

Chúc Miêu vội nói: “Cảm ơn, cảm ơn ạ! Yêu chị! Điềm tốt cực kỳ!”

Lúc này sắc mặt Nhất Ninh mới bình thường lại, đưa đũa cho Chúc Miêu, mặt bình tĩnh nói: “Đừng ăn no quá, sẽ buồn ngủ.”

Chúc Miêu ăn sạch hơn phân nửa, ợ một cái, sờ bụng tỏ ý mình đã ăn no rồi. Trình độ nấu ăn của Nhất Ninh thật sự quá xuất sắc, chiên trứng gà thôi mà cũng thơm vô cùng. Cậu còn muốn thuận tay dọn dẹp bàn, Nhất Ninh lạnh lùng hất cằm về phía cửa, nói: “Đi thôi.”

Hạng Chú một hơi uống sạch ly Americano đá mà Nhất Ninh pha cho anh, nói: “Đi, tôi đưa cậu đi.”

Lòng Chúc Miêu vẫn còn sợ hãi run lên, thầm nghĩ chắc Hạng Chú sẽ không lái mô-tô đưa cậu đi thi đâu nhỉ? Gió trên đường có thể thổi sạch câu hỏi chứa trong đầu cầu. Cậu thấp thỏm đẩy cửa bước ra ngoài, phát hiện Hạng Chú đang ngồi trên một chiếc xe điện màu hồng, xe điện có hơi nhỏ, đôi chân dài của anh duỗi ra chống trên đất, có hơi không thoải mái.

Chúc Miêu suýt nữa thì cười, Hạng Chú búng tay một cái: “Xe của Nhất Ninh, nhanh lên đi.”

Cậu đứng ở cạnh cửa, mở ba lô kiểm tra lại lần nữa những thứ phải mang theo, cậu đeo ba lô bảo bối ở trước ngực, ngồi ở yên sau xe điện. Xe điện nhỏ thật, hai chân của cậu đặt lên chỗ đặt chân của yên sau, cũng có hơi không thoải mái. Hạng Chú huýt một tiếng sáo thật dài, nhẹ nhàng nói: “Xuất phát!!!”

Hạng Chú lái xe điện vừa nhanh vừa vững, kỹ thuật lái xe điện cũng tốt cực kỳ. Chúc Miêu dựa trán lên trên tấm lưng của Hạng Chú, nhắm mắt đọc công thức và thơ cổ, cảm giác được gió vù vù thổi qua bên tai cậu, vừa mát mẻ vừa thoải mái. Trong quán đốt đàn hương quanh năm, trên người Hạng Chú cũng nhiễm mùi hương này, Chúc Miêu ngửi thấy mùi vị trên người anh, cảm thấy không hề căng thẳng, trong lòng rất bình tĩnh.

Bọn họ đến rất sớm, nhưng bên ngoài trường thi đã có giáo viên và phụ huynh đến đưa đi thi đứng đầy từ lâu rồi. Hạng Chú ngừng xe điện ở dưới một tán cây ít người không xa lắm, dặn dò Chúc Miêu: “Kiểm tra lại xem có để quên đồ không.”

Trên chóp mũi của Chúc Miêu có giọt mồ hôi nhỏ, nghiêm túc kiểm tra lại, không quên gì cả, chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng cậu vẫn lề mà lề mề không muốn đi vào trong trường thi, còn sớm mà. Hạng Chú thấy gương mặt chần chừ của cậu, thầm thở dài, ngoắc tay lại nói: “Đến đây.”

Chúc Miêu mở to mắt, chờ mong mà đến gần.

Hạng Chú cúi đầu, khẽ dùng môi ấn lên cái trán bị mồ hôi thấm ướt của cậu, nói: “Đi đi, chúc cậu may mắn.”

Chúc Miêu cảm thấy trên trán nóng lên, trong lòng căng phồng, nhưng lại nhẹ bổng. Cậu gật đầu, mặt đỏ bừng, vẫy tay với Hạng Chú, đeo ba lô lên xoay người đi mất. Hạng Chú nhìn cậu hòa vào trong dòng người, dần dần biến mất. Đưa tay nhìn đồng hồ, ngáp một cái, tính toán về quán ngủ một giấc rồi lại đến đón thí sinh về.

Chúc Miêu ngồi trong phòng thi mở máy lạnh, gương mặt vừa mới nóng lên nhanh chóng lạnh xuống, trong lòng cậu dần dần bình tĩnh, rất thuận lợi làm xong bài thi, đến khi cậu ra khỏi trường thi, nhìn thấy Hạng Chú đang chờ cậu ở chỗ cũ. Cảm giác ấy thật sự quá tốt, Chúc Miêu thậm chí đứng yên tại chỗ một hồi, chờ nhịp tim của mình khôi phục bình thường.

Thi hai ngày, Nhất Ninh và Hạng Chú ở cạnh cậu hai ngày.

Quán không mở cửa, trên cửa dán một tờ giấy đỏ viết “chủ quán có việc vui, nghỉ hai ngày”, nếu như có khách quen đi ngang qua, đẩy cửa vào hỏi thì Hạng Chú nói là có thí sinh, Chúc Miêu lầm bầm nói: “Còn không biết có thi đậu hay không, sao lại thành “có việc vui” rồi?”

Nhất Ninh trợn tròn mắt, nghiêm túc nói: “Thi đậu, đừng nói như thế, không may mắn.”

Từ sau ngày Hạng Chú sửa lại điểm cao nhất là 150 điểm, hôm sau cô không xếp thành 100 điểm nữa. Cô chiên mấy sợi khoai tây, dùng sợi khoai tây xếp 150 điểm cho Chúc Miêu, còn dùng tương cà vẽ thành dấu đúng, nhìn chằm chằm Chúc Miêu ăn sạch sẽ 150 điểm này.

Chúc Miêu trải qua hai ngày thi đại học vô cùng bình yên, đề không tính là đơn giản nhưng cũng không khó, cậu cảm thấy mình phát huy bình thường. Khoảnh khắc cậu thi xong, thở một hơi nhẹ nhõm, lúc đi ra khỏi trường thi thì đúng giữa trưa, mặt trời chói chang trên cao, đốt cháy mặt đất, Hạng Chú vẫn ở dưới tán cây kia, ngồi trên xe điện, hai chân dài chống đất, khom người dựa lên trên cổ lái, trong giỏ xe điện đựng một bó hoa.

Các giáo viên và phụ huynh khác đều đón thí sinh bằng một bó hoa to, hoặc là hoa hồng hoặc là bách hợp, Hạng Chú lại chọn hoa hướng dương màu sắc rực rỡ nhất, ba bông hoa gộp lại một chỗ, đựng trong giỏ xe, cánh hoa màu vàng nhạt giống như đã chiếm lấy ánh nắng.

Chúc Miêu vui vẻ đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, cậu không thể nào hình dung được niềm vui lúc này, đây là khoảnh khắc vui vẻ nhất trong mười mấy năm cuộc đời của cậu, còn xán lạn hơn ánh nắng cộng với hoa hướng dương. Cậu nâng mấy bông hoa hướng dương lên, vụng về ngồi lên yên sau.

Nhất Ninh ngồi ở sau quầy bar, chống cằm chờ bọn họ.

Cô cố ý nấu mấy món ăn ở nhà rồi đem đến, tính toán thời gian bày món ăn ra, hơi nóng ngùn ngụt. Ba người bọn họ ngồi xung quanh bàn, Nhất Ninh mua bia, Hạng Chú một tay mở hai lon, bọt trắng nổi lên khỏi miệng lon. Hạng Chú đặt một lon trước mặt mình, đưa cho Nhất Ninh một lon.

Chúc Miêu duỗi tay muốn lấy chai còn lại, Hạng Chú ngăn tay cậu lại nói: “Cậu uống cocacola.”

Sau khi ăn no, tâm trạng Chúc Miêu rất tốt ngâm nga bài hát, đo độ cao của bình thủy tinh ở trên quầy bar, cắt cành hoa hướng dương cắm vào bình. Nhất Ninh với Hạng Chú đều dậy sớm theo Chúc Miêu nên nói muốn về nhà ngủ trưa.

Trước khi Hạng Chú đi, Chúc Miêu gọi anh lại: “Anh…”

“Sao thế?”

“Em…” Chúc Miêu nói khẽ, “Anh có thể chở em đi hóng gió lần nữa không, tối nay.”

Hạng Chú nhìn cậu, trong mắt cậu lấp lánh ánh sáng, cái trán đầy đặn, đôi môi mong chờ hơi nhếch lên, giống như còn có lời muốn nói, lại giống như đang chờ một nụ hôn.

Hạng Chú hơi ngừng lại, sau đó nói: “Được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi